Chiếc xe không có ý tứ dừng lại, phóng thẳng tới chỗ hai người.
Ninh Tri xoay người tránh sang một bên, thân xe màu đen lướt qua thân thể Ninh Tri, cả người cô ngã xuống trên mặt đất.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Mấy vệ sĩ đằng sau nhìn thấy xông lên trước, có người lập tức lên xe đuổi theo, hai người còn lại bảo hộ bên cạnh Lục Tuyệt cùng Ninh Tri.
“Nhị thiếu phu nhân, cô có bị thương hay không?”
Lục Tuyệt lập tức tiến lên, hắn duỗi tay muốn nâng Ninh Tri dậy, đôi mắt xinh đẹp đào hoa mang theo tia hoảng loạn, “Đỡ em, đỡ em.”
Ninh Tri nắm tay hắn thong thả đứng lên, vừa mới đứng thẳng, cô phát hiện chân mình bị trật, “Em bị trật chân rồi.”
Trước cửa cao ốc, Hoắc Hiểu Nguyệt đẩy anh trai cô đi xuống vừa lúc thấy một màn Ninh Tri thiếu chút nữa bị đâm trúng.
Hoắc Hiểu Nguyệt giật mình, “Chiếc xe kia muốn đâm Ninh Tri hay là đâm Lục Tuyệt?”
“Em đẩy anh qua đó xem bọn họ có cần giúp gì hay không.”
“Anh, không phải anh nói phải về công ty sao?”
Hoắc Hiểu Dương: “Đi xem đi.”
Hoắc Hiểu Nguyệt chỉ có thể đẩy anh trai qua đó.
Ninh Tri bị trật chân chỉ có thể để Lục Tuyệt đỡ cô.
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua chân cô, hừ một tiếng, cũng không có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Hôm nay Hoắc Hiểu Dương mặc một chiếc áo sơmi trắng, dáng vẻ hắn văn nhã tuấn khí, ngồi ở trên xe lăn cũng không làm giảm bớt vẻ điển trai của hắn.
Hắn mở miệng: “Ninh tiểu thư cùng Lục tiên sinh, có vẻ hai người đã gặp phiền toái rồi, cần tôi giúp gì không?”
Ninh Tri gật đầu nói cảm ơn, “Tôi vẫn có thể xử lý được.”
“Xem đi, vừa rồi tôi đã nói cô đừng tùy ý mang Lục Tuyệt ra ngoài, hiện tại thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện rồi kìa.” Hoắc Hiểu Nguyệt nói: “Hai người có đắc tội với ai không?”
Ninh Tri lắc đầu, “Không có.” Hiện tại chỉ có thể xem vệ sĩ có bắt được người hay không.
“Ninh tiểu thư chân cô bị thương rồi, có cần chúng tôi đưa cô đến bệnh viện không?” Hoắc Hiểu Dương chú ý tới Ninh Tri đứng bằng một chân, một chân khác không dám dùng sức khẽ chạm trên mặt đất.

“Không cần làm phiền hai người, tài xế sẽ đưa tôi đi.”
Hoắc Hiểu Nguyệt bĩu môi, “Dù sao chúng tôi cũng không đưa cô đi.”
Ninh Tri đã quen với cách nói chuyện của Hoắc Hiểu Nguyệt
Cô mượn sức dựa vào người Lục Tuyệt chuẩn bị rời đi, nghiêng đầu, cô nhìn thấy trong khung biểu hiện của Lục Tuyệt có hai đám mây lóe điện đen.

Hắn còn tức giận hơn nữa sao?
Lên xe Ninh Tri mới hỏi hắn, “Vì sao anh lại ghét anh trai của Hoắc Hiểu Nguyệt?”
Ánh mắt Lục Tuyệt dừng ở trên mặt Ninh Tri, hắn nhìn cô vài giây, sau đó không đáp lời
Ninh Tri nghi hoặc, “Anh ta bắt nạt anh à?” Hoắc Hiểu Dương thoạt nhìn cũng không giống kiểu người như thế, cho dù hắn ngồi xe lăn nhưng vẫn duy trì tính cách ôn hòa như thường.

