Trong đám người, Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên chìm đắm trong thế giới kiếm quang cuồn cuộn của Đinh Hạo, Lâm Tín.

Trước khi Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên vào Vấn Kiếm tông đều là thiên tài lãnh địa của mình, có tiếng tăm, gặp nhau trước khi Đinh Hạo vào tông, chứng kiến thực lực khi đó của hắn. Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên không ngờ mấy ngày ngắn ngủi Đinh Hạo tiến cảnh nhanh như vậy, có thể nói là siêu tốc.

- Thì ra trên thế giới này thật sự có quái vật siêu thiên tài.

Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên thấy nản lòng.

Thiên nga nhỏ Lý Y Nhược thì không nghĩ nhiều.

Rất nhiều nam đệ tử ký danh nhìn chăm chú Lý Y Nhược nhíu mày, tập trung quan sát tỷ võ. Trong lòng Lý Y Nhược nhắc đi nhắc lại: Lâm Tín đẹp trai hơn Đinh Hạo nhiều, chắc chắn Lâm Tín sẽ thắng, tư thế của Lâm Tín thật tiêu sái.

Khi Lâm Tín ngẫu nhiên chiếm ưu thế Lý Y Nhược sẽ cố ý cười ré lên.

Điều này làm nhiều nam đệ tử ký danh rất tức giận, một đóa hoa năm viện đông, tây, nam, bắc, trung tuyệt đẹp đã khuynh tâm vì mỹ thiếu niên Lâm Tín.

Nhưng sự thật là gì?

Chỉ Lý Y Nhược mới biết nhiều lần hình tượng thiếu niên bên Tẩy Kiếm Trì tợn mắt với nàng, vì một nữ nhân lưu lạc đê tiện quát mắng nàng không ngừng khắc sâu trong tim nàng.

Lý Y Nhược thầm nhủ:

- Đây là bởi vì hận, nhất định là bởi vì hận. Đinh Hạo khốn kiếp dám mắng ta, là kẻ thù của ta!

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Một chuỗi hỏa hoa chói mắt nở tung, tiếp theo là tiếng kim loại nhanh chóng va nhau xé gió vang lên.

Hai bóng người ưu mỹ như thiên tiên dây dưa lấp lóe ba nén nhang rốt cuộc tách ra.

Lâm Tín, Đinh Hạo đối diện nhau, thấy khen ngợi trong mắt đối phương.

Chiến đấu kịch liệt thời gian dài làm Lâm Tín, Đinh Hạo tiêu hao huyền khí, thở hơi gấp. Tu vi huyền khí của Lâm Tín trên Đinh Hạo, đạt đến sơ giai tam khiếu Võ Đồ cảnh. Nhưng Đinh Hạo thắng lực lượng cơ thể mạnh hơn. Vì vậy Đinh Hạo và Lâm Tín đánh ngang tay.

Nếu tiếp tục chiến đấu thì trong thời gian ngắn không thể chia thắng bại.

- Tiếp tục so đấu kiếm thuật thì khó phân thắng bại trong thời gian ngắn.

Đinh Hạo nhẹ gật đầu, cổ tay mỏi bởi vì hơn bốn ngàn lần đâm kiếm nhanh.

Đinh Hạo cực kỳ nghiêm túc nói:

- Hay là ngươi trực tiếp nhận thua đi.

Đinh Hạo thốt lời dấy lên tiếng kinh kêu, bàn tán quanh lôi đài đá xanh.

Vài đệ tử ký danh đến từ Hoàng Sam Bắc Viện lớn tiếng la lối Đinh Hạo quá vênh váo.

Ai biết Lâm Tín trên lôi đài đá xanh không hề thẹn quá thành giận, hơi tiếc nuối thở dài. Lâm Tín không nói gì thêm, chắp tay xoay người nhận thua, nhảy xuống lôi đài.

Tình hình này khiến vô số đệ tử ký danh quanh lôi đài đá xanh mắt tròn mắt dẹt.

- Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sáo Lâm Tín sư huynh đột nhiên nhận thua?

- Chẳng lẽ lúc trước đã phân ra thắng bại? Nhưng sao ta không nhận ra?

- Rốt cuộc là sao?

Mọi người đều không nhìn ra cục diện ngang ngửa nhau tại sao Lâm Tín đột nhiên chọn nhận thua, chẳng lẽ mỹ thiếu niên giỏi tính toán đã tính ra tiếp tục đấu thì sẽ thua sao?

Trọng tài mặt không biểu tình hét lên kết quả cuộc đấu kiếm thuật kinh tâm động phách nhưng kết túc đầu voi đuôi chuột.

