Hoắc Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Ninh Tri đến gần Lục Tuyệt, lại nhìn thấy môi Ninh Tri đụng vào lỗ tai Lục Tuyệt mà Lục Tuyệt lại không cự tuyệt cũng không né tránh!
Thật sự giống như lời mẹ Lục nói, Lục Tuyệt chỉ đồng ý để Ninh Tri tới gần.
Từ khi còn nhỏ Hoắc Hiểu Nguyệt đã bắt đầu chú ý đến Lục Tuyệt, cô hiểu rất rõ Lục Tuyệt không thích người khác đụng vào hắn như thế nào.

Hắn cũng không sẽ không phản ứng lại bất kỳ ai, cũng không có bạn bè gì.

Cho đến tận khi kết thúc cấp ba cô ta cũng vẫn cho rằng sau này Lục Tuyệt cũng sẽ mãi một mình như thế.

Cả đời trôi qua trong lặng lẽ, một mình một người.
Nếu như không có chuyện đó xảy ra thì cô cũng sẽ không ra nước ngoài, cô sẽ tìm mọi cách gả cho Lục Tuyệt, dù sao thì cô cũng chưa tìm thấy bất kỳ ai có giá trị nhan sắc cao như hắn.

Mà hiện tại thì sao, Lục Tuyệt không chỉ đã kết hôn mà hình như hai người chung sống cũng rất tốt?
Hoắc Hiểu Nguyệt không thể không khiếp sợ.
Vành tai cũng hắn đỏ hồng, còn có chút ngứa, Lục Tuyệt buông mi mắt xuống khẽ run, lông mi cong dài khẽ chớp.

Không nghe được tiếng đáp lời, Ninh Tri hừ khẽ bên tai hắn một tiếng, tay vỗ vỗ bờ vai hắn, bảy mặt trời nhỏ vui sướng bay thẳng về phía cô, nháy mắt cô đã thu chúng vào.


Ngay cả một cái liếc mắt Lục Tuyệt cũng không cho Hoắc Hiểu Nguyệt, giọng nói của hắn khàn khàn, nặng nề, “Không quen biết, anh.”
Anh không quen biết.
“Không quen biết?” Một giây trước Ninh Tri còn cảm thấy khó chịu ở ngực, giây sau đã lập tức biến mất, cô nhìn về phía Hoắc Hiểu Nguyệt, nháy mắt đối phương như bao thuốc nổ gặp lửa, trên mặt toàn là sự tức giận.

“Cho dù cậu tên là Lục Tuyệt nhưng cũng không cần phải tuyệt tình lạnh nhạt như vậy chứ, tôi và cậu học chung từ tiểu học đến cấp ba, cũng coi như là bạn học nhiều năm, vậy mà cậu dám nói không quen biết tôi?” Hoắc Hiểu Nguyệt chỉ hận không thể tiến lên lắc lắc đầu Lục Tuyệt, tại sao hắn lại không đem cô cất vào trong đó chứ.

Cho dù hắn không thích cô đi nữa nhưng vẫn còn có tình bạn nhiều năm liền như vậy, đúng thật là cái đồ.

.

.
Thấy Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận đến mặt đỏ lên, Ninh Tri nhịn xuống ý cười trên khóe miệng, cô mở miệng nói: “Thật xin lỗi, cô cũng biết đấy, tình huống của Lục Tuyệt khá đặc biệt, cô cũng đừng để ý quá, dù sao tôi cũng rất cảm ơn Hoắc tiểu thư đã đến thăm anh ấy.”
Hoắc Hiểu Nguyệt cao giọng chất vấn Ninh Tri: “Cô đang âm thầm đắc ý đấy à?”
Ninh Tri cong cong môi, “Tôi không hiểu ý của Hoắc tiểu thư là gì.”
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn thế nào cũng cảm thấy Ninh Tri không vừa mắt, cô ta cảm thấy đối phương cũng chỉ được xem như thanh tú, không xứng với Lục Tuyệt một chút nào, “Cho dù cô có thể đến gần Lục Tuyệt, chạm vào Lục tuyệt thì cũng chẳng nói lên điều gì cả, cậu ấy cũng không thích cô.”
Người bị bệnh tự kỷ thiếu đi năng lực cảm nhận tình cảm, cho dù có là cha mẹ của hắn thì hắn cũng hờ hững, đối xử lạnh nhạt chứ huống chi là những người khác.

Hoắc Hiểu Nguyệt không cho rằng Lục Tuyệt sẽ thích Ninh Tri.
“Anh ấy có thích tôi hay không không cần cô phải tốn công suy nghĩ.” cái Ninh Tri chậm rì rì trả lời: “Dù sao thì khẳng định Lục Tuyệt không thích cô.”
Hoắc Hiểu Nguyệt tức đến tím mặt, “Sao cô nói chuyện lại khiến cho người ta chán ghét như thế chứ.”
Giọng điệu của Ninh Tri nhẹ nhàng, cô tiếp tục mài dao, “Nhưng Lục Tuyệt lại thích tôi nói chuyện như thế đấy.”
Giây tiếp theo, cô nghe được Hoắc Hiểu Nguyệt tức muốn hộc máu nói: “Anh trai tôi đã cứu mạng Lục Tuyệt.”
Ninh Tri sửng sốt, anh trai Hoắc Hiểu Nguyệt đã cứu Lục Tuyệt?
Nói xong, Hoắc Hiểu Nguyệt liền cảm thấy hối hận, cô ảo não một trận, tự trách bản thân mình lắm miệng.
“Anh trai cô đã cứu Lục Tuyệt?” Ninh Tri muốn biết đây là có chuyện gì, hình như vừa rồi mẹ Lục cũng không đề cấp tới chuyện này.
“Cô không cần phải biết rõ chuyện này, những chuyện này không liên quan gì đến cô." Hoắc Hiểu Nguyệt không muốn nói thêm cái gì, cô ấy lại nhìn Lục Tuyệt thêm một cái, “Tôi đi đây.”
Hoắc Hiểu Nguyệt cô đơn đi ra ngoài.
Nhìn đối phương rời đi, Ninh Tri cúi đầu hỏi Lục Tuyệt, “Anh thật sự không quen Hoắc Hiểu Nguyệt à?”
Lục Tuyệt ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đào hoa mang theo mờ mịt, “Ai?”

