Từ Thủ đi xuống, đeo một chiếc balo to màu đen, một tay xách vali, tay kia cầm đồ dùng kí túc xá được phát hôm nhập học.

Tạ Cảnh Uyên phí một ít sức, lấy vali kéo hộ cậu.

“Vậy hai người cứ từ từ, em về nhà trước.”

Tô Diệu Diệu dắt xe đạp, chuẩn bị chuồn trước.

Tạ Cảnh Uyên: “Em biết đi à?”

Khi bé lúc học đi xe, cô còn không chịu học.

Tô Diệu Diệu: “Đơn giản như vậy, nhìn là biết.”

Nói đoạn, Tô Diệu Diệu ngồi lên xe, lắc lư một chút rồi nhanh chóng thuần thục.

Đoạn đường chỉ có một ki-lô-mét, Tạ Cảnh Uyên không cần lo vấn đề an toàn của cô, chỉ nhắc: “Không được vượt đèn đỏ, không được đâm người khác.”

Tô Diệu Diệu đã đi được một đoạn, đáp lại từ phía xa xa.

Vì cặp sách của hai người đều ở trong giỏ xe nên lúc Tô Diệu Diệu về tiểu khu, cô bấm chuông cửa phòng 1002 trước.

“Diệu Diệu à, Cảnh Uyên đâu?” Bà Đào nghi ngờ nhìn về phía thang máy bên kia.

Tô Diệu Diệu: “Anh ấy xách đồ giúp Từ Thủ ạ, cháu buồn ngủ quá nên về trước.”

Bà Đào biết cô thích ngủ, cười nhận lấy cặp sách của cháu trai rồi bảo Tô Diệu Diệu mau về nhà.

Lúc này, hai vợ chồng Tô Minh An và Đường Thi Vi nghe thấy tiếng nói chuyện thì đi ra, sau đó nghe nói nhà họ Tạ có một học sinh nam dọn tới.

Tô Minh An: “Hiếm khi Cảnh Uyên lại nhiệt tình như vậy.”

Bà Đào: “Đúng vậy, dì rất tò mò về Từ Thủ, đã trông ngóng cả ngày hôm nay rồi.”

Đường Thi Vi: “Dì đã dọn phòng xong chưa? Có cần chúng cháu giúp không?”

Bà Đào: “Không cần không cần, dọn xong lâu rồi, ban ngày hai đứa đi làm đã đủ mệt rồi, mau đi nghỉ đi.”

Ba người nhà họ Tô về nhà.

Bà Đào vào phòng bếp xem lại bữa khuya chuẩn bị cho hai đứa nhỏ, sau đó ra ngoài ban công đứng một lát, đang đi qua đi lại thì cửa mở.

Bà Đào cười đi ra cửa, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn hăng hái lắm.

“Bà ơi, đây là Từ Thủ.” Tạ Cảnh Uyên bước lên trước, vừa đổi giày vừa giới thiệu với bà.

Đầu tiên, bà Đào sửng sốt trước cơ thể và khí phách mạnh mẽ của Từ Thủ, sau đó mới chú ý đến khuôn mặt của chàng trai.

Từ Thủ có vẻ ngoài anh tuấn chính khí, kẻ xấu thấy cậu sẽ sinh ra cảm giác uy hiếp, người tốt lại thấy Từ Thủ rất đáng tin.

Bà Đào vừa nhìn đã thích học sinh cấp ba này.

“Bà ạ, thêm phiền cho bà rồi.” Từ Thủ rất cung kính với người thân nhất của đạo trưởng.

Bà Đào cười híp mắt lại: “Đừng khách sáo đừng khách sáo, hai đứa đi rửa tay rồi ra dùng bữa ăn khuya đi.”

Bà Đào vào phòng bếp lấy đồ ăn, Tạ Cảnh Uyên đưa Từ Thủ vào phòng ngủ cất hành lý trước, sau đó mới đi rửa tay.

Trên bàn ăn, bà Đào nhiệt tình tiếp đãi Từ Thủ, đồng thời cũng hiểu rõ hơn về tình hình trong nhà họ Từ.

Bà Đào thích những đứa trẻ kiên cường, độc lập, siêng năng và hiếu học như vậy.

Tạ Cảnh Uyên nhìn bà Đào, nói: “Bà ơi, cháu còn muốn mời một bạn học nữa dọn tới, đây là lần cuối.”

