Ninh Tri vẫn luôn cho rằng tiểu Lục Tuyệt là người khiếm khuyết tình cảm, cho dù nhóc nhớ rõ cô là ai thì cũng chỉ là một ấn tượng nhợt nhạt.

Nhưng hiện tại, cô đột nhiên ý thức được có lẽ nhóc không chỉ nhớ rõ cô mà sẽ còn chờ mong được gặp lại cô.
Ninh Tri cảm thấy đầu quả tim mình như bị một bàn tay múp míp nhẹ nhàng chọc một cái, ay da, tiểu Lục Tuyệt sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ.
Nhìn thiếu niên nửa ngồi xổm bên chân cô, Ninh Tri nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu của nhóc, mái tóc tinh tế mềm mại, nhu thuận dán ở trên trán nhóc, ngoan ngoãn đến không chịu được.
“Thực xin lỗi, chị tới chậm rồi.”
Cô không biết hóa ra nhóc con cũng sẽ chờ cô trở lại.

Lục Tuyệt không đáp lời cô, lần đầu tiên, nhóc chủ động duỗi tay cầm tay Ninh Tri, thanh âm khàn khàn, “Tha thứ chị.”
Ngón tay múp míp thịt trước kia bây giờ đã trở nên rõ ràng, ngón tay thon dài có lực, Ninh Tri để nhóc tùy ý nắm, cô cười cong mắt, “Dễ dàng tha thứ cho chị như vậy à?”
Lục Tuyệt buông mi mắt xuống, không đáp lời.
Hiện tại ánh mặt trời quá mãnh liệt, cô không sợ nhưng Lục Tuyệt thì không được, ở dưới nắng nóng gay gắt như thế rất dễ bị cảm nắng.
Ninh Tri lôi kéo Lục Tuyệt rời đi, “Chị đưa em về Lục gia.”
Lúc này Lục gia đã lâm vào hỗn loạn.
Sau khi mẹ Lục biết Lục Tuyệt lạc đường, bà sợ hãi đến cơ hồ sắp hôn mê bất tỉnh, ba Lục phái số lượng lớn người đi tìm Lục Tuyệt, sắc mặt cũng không tốt.
“Tiên sinh, camera giám sát cho thấy thiếu gia đã lên một chiếc xe buýt, chúng ta còn phải xem băng ghi hình giao thông công cộng, chúng tôi đang điều tra những nơi xung qunah khu vực thiếu gia xuống xe.”
“Các người nhất định phải nhanh chóng tìm được Tiểu Tuyệt về.” Mắt mẹ Lục đỏ bừng, khóe mắt còn sưng lên, hiển nhiên bà đã khóc rất lâu.
Chỉ cần nghĩ đến Lục Tuyệt một mình ở bên ngoài, mẹ Lục luôn cảm thấy bất an.
Một bên, Lục Thâm Viễn ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề ra sức an ủi bà: “Nhất định em trai sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mẹ Lục dùng lau nước mắt bên khóe mắt, “Tiểu Tuyệt không biết tránh xe, mẹ không dám tưởng tượng đến nó có thể chạy lung tung trên đường cái hay không, thằng bé cũng không thích nói chuyện, nó sẽ không cầu cứu người qua đường, cũng không biết hỏi đường về nhà.

.

.”

Mẹ Lục càng nghĩ càng sợ hãi.
“Em trai rất thông minh, đợi khi em ấy chơi đủ rồi sẽ về nhà.” Lục Thâm Viễn bảo người giúp việc pha một ly trà nóng cho mẹ Lục an thần, sau đó, nhóc lẳng lặng ngồi, tuyệt không tạo thêm phiền.
Tâm mẹ Lục gắt gao nắm chặt, nghĩ đến con trai nhỏ có khả năng sẽ bị thương, hoặc là gặp phải người xấu, khóe mắt bà lại bắt đấu ướt.
Ba Lục nhíu mày, trong mắt chất chứa nỗi đau, “Em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm con về, từ trưa đến giờ em chưa ăn gì rồi, anh bảo phòng bếp làm đồ ăn cho em.”
“Em không ăn nổi.” Giọng nói mẹ Lục có chút nức nở, “Tiểu Tuyệt khẳng định cũng chưa ăn gì, thằng bé đói bụng thì biết phải làm sao đây? Cũng không biết trên người nó có mang theo tiền không nữa.”
Ba Lục cũng lo lắng cho con trai, nghe vợ mình nói thế, sắc mặt ông cũng trầm xuống.