- Thanh Sam Đông Viện, Đinh Hạo thắng!

Mặc kệ đa số người không hiểu ra sao nhưng các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cực kỳ hưng phấn hoan hô nhảy nhót lên, hấp tấp nhảy lên lôi đài đá xanh bao quanh Đinh Hạo ném hắn lên cao liên tục.

- Tại sao Lâm Tín bỗng nhiên nhận thua?

Võ si Trần Thắng sờ cằm suy tư.

Tôn Cửu Thiên bộ dáng lòng còn sợ hãi chậm rãi nói:

- Còn nhớ ta thua như thế nào không?

Mắt Võ si Trần Thắng sáng lên:

- A?

Một tia chớp xẹt qua đầu Võ si Trần Thắng, gã hiểu ra điều gì.

Lý Lan mặt tái nhợt đứng ở phía xa nhỏ giọng nói:

- Bởi vì huyền khí biến dị của Đinh Hạo sao?

Không biết Lý Lan trở về Diễn Võ Đường ngoại môn từ bao giờ, vết thương trên người chưa lành hẳn nhưng có thể đi bình thường. Lý Lan nhìn Lâm Tín đột nhiên chịu thua, cúi đầu đăm chiêu.

Cát Âm, Trương Thiên Luân đứng bên cạnh nghe Lý Lan nói mắt chợt sáng lên, nghĩ đến điều gì.

Tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao nhìn Lâm Tín cười tủm tỉm, vừa nhai gà đùi nướng vừa vô tâm vô phế hỏi:

- Ài, tại sao lại nhận thua? Không lẽ ngươi sợ vào tứ cường trận đấu sau sẽ gặp ta?

- Bởi vì Đinh Hạo nói so đấu kiếm thuật không thể phân ra thắng bại, hắn muốn dùng cách chiến đấu khác ta không thể phá giải.

Lâm Tín hơi tiếc nuối nói:

- Trước mắt ta chưa nghĩ ra cách phá giải công kích khác của Đinh Hạo.

- Có thứ gì tên quỷ tính kế nhà ngươi không thể khắc chế được?

Tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao hớn hở hỏi dồn:

- Mau cho ta biết, sau này ta không sợ ngươi nữa, ha ha ha ha ha ha!

Lâm Tín liếc tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao, khinh thường nói:

- Có nói cho ngươi cũng vô dụng, ngươi có thể nắm giữ huyền khí phong tuyết băng sương sao?

- A? Vì nó?

Tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao ủ rũ như bong bóng xì hơi.

Lâm Tín tiếc nuối giải thích rằng:

- Ừm! Trước đó Đinh Hạo so kiếm với ta không phát ra huyền khí biến dị đáng sợ kia, nên chúng ta mới lực lượng ngang nhau. Một khi Đinh Hạo phóng ra huyền khí băng sương phong sương, khí lạnh đáng sợ đó cho dù không đánh bại ta ngay lập tức nhưng có thể dần xâm nhập vào người ta, đông cứng thân thể ta, khiến phản ứng, động tác của ta chậm lại khó thể ngăn cản khoái kiếm không chỗ không lọt nhanh như chớp của Đinh Hạo.

Tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao không cam tâm cắn đùi gà nói:

- Nói vậy là huyền khí băng sương phong sương biến dị của hắn chẳng phải là thiên hạ vô địch rồi?

Lâm Tín mỉm cười nói:

- Chưa chắc. Nếu có huyền khí thuộc tính hỏa hệ là có thể tương sinh tuơng khắc, một số công pháp huyền khí kỳ dị khác có thể chặn được khí lạnh của Đinh Hạo. Tiếc rằng ta tạm thời không có hai thứ đó.

Tên mập ham ăn Nhậm Tiêu Dao tiếp tục cắn đùi gà:

- Cũng đúng. Nhưng nói thật thì Tiểu Lâm Tử, ngươi chuẩn bị lúc nào cô đọng huyền khí thuộc tính của mình đây? Không thể nào cứ ức chế mãi.

- Chờ một lúc nữa, chưa chuẩn bị xong. Ta vẫn không nắm chắc cô đọng huyền khí thuộc tính hoàn mỹ nhất.

Lâm Tín siết tay, cao giọng quát:

- Nhưng không lâu nữa, lần sau ta nhất định sẽ không thua Đinh Hạo!

Sau khi thi đấu kịch liệt rốt cuộc sinh ra tứ cường.

Lý Mục Vân!

Lương Phi Tuyết!

Đinh Hạo!

Nhậm Tiêu Dao!

Bốn cái tên này khắc sâu trong lòng mỗi một đệ tử ký danh, thành ngọn núi cao không thể trèo lên.