Bà Đào: …

Đã tiếp nhận một người rồi, thêm một người nữa cũng chỉ là chuyện nhiều hơn một đôi đũa mà thôi.

“Được, mai bà sẽ dọn qua phòng sách.”

“Bà nghỉ sớm đi, để tối nay cháu với Từ Thủ dọn dẹp là được.”

Tạ Cảnh Uyên muốn coi chừng yêu của Đạo Quán, song không muốn rước thêm quá nhiều phiền phức cho bà Đào, sau này những việc như quét tước vệ sinh, giặt quần áo, đổ rác sẽ do ba người bọn họ phụ trách.

Rất nhanh sau đó, bà Đào đã thấy được sức lực của hai nam sinh lớp 10, nhất là Từ Thủ, một cái giá sách lớn như vậy mà một mình cậu có thể chuyển nó đến phòng khách.

Phòng sách rộng mười lăm mét vuông, đổi thành phòng ngủ cũng đủ ở rồi.

Tạ Cảnh Uyên: “Cháu đã mua giường, tủ quần áo, bàn học rồi, ngày mai cửa hàng sẽ đưa tới và có trách nhiệm lắp đặt.”

Bà Đào: “Được được được, bà sẽ ở nhà chờ bọn họ đến.”

Cháu trai đã cân nhắc mọi chuyện chu toàn, bà Đào hết sức yên tâm, không muốn Từ Thủ mất tự nhiên nên về phòng ngủ trước.

Dọn dẹp phòng của Cố Gia Lăng xong, Tạ Cảnh Uyên đưa Từ Thủ về phòng cậu ta.

Căn phòng này đã từng là của Tạ Vinh, đã có đầy đủ bàn học và tủ quần áo, Tạ Cảnh Uyên còn để lại cho Từ Thủ cái laptop đời mới Tạ Vinh tặng cậu.

“Biết dùng không?” Tạ Cảnh Uyên hỏi.

Từ Thủ không biết rõ lắm, nhà cậu không có máy tính, chỉ từng dùng chiếc máy tính để bàn đã cũ trong phòng tin học của trường cấp hai, học được một vài thao tác cơ bản nhất.

Tạ Cảnh Uyên ngồi xuống dạy cậu.

Từ Thủ rất thông minh, vừa học đã biết.

Tạ Cảnh Uyên nhìn đồng hồ đã điểm 10 giờ rưỡi, ngày mai còn phải học huấn luyện quân sự, cho nên dặn Từ Thủ đi ngủ sớm.

Sau khi Tạ Cảnh Uyên rời đi, Từ Thủ đóng món quà vừa nhận được lại.

Một vài học sinh cấp ba trầm mê trong trò chơi điện tử, Từ Thủ sẽ không như vậy.

Tắm rửa xong, Từ Thủ tắt đèn rồi nằm xuống giường.

Xung quanh là một màu đen kịt, không có bất kì nhân tố nguy hiểm nào, Từ Thủ nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

“Đợi lát nữa anh sẽ giả bộ tiễn Diệu Diệu ra ngoài, nhân tiện nhìn xem bạn học Từ Thủ đó dáng dấp ra sao.”

Phòng 1001, lúc ăn sáng, Tô Minh An nhỏ giọng vạch ra kế hoạch.

Đường Thi Vi: “Anh nhàm chán thế.”

Tô Diệu Diệu gật đầu đồng ý.

Nhưng đợi đến khi Tô Diệu Diệu đeo cặp chuẩn bị ra ngoài thì thấy mẹ cũng đi theo bố.

Đường Thi Vi cười: “Mẹ chuẩn bị kem chống nắng cho Cảnh Uyên, tiện đưa cho thằng bé thôi.”

Tô Diệu Diệu chỉ đành tin.

Ngoài hành lang, Tạ Cảnh Uyên và Từ Thủ đã đứng đây đợi mấy phút.

Cửa phòng 1001 mở ra, hai người đồng thời nhìn sang.

“Cô chú ạ.” Tạ Cảnh Uyên chào hỏi với vợ chồng Tô Minh An.

Tô Minh An đáp lại, ánh mắt chuyển sang người Từ Thủ thì bỗng ngây người!

Cho dù anh có quên mặt của Từ Thủ, cũng không thể quên được khí lực cường tráng của tên này, không thể quên được động tác khịt mũi kì quái mà cậu ta làm với anh.