“Nhất định em trai sẽ không có việc gì.” Giọng điệu Lục Thâm Viễn khẳng định, giống như an ủi cha mẹ nhưng cũng giống như đang an ủi chính mình.

“Đúng thế, tiểu Tuyệt nhất định sẽ không có việc gì.” Bình thường mẹ Lục không tin quỷ thần nhưng bây giờ bà lại không nhịn được mà cầu xin thân linh phù hộ con trai trở về an toàn.

***
Lúc nãy Ninh Tri đã tiêu hao mười mặt trời nhỏ để thí nghiệm, hiện tại cô chỉ còn có năm mặt trời nhỏ, không thể tiếp tục lãng phí nữa.

Hiện tại cô cùng Lục Tuyệt đang ở nơi cách Lục gia mười mấy trạm xe buýt, cô cũng không hiểu làm thế nào Lục Tuyệt có thể đi xuống đây.
Cô mang theo Lục Tuyệt gọi taxi, để nhóc nói địa chỉ cho tài xế.
Xe dừng trước cửa Lục gia, Lục Tuyệt vừa bước xuống xe, vẻ mặt bảo vệ kích động, hắn chạy vào trong báo cho quản gia biết nhị thiếu gia đã về rồi.

Vừa nhìn thấy mẹ Lục hai mắt đỏ hồng muốn ôm Lục Tuyệt, Ninh Tri đột nhiên nhớ tới mẹ Lục từng nói với cô Lục Tuyệt từng đi lạc, chuyện này đã từng khiến bà lo lắng cả một đem, cuối cùng mới tìm được nhóc ở bệnh viện.

Khi Lục Tuyệt lạc đường bị xe đụng phải một chút, chủ xe sợ tới mức lập tức đem Lục Tuyệt đưa vào bệnh viện, may mắn Lục Tuyệt chỉ bị trầy da tay, không nghiêm trọng lắm.

Lúc mẹ Lục nhắc tới chuyện này vẫn còn sợ hãi trong lòng như cũ.
Cho nên, lúc này cô đã tìm Lục Tuyệt đi lạc về rồi.
Ninh Tri không dám tưởng tượng khi Lục Tuyệt đi lạc cả một đêm đã trải qua những chuyện như thế nào.

“Tiểu Tuyệt, con đi đâu vậy? Làm mẹ lo lắng muốn chết.” Mẹ Lục bất chấp Lục Tuyệt kháng cự, bà ôm chặt nhóc, nước mắt chảy ròng, tâm cuối cùng cũng có thể yên ổn trở lại.
“Thiếu chút nữa con hù chết mẹ rồi.” Mẹ Lục gắt gao ôm con trai nhỏ gầy yếu, e sợ lại mất đi lần nữa.
Lục Tuyệt mím môi, mày nhíu chặt, nhóc bắt đầu giãy giụa trong lòng ngực mẹ Lục, không muốn bị ôm.
Mẹ Lục hít một hơi thật sâu, “Tiểu Tuyệt, về sau con không được phép chạy loạn nữa.”
Bà buông nhóc ra, Lục Tuyệt mới thôi giãy giụa.
Sắc mặt ba Lục không kích động như mẹ Lục nhưng trong mắt ông cũng hơi phiếm nước.
Một bên, Lục Thâm Viễn mặc áo len mỏng màu trắng, nhóc cười ôn hòa, “Lục Tuyệt, em trở về bình an như vậy thật tốt quá, mẹ và ba đều rất lo lắng cho em.”
Lục Tuyệt không đáp lời.
Mẹ Lục cẩn thận nhìn khắp người con trai một lần, thấy nhóc không bị thương mới mở miệng nói: “Được rồi, chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi thôi.”
Ninh Tri đi theo phía sau bọn họ.
Lục Tuyệt đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn về phía cô.
Khóe miệng Ninh Tri nhếch lên, cô bước nhanh chân hơn.