Ninh Tri câu môi, cô tiếp tục hỏi: “Anh trai của Hoắc Hiểu Nguyệt đã cứu anh à?”
Lục Tuyệt nhấp môi, một hồi lâu sau hắn đáp lại: “Không biết.”
Ninh Tri không có được đáp án, cô đơn giản thay đổi đề tài, “Vì sao lúc nãy khi anh nghe em nói Hoắc Hiểu Nguyệt đến thăm anh thì anh lại vui vẻ như vậy?”
Hắn lại còn bắn ra những bảy mặt trời nhỏ, đủ để thấy được hắn vui vẻ như thế nào.

Không đúng, vừa rồi Lục Tuyệt nói không quen biết Hoắc Hiểu Nguyệt mà.
Ninh Tri híp híp mắt, cô tiến đến bên tai Lục Tuyệt, thấp giọng hỏi hắn, “Hay là nói, anh vui vẻ là bởi vì em nhỏ giọng nói chuyện với anh như vậy?”
Cô nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn, không có mặt trời nhỏ bắn ra.
Nghĩ tới cái gì đó, Ninh Tri làm giống như vừa rồi, môi cô nhẹ nhàng đụng vào vành tai của Lục Tuyệt.
Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lập tức bắn ra ba mặt trời nhỏ! Mà vành tai hắn cũng dần trở nên ửng đỏ.

Nhìn ba mặt trời nhỏ phát sáng, Ninh Tri giật mình, cho nên vừa rồi không phải do hắn nghe thấy Hoắc Hiểu Nguyệt tới nên vui vẻ mà là bởi vì cô chạm vào tai hắn sao?
Ninh Tri duỗi tay nắm lấy tay hắn, 3 mặt trời nhỏ đồng thời bay về phía cô nhưng đỉnh đầu Lục Tuyệt lại không bắn ra mặt trời nhỏ nữa.
Nắm tay hắn không có hiệu quả.
Ninh Tri thí nghiệm, môi cô lại nhẹ nhàng chạm vào tai Lục Tuyệt lần thứ ba, cô hỏi hắn, “Lục Tuyệt, anh thích em chạm vào anh như vậy sao?”
Trong khung biểu hiện lại bắn ra một mặt trời nhỏ.
Ninh Tri lại đụng vào, chạm vào, không có mặt trời nhỏ nữa.
Tổng cộng cô có được mười một mặt trời nhỏ, vàng óng ánh, đáng yêu không chịu nổi!
Lục Tuyệt buông mi mắt xuống, môi mỏng mím chặt, mặt không có biểu tình gì nhưng lỗ tai lại đỏ ửng, Ninh Tri tò mò vì sao khi cô đụng vào lỗ tai hắn lại khiến hắn vui vẻ như vậy.

Cô cũng không tin hắn thích cô, phỏng chừng ngay cả hắn thích cái gì cũng không biết rõ.

Tai Lục Tuyệt đỏ bừng, hắn giật giật môi, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Chạm, anh.”
Ninh Tri nhớ tới lần Lục Tuyệt uống say, trên đỉnh đầu hắn cũng bắn ra rất nhiều mặt trời nhỏ, cho nên lúc ấy không phải bởi vì hắn uống rượu nên vui vẻ, mà là bởi vì cô chạm vào hắn?
Ninh Tri nhớ có vài người mắc bệnh tự kỷ biết dùng xúc giác để nhận diện người khác, bọn họ thích dùng cơ thể tiếp xúc, cho dù cũng có đôi khi bọn họ kháng cự việc hôn môi cũng như đụng chạm.

Biết rõ nguyên nhân, Ninh Tri cảm thấy sau này công cuộc tìm kiếm mặt trời nhỏ của cô lại có thêm một con đường để đi!
Đáng tiếc là hiệu quả sẽ giảm dần, chỉ có tác dụng một lần.
***
Sau khi rời khỏi Lục gia, Hoắc Hiểu Nguyệt về nhà của mình.
Mẹ Hoắc thấy cô trở về, trên mặt cũng không có vẻ vui vẻ gì, “Ngày nào cũng chạy đi bên ngoài rong chơi, sao con không chịu ngoan ngoãn ở yên trong nhà vậy chứ?”
Hoắc Hiểu Nguyệt cũng không còn vẻ ngạo mạn như ban đầu, “Đã lâu rồi con không về nước, hôm nay chỉ đi thăm bạn học mà thôi.”
“Con đến Lục gia?”
Hoắc Hiểu Nguyệt chột dạ: “Không phải.”
Mẹ Hoắc không nói nữa.
Hoắc Hiểu Nguyệt nhanh chóng chạy lên lầu, cô đi tới trước một căn phòng, gõ gõ cửa.

Bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông, “Vào đi.”.