Đường Thi Vi kinh ngạc quan sát Từ Thủ từ trên xuống dưới.

Tuy đã thường xuyên nhìn thấy vẻ đẹp trai lạnh lùng của Tạ Cảnh Uyên, song khi có một nhóc đẹp trai thể thao bỗng nhiên xuất hiện, Đường Thi Vi vẫn không khống chế được hai mắt của mình.

Sao đám nhỏ bây giờ đều đẹp như vậy?

Từ Thủ cũng lễ phép chào hỏi.

Cậu chỉ không thích con mèo kia, còn hầu như không ghét ai cả.

“Nào nào nào, học quân sự phải phơi nắng, hai đứa là con trai cũng phải chú ý chống nắng, lát nữa thoa cái này lên mặt, lên cổ với cánh tay là được.”

Tán thưởng xong, Đường Thi Vi lấy hai lọ kem chống nắng ra, lần lượt đưa cho hai người họ.

Tạ Cảnh Uyên do dự vài giây, vẫn nhận lấy.

Từ Thủ đành làm theo.

Thang máy đưa ba học sinh trung học đi xuống, Đường Thi Vi xúc động nói: “Em hơi hâm mộ Diệu Diệu rồi, bên người toàn là trai đẹp.”

Tô Minh An đang suy nghĩ chuyện khác, cân nhắc nói: “Từ Thủ này hơi kì lạ, anh lo là không biết cậu ta dọn đến đây có mục đích gì không.”

Anh kể cho vợ nghe chuyện hôm đăng kí nhập học.

“Và vừa nãy, ánh mắt Từ Thủ nhìn Diệu Diệu có vẻ không đúng lắm, như thể không thích Diệu Diệu vậy.”

Đường Thi Vi cảm thấy anh suy nghĩ phức tạp, nhưng sau khi cân nhắc kĩ lưỡng lại có chút đạo lí.

“Quan sát thêm đi, ban ngày có Cảnh Uyên ở cạnh Diệu Diệu, buổi tối chúng ta cũng ở cùng Diệu Diệu, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tô Minh An gật đầu, tạm thời chỉ có thể làm vậy thôi.

Dưới lầu, nơi Tạ Cảnh Uyên vẫn để xe có thêm một chiếc xe đạp, đây là xe Tạ Cảnh Uyên nhờ bà Đào ra cửa hàng mua cho Từ Thủ.

Nam sinh đạp xe, Tô Diệu Diệu nhảy lên gác-ba-ga xe của Tạ Cảnh Uyên, ba người cùng xuất phát.

Tạ Cảnh Uyên đi bên trái, Từ Thủ bên phải, như vậy mèo không cần nhìn chó, chó cũng chẳng cần nhìn mèo, đỡ phải nhìn người mình ghét.

Đi đến ngã tư đường, Tạ Cảnh Uyên dừng xe, ánh mắt tùy ý lướt nhanh, thấy ba học sinh năng khiếu gặp lúc sáng hôm qua đang đi đến từ một con đường khác.

“Này, anh ơi!”

Tống Dương nhiệt tình chào hỏi với Tạ Cảnh Uyên.

Từ Thủ ló đầu sang nhìn, khó hiểu nói: “Đạo trưởng còn có em trai à?”

Tạ Cảnh Uyên giải thích: “Người không quen biết.”

Đèn xanh sáng lên, Tạ Cảnh Uyên trực tiếp băng qua đường mà không đợi ba người Tống Dương.

Nhưng đám Tống Dương vẫn nhanh chóng đuổi kịp.

Tống Dương nhìn Tô Diệu Diệu trước.

Hôm nay Tô Diệu Diệu mặc đồ rằn ri theo yêu cầu của huấn luyện quân sự. Da cô trắng, mặc quần áo này cũng rất đẹp, càng thêm trong sáng hơn thường ngày mấy phần.

Tiếc là bé xinh đẹp không thích nói, ánh mắt nhàn nhạt, dường như còn không hiểu ý cậu ta.

Tống Dương cười, đổi thành đi cạnh Tạ Cảnh Uyên: “Anh à, anh xem chúng ta lại gặp nhau rồi, đây đúng là duyên phận, chúng ta kết bạn nhé?”

Tạ Cảnh Uyên vẫn nói câu đó: “Không cần thiết.”

Tống Dương: “Anh là học bá nên coi thường học sinh thể thao như chúng em sao?”