Tiểu Tuyệt Tuyệt đã bắt đầu chú ý tới cô rồi!
Trong nhà ăn, mẹ Lục vẫn luôn quay chung quanh Lục Tuyệt bận rộn không ngừng, thẳng đến khi Lục Tuyệt dùng cơm xong bà mới để nhóc về phòng nghỉ ngơi.

Ninh Tri đi theo nhóc lên lầu.
Lúc này, Lục Thâm Viễn xuất hiện ở hành lang.
“Sao mày lại trở về?” Lục Thâm Viễn chắn trước mặt Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt không đáp lại, nhóc coi như không nghe thấy lời Lục Thâm Viễn nói.
Lục Thâm Viễn thở dài, “Ba và mẹ đều rất lo cho mày đấy.”
Ninh Tri đứng một bên nhíu mày.
Giọng nói của Lục Thâm Viễn trầm thấp, “Tao không nghĩ mày lại trở về nhanh như vậy, vì sao mày còn về để làm gì?”

Nghe lời Lục Thâm Viễn nói, Ninh Tri kinh ngạc.
Tuy rằng cô biết khi thằng oắt này còn nhỏ đã từng bắt nạt Lục Tuyệt, cũng từng có nhiều ý xấu nhưng cô vẫn luôn cho rằng đó là do nó còn nhỏ không hiểu chuyện.

Bây giờ nghe thấy lời Lục Thân Viễn nói, cô không thể không nhìn lại tên nhóc này.

“Lục gia không cần một đứa ngốc.” Lục Thâm Viễn tiếp tục nói: “Mày không nên trở về.”
Ninh Tri cho rằng mình xuất hiện ảo giác, Lục Thâm Viễn vậy mà lại cố ý hạ nhục Lục Tuyệt, sao thằng nhóc này lại hư hỏng như vậy chứ!
Lục Thâm Viễn cũng không trông đợi Lục Tuyệt trả lời, nó cười cười, đi ngang qua bên người Lục Tuyệt.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt an tĩnh lại nhìn ý cười đắc ý trên mặt Lục Thâm Viễn, cô tức giận.
Nghĩ tới cái gì đó, Ninh Tri cười khanh khách tiến đến bên tai Lục Tuyệt, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị giúp em giáo huấn nó.” Nói xong, Ninh Tri nhanh chóng đi qua chỗ Lục Thâm Viễn.

Cô sử dụng một mặt trời nhỏ đổi lấy một phút đụng vào vật thật.
Trên hành lang, Lục Thâm Viễn đột nhiên bị vướng thứ gì đó, cả người theo quán tính đổ về phía trước, ngã mạnh trên mặt đất.
Lục Thâm Viễn ngã rất đau, mũi đập xuống đất lập tức chảy máu mũi.
“Đại thiếu gia, cậu chảy máu mũi.” Vừa lúc người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy Lục Thâm Viễn té ngã trên đất, cô nhanh chóng tiến lên muốn nâng nó dậy.
Lục Thâm Viễn không để cho cô ta nâng lên, nhóc che mũi lại nhìn về phía sau, trên mặt đất không có gì hết.

Lục Thâm Viễn nhíu mày, rõ ràng nó cảm nhận được vừa rồi có thứ gì đó ngáng chân mình.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Nhìn đến dáng vẻ chật vật của Lục Thâm Viễn, Ninh Tri cười như hồ ly nhỏ trộm được gà, cô lại cảm thán thêm lần nữa, mặt trời nhỏ thật quá tốt.