Lục Tuyệt lại liếc mắt nhìn Ninh Tri một cái, thong thả nói, thanh âm như được hắn đè ép, nặn ra từ trong cổ họng.

“Không phải.”
Không bắt nạt, vậy vì sao Lục Tuyệt lại chán ghét Hoắc Hiểu Dương, nhìn thấy hắn sẽ tức giận?
Ninh Tri dỗ dành hắn như dỗ dành tiểu Lục Tuyệt, “Không sao cả, nếu anh không thích hắn thì về sau chúng ta sẽ tránh hắn đi là được.”
Dù sao bọn họ cũng không quen biết, không cần giao tiếp nhiều.
Nghe vậy, hai đám mây đen lóe điện trên đỉnh đầu Lục Tuyệt nháy mắt biến mất.
Thật đúng là dễ dỗ dành.
Ninh Tri đi gặp bác sĩ, bị trật chân cũng không có gì nghiêm trọng, bác sĩ đã giúp cô đắp thuốc, đại khái một tuần sau mới khỏi.

Lúc về đến nhà, mẹ Lục cùng ba Lục, còn có Lâm Điềm Điềm đều ở nhà.
“Sao lại thế này? Mẹ nghe vệ sĩ nói các con bị người ta tập kích.” Mẹ Lục lo lắng, ngay cả tóc cũng có chút hỗn độn, hiển nhiên là vội vàng trở về từ đâu đó.
Bà nhanh tiến lên, “Hai đứa có bị thương không?”
“Lục Tuyệt không có việc gì, ta không cẩn thận bị trật chân.” Nửa người Ninh Tri đều dựa vào trên người Lục Tuyệt, khác với mùi sữa khi hắn còn nhỏ, bây giờ trước mũi cô đều là hơi thở mát lạnh trên người hắn, nhàn nhạt, còn khá dễ ngửi.
“Mau tới đây ngồi xuống.” Lúc này mẹ Lục mới phát hiện chân Ninh Tri băng bó, bà quay đầu lại hỏi ba Lục, “Có bắt được người không? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy.”
Vẻ mặt ba Lục nghiêm túc, giữa đôi lông mày là sự uy nghiêm tích lũy nhiều năm của người cầm quyền nhưng khi ánh mắt dừng trên người vợ lại mang theo sự dịu dàng, “Bắt được rồi, đã đưa đi cục cảnh sát, bên đó nói tài xế uống rượu xong, say rượu lái xe.”
Ninh Tri nhíu chặt mày, cô cảm thấy chiếc xe kia trực tiếp nhắm thẳng tới chỗ cô cùng Lục Tuyệt, không giống người say lái xe.

“Say rượu lái xe? Hay là cố ý? Anh nhất định phải cho người điều tra rõ.” Mẹ Lục không yên tâm.
“Được.” Ba Lục đương nhiên sẽ không để việc này trôi qua dễ dàng như thế, mặc kệ nguy hiểm uy hϊếp tới người nhà của mình.
Bên cạnh, Lâm Điềm Điềm mở miệng: “Tiểu Tri, có phải là em đã đắc tội với ai rồi không?”

Ninh Tri đắc tội với người ta thiếu chút nữa liên lụy Lục Tuyệt bị thương, nếu đây là sự thật thì mẹ Lục cùng Lục phụ sẽ bất mãn với cô.
Ninh Tri tinh tế đánh giá vẻ mặt Lâm Điềm Điềm, cô đang hoài nghi có phải Lâm Điềm Điềm cho người làm hay không, “Tính cách tôi rất tốt, cũng chưa từng cùng ai xung đột bao giờ, có điều.

.