Tạ Cảnh Uyên không nói gì.

Từ Thủ đã nhìn ra đạo trưởng không thích ba người này.

Ba người này cũng rất không biết tự lượng sức mình, đạo trưởng há lại là người bọn họ có thể tùy tiện leo lên?

Từ Thủ cố ý đi chậm lại, rơi xuống phía sau xe đạo trưởng, rồi đuổi Tống Dương đi bằng giọng lạnh lùng: “Cách xa chúng tôi ra một chút.”

Tống Dương liếc nhìn Từ Thủ, nở nụ cười.

Cậu ta chẳng những là học sinh năng khiếu, mà còn là đầu gấu lớp 11 có tiếng, mấy tên con trai bằng tuổi ai ai cũng chẳng dám trêu vào cậu.

Cơ thể tràn trề sức mạnh của Từ Thủ đúng là hơi đáng sợ, nhưng Từ Thủ chỉ có một người còn bọn họ lại có ba.

“Sao nào, muốn đánh nhau à?” Tống Dương nhìn Từ Thủ đầy khiêu khích.

Từ Thủ thấy đạo trưởng vẫn đạp xe về phía trước như không có chuyện gì xảy ra, hiểu ý đạo trưởng nên đáp: “Mấy người dừng lại đi, đánh một trận.”

Bấy giờ ba người Tống Dương đã ném xe đạp xuống ven đường, cùng lao về phía Từ Thủ.

Tô Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn ra sau, thấy Từ Thủ vật ba người Tống Dương ngã xuống đất, không biết cậu nói gì rồi đạp xe đuổi theo.

Tô Diệu Diệu tỏ vẻ đồng cảm với ba người họ.

Chọc ai không chọc, lại đối chọi với chó mực.

Xem kịch xong, Tô Diệu Diệu chợt nhớ ra, khẽ kéo áo Tạ Cảnh Uyên: “Đạo trưởng, Từ Thủ đánh nhau với người ta sao anh không quản?”

Trước đây lúc cô đánh nhau với học sinh khác, Tạ Cảnh Uyên luôn luôn dạy dỗ cô một trận.

Tạ Cảnh Uyên giải thích: “Thứ nhất, là bọn họ khiêu khích Từ Thủ trước. Thứ hai, Từ Thủ biết nặng nhẹ, biết lúc nào nên dừng lại.”

Lúc mèo tức giận còn không thèm để ý liệu có làm mấy bạn nhỏ đó bị thương không, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.

Ở giữa đường, trên một chiếc xe sang trọng cố ý thả chậm tốc độ, Cố Gia Lăng đã thu hết tất cả vào mắt.

Cậu thầm kinh hãi.

Linh khí ở thế giới này mỏng manh, sau khi cậu gặp ba người đạo trưởng, vẫn cho rằng đạo trưởng cũng không tu luyện được, nếu thật sự muốn ép cậu làm gì đó thì cậu có thể phản kháng chút chút.

Nhưng tại sao tên Từ Thủ này lại đánh nhau giỏi như vậy?

Cố Gia Lăng nhìn chằm chằm cánh tay Từ Thủ, lại bóp cánh tay mình, cực kì chắc chắn cậu ta không đánh được Từ Thủ.

Nhất định Từ Thủ sẽ không dao động mà đứng về phía đạo trưởng, nói cách khác, nếu đạo trưởng muốn quản lí cậu, hoặc là cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là sẽ bị Từ Thủ đánh.

“Cậu không sao chứ?”

Tài xế kiêm trợ lí sinh hoạt nhìn lên kính chiếu hậu, thấy sắc mặt Cố Gia Lăng liên tục thay đổi.

Đứa nhỏ này đột nhiên nói muốn dọn đến nhà của một bạn học, song biểu hiện lại như thể không tình nguyện lắm, lẽ nào vừa khai giảng đã bị bạo lực học đường?

Nét mặt của tài xế dần trở nên nghiêm túc.

Cố Gia Lăng tựa như cam chịu số phận, thở dài: “Không sao không sao, chú lo lái xe đi.”

Nể tình đạo trưởng đã cứu cậu khỏi con quạ yêu kia, có đi theo đạo trưởng cả đời cũng được.

Hẳn là đạo trưởng không có ác ý, chỉ vì lâu ngày không gặp nên nhớ cậu mà thôi.