Lúc cô trở về phòng, Lục Tuyệt đang yên lặng ngồi ở mép giường.
Ninh Tri đi qua, cô nói với nhóc: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, vừa rồi chị giúp em dạy dỗ Lục Thâm Viễn á nha, để cho nó ăn chút đau khổ.”
Lục Tuyệt nâng mi mắt lên nhìn cô, một hồi lâu sau nhóc mới mở miệng: “Biến mất, chị.”
Chị sắp biến mất?
Ninh Tri có chút kinh ngạc: “Sao em lại thông minh như vậy nhỉ, lại biết được chị sắp phải đi.” Lần này, thời gian cô gặp mặt tiểu Lục Tuyệt rất ngắn.
Lục Tuyệt yên lặng nhìn cô, “Không rời đi.”
“Đây không phải thứ chị có thể quyết định.” Ninh Tri cố ý trêu nhóc, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em không nỡ để chị rời đi sao?”

Lông mi dày rậm của Lục Tuyệt khẽ run, nhóc thấp giọng đáp lại, “Ừ.”
Nhóc đứng dậy đi đến trước ngăn tủ, mở ngắn tủ nhỏ trên cùng lấy ra một dải lụa dài màu sắc rực rỡ.
Lục Tuyệt quay về chỗ cô.
“Em lấy dải lục này làm gì?” Ninh Tri có chút không đoán được ý nhóc.
Lục Tuyệt ngồi xuống bên cạnh Ninh Tri, “Trói chị, không đi.”
Nhóc đem chân mình đặt sát một bên chân Ninh Tri, sau đó, nhóc khom lưng dùng dải lụa màu sắc sặc sỡ đem chân nhóc cột vào chung một chỗ với chân Ninh Tri.

Ninh Tri dở khóc dở cười, cô đột nhiên nhớ tới trước kia khi tiểu Lục Tuyệt túm làn váy cô không cho cô rời đi, mà bây giờ nhóc đã trưởng thành rồi, còn biết cách trói cô lại.

Nhưng mà, Lục Tuyệt rất nhanh liền phát hiện dải lụa xuyên qua chân Ninh Tri, căn bản không trói được cô.
Nhóc chớp chớp mắt, mím môi, mờ mịt nhìn Ninh Tri, giống như đang tự hỏi vì sao dải lụa lại xuyên qua cô.
Vì để thỏa mãn nhóc, Ninh Tri lại tiêu hao một mặt trời nhỏ nữa làm cô có thể tiếp xúc với vật thật, “Em thử lại xem.”
Lục Tuyệt phát hiện dải lụa đã có thể trói chặt Ninh Tri.
Mắt cá nhân cô gái tinh tế, động tác Lục Tuyệt vụng về quấn quanh vài vòng, cột vào cùng chân nhóc.
Ninh Tri nhìn nhóc cố ý thắt một nút chết, không khỏi bật cười.

Trong mắt Lục Tuyệt cũng phiếm ý cười, nhợt nhạt, tựa như chứa đựng ngôi sao nhỏ.
Lúc này đây, Ninh Tri dùng tay trong suốt của mình che mắt Lục Tuyệt lại.

Cô duỗi tay xoa bóp mặt nhóc, “Chị phải đi rồi.”
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, gương mặt xinh đẹp của cô gái dần trở nên mơ hồ, từng chút từng chút một sau đó biến mất hẳn.

Vòng thắt buông lỏng, dải lụa sặc sỡ rơi xuống trên chân nhóc, ngôi sao nhỏ trong mắt tiểu Lục Tuyệt vỡ vụn.
========
Tác giả có lời muốn nói: Tri Tri còn dư lại ba mặt trời nhỏ, đêm nay sẽ đổi mới ~
========
Nghiên: Thương tiểu Tuyệt quá đi.