.”
Cô ý vị thâm trường nhìn Lâm Điềm Điềm, “Tôi không đắc tội với người nhưng sợ là lại có người nhớ thương tới tôi.”
Nếu nói Lâm Điềm Điềm phái người đâm cô thì cũng không phải là không có khả năng, dù sao thì bây giờ cô đã đổi lấy ba mươi ba phần trăm hào quang trở về, nhan sắc Lâm Điềm Điềm đã chịu ảnh hưởng rõ ràng, thậm chí còn bởi vì nhan sắc xuống cấp mà lên hot search.
Nói không chừng, Lâm Điềm Điềm bị ép buộc đến nóng nảy đi tìm người tới đối phó cô.
Lâm Điềm Điềm cảm thấy ánh mắt Ninh Tri nhìn cô ta rất kỳ quái, “Nếu không phải em thì có khả năng là hướng về phía Lục Tuyệt, tình huống của hắn như vậy, em không nên thường xuyên dẫn hắn ra ngoài như thế.”
Cũng không biết sao Ninh Tri lại thế này, trước kia cô chán ghét Lục Tuyệt, hận không thể lập tức ly hôn mà bây giờ lại như đổi thành người khác, không chỉ thay đổi thái độ với Lục Tuyệt mà thậm chí còn thường xuyên mang Lục Tuyệt ra ngoài.
Nếu nói Ninh Tri muốn mượn chuyện này để lấy lòng mẹ Lục thì cô cũng làm quá nghiêm túc rồi.

“Là mẹ bảo tiểu Tri mang Tiểu Tuyệt đi ra ngoài xem triển lãm tranh.” Mẹ Lục mở miệng, sắc mặt bà có chút không vui.
Lâm Điềm Điềm kinh ngạc, cô ta không nghĩ tới đây là ý của mẹ Lục, nhanh chóng giải thích: “Con cũng không phải muốn trách cứ tiểu Tri, chỉ là bây giờ bệnh tình Lục Tuyệt vừa tốt lên, nếu tiểu Tri dẫn em ấy ra ngoài, xảy ra chuyện gì như ngày hôm nay thì có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Lục Tuyệt, ảnh hưởng bệnh tình của em ấy.”
Vẻ mặt mẹ Lục hòa hoãn lại.
Ninh Tri nhướng mày, “Dựa theo cách nói của chị thì để cho Lục Tuyệt ngây ngốc trong nhà mới đúng sao?”
Lâm Điềm Điềm nhìn Ninh Tri trở nên trắng hơn, khuôn mặt còn bắt đầu trở nên xinh đẹp, cô ta nghĩ đến khuôn mặt bị biến về trạng thái cũ của mình còn có làn da hơi sậm màu thì trong lòng không thoải mái tới cực điểm, “Chị không có ý này.

.

.”
“Vậy chị có ý gì?” Ninh Tri câu môi, “Chỉ trích người khác thì ai mà chẳng biết làm chứ?”
“Được rồi, để cho tiểu Tri mang tiểu Tuyệt ra ngoài nhiều hơn là ý của mẹ.” Mẹ Lục mở miệng, “Chân tiểu Tri bị thương có nghiêm trọng không?”
“Bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng một tuần.”

Mẹ Lục dặn dò nói: “Vậy trong khoảng thời gian này con dưỡng bệnh cho tốt, đừng tùy ý đi lại, khi nào ăn cơm mẹ sẽ gọi người đưa đến phòng con, tránh cho con phải lên xuống quá nhiều.”
“Vâng.” Ninh Tri nhất nhất đồng ý.
Ninh Tri cùng Lục Tuyệt trở về phòng, lúc đi lên bậc thang, chân cô khấp khiểng.

Chỉ mới đi được hai bước mà cô có loại cảm giác đau xuyên tim.
Ninh Tri cảm thấy mình thật xui xẻo, thang máy trong biệt thự đã hỏng hai ngày nay rồi.
Cô thong thả nhấc chân lên, chân bị thương cố gắng không dùng sức, hoạt động khó khăn, giây tiếp theo, cả người cô bay lên trời.
Trước mắt là hầu kết của đàn ông còn có một mảnh cổ áo màu đỏ.
“Lục Tuyệt?” Trái tim nhỏ của Ninh Tri bị dọa sợ, khó có thể tin ngẩng đầu, cô bị Lục Tuyệt bế lên!
Lục Tuyệt ôm Ninh Tri theo kiểu công chúa, tư thế có chút kỳ quái, hắn chậm rãi ôm cô chạy lên lầu.
Ninh Tri làm chậm hô hấp, hai tay nhanh đặt lên vai Lục Tuyệt, sợ hắn không cẩn thận làm ngã cô, “Anh ôm chặt em, đừng làm em ngã nhé.” Cô sợ.
Lục Tuyệt rũ mắt nhìn cô một cái, thanh âm trầm thấp, “Làm ngã em, không có khả năng.”
Không có khả năng làm em ngã.
“Mặc kệ, anh ôm chặt hơn một chút.” Vóc dáng Lục Tuyệt cao nên bây giờ cô cũng cách mặt đất khá cao, nếu như ngã xuống thì có khả năng chân kia cũng phế luôn.
Lục Tuyệt mím môi không lên tiếng, tay ôm Ninh Tri hơi siết chặt.
Ngước mắt nhìn lên Ninh Tri chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của Lục Tuyệt, còn có một chút chấm nhỏ màu xanh sậm.

Cô bỗng nhiên ý thức được Lục Tuyệt đã là một người đàn ông chân chính mà không phải đứa nhỏ non nớt như trước nữa, cũng không phải thiếu niên Lục Tuyệt ngây ngô, ngực hắn khoan tráng, cánh tay hữu lực, ngay cả đôi chân dài cũng tràn ngập sức lực.
Da hắn trắng, bộ dáng thanh tuấn, giữa mày lộ ra vẻ ngoan ngoãn, giống như thiếu niên ngây ngô làm cô quên mất hắn đã là đàn ông, sẽ có râu.

“Lục Tuyệt, anh đã là một người đàn ông.” Ninh Tri cảm khái.
Môi mỏng của Lục Tuyệt càng thêm mím chặt, đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn cô một cái, có chút ghét bỏ, “Là đàn ông, anh.”
Hắn đương nhiên là đàn ông.
Ninh Tri duỗi tay sờ phần chân râu mỏng phía dưới cằm Lục Tuyệt, Lục Tuyệt rất yêu sạch sẽ, cằm được cạo sạch, không khiến tay cô có chút nhám nào.
Cằm bị đầu ngón tay mềm mại đụng vào, ngứa, Lục Tuyệt theo bản năng căng thẳng cằm.
Đột nhiên, Ninh Tri thấy trên đỉnh đầu Lục Tuyệt bắn ra một mặt trời nhỏ.
Ninh Tri:.

.


.
Cô nhanh chóng dùng đầu ngón tay sờ sờ.
Không có phản ứng.
Ninh Tri híp híp mắt, cô đột nhiên mở miệng: “Lục Tuyệt, anh có thể cúi thấp đầu xuống một chút hay không, anh cao quá, em không với tới.”
Lục Tuyệt ôm Ninh Tri lên lầu hai, một hồi lâu sau hắn cúi đầu.
Trong nháy mắt Ninh Tri nâng cằm lên ghé sát vào Lục Tuyệt.

Môi dừng trên cằm Lục Tuyệt.
Mềm mại còn mang theo hương thơm ấm áp.
Ninh Tri nhẹ nhàng dùng môi chạm vào cằm Lục Tuyệt, cô cảm nhận được thân thể Lục Tuyệt đột nhiên chấn động, ngay sau đó cằm hắn banh chặt muốn chết, phản ứng rất mãnh liệt.
Mặt trời nhỏ thứ hai.
Mặt trời nhỏ thứ ba.
Mặt trời nhỏ thứ tư.
Mặt trời nhỏ thứ năm.

.

.
Mặt trời nhỏ bắn ra liên tục trong khung biểu hiện, sau đó lại cùng nhau bay thẳng về phía Ninh Tri.
Trước mắt Ninh Tri là một mảnh vàng óng, cô biết cái kho nhỏ của mình lại phất lên rồi.

Mặt trời nhỏ thứ hai mươi hai.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi ba.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi tư.
Không còn nữa.
Ninh Tri thoáng thối lui, nhìn kho mặt trời nhỏ, cô cười cong mắt, “Lục Tuyệt, hóa ra anh còn thích em chạm vào cằm anh.”
Ninh _sổ ghi chép_ Tri đã ghi nhớ: Lỗ tai, bụng, cằm.
Nhìn Lục Tuyệt mi mắt khẽ run, cằm căng chặt, lỗ tai ửng hồng trước mặt Ninh Tri suиɠ sướиɠ híp híp mắt.
Xem ra, hắn vẫn có thể tiếp tục bị khai phá..