Lời vừa dứt thì một thân ảnh chạy vào, nhìn thấy Cố Thanh Ca ngồi ngơ ngác trên giường Diêu Diêu vội vàng chạy đến nắm tay òa khóc nức nở.

“Huhu! cuối cùng!.

cuối cùng huynh cũng tỉnh”.

Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn má, hai mắt đỏ hỏe, nắm tay Cố Thanh Ca trong lòng nghẹn nghèo, giọng nói đứt quãng.

“Khi thấy huynh nằm phơi xác trên nền tuyết, tim muội! dường như ngừng đập”.

Lúc đó không hiểu vì sao trái tim Diêu Diêu là đau đớn như vậy, dường như có mối liên kết giữa hai người, có lẽ là do nguyên chủ đau lòng nhưng chính cô lại là người cảm nhận được sự đau khổ ấy.

“Huhu…cũng may là số huynh chưa tận, nếu như người khác thì chắc đã chết lâu rồi”.


Khóc lóc chán chê, từ khóc lóc nghẹn ngào đến vui vẻ hạnh phúc, bàn tay cô run run nắm lấy tay hắn, nhìn thấy cảnh này trái tim Cố Thanh Ca như nhói lên một lúc sau giọng khàn khàn vang trên đỉnh đầu.

“Muội quay về tìm ta! ”.

“Ừm! ”
Vừa nghẹn ngào vừa khóc lóc kể những chuyện xảy ra từ sau khi Cố Thanh Ca bị thương trên chiến trường cho đến khi có mặt tại làng quê này, ánh mắt Diêu Diêu đỏ ủng vì khóc lóc, giọng nấc lên từng quãng.

“Chúng ta là người một nhà, sao ta có thể bỏ mặc huynh được”.

Nhìn thấy hai thân ảnh lớn nhỏ đứng bên giường, trái tim hắn đường như có một cái gì đó vụt qua, cảm giác không phải hạnh phúc mà cũng không phải suиɠ sướиɠ, đơn giản chỉ cảm thấy ấm áp, ấm áp vì có một người không quảng ngại sự an nguy của bản thân mà quay lại tìm hắn, cần hắn, gieo trong lòng hắn những hi vọng về cuộc sống mới, nhẹ nhàng ôm Diêu Diêu vào lòng an ủi, giọng khàn khàn vang lên  đỉnh đầu.

“Sau này sẽ không bao giờ rời xa nữa”.

Trong một căn phòng nhỏ ba thân ảnh ôm nhau lặng lẽ khóc, ba người ba hoàn cảnh khác nhau, nhưng khi ở cùng lại có một sự đồng điệu tâm hồn kì lạ, cùng nhau thấu hiểu nỗi đau, cùng nhau san sẻ những lúc khó khăn và những lúc hạnh phúc.

Ngoài kia đất trời từ từ chuyển mình, từ mùa đông lạnh lẽo thay vào mùa xuân ấm áp, những cành cây dần dần trụi lá, thay vào đó là những lộc non xanh thẳm mơn mởn, trong sân viện từng ánh nắng len lỏi chui qua mái ngói, khung cửa sổ hắt nắng lên mặt nhà, đã từ một tháng kể từ khi Cố Thanh Ca tỉnh lại, thương tích đã có chuyển biến tốt, tuy có thể đi lại nhưng không thể va chạm mạnh.

Bên cạnh chiếc bàn đá tròn là một chàng trai tuấn mỹ, mái tóc đen dài, mặc một bộ đồ xám nhạt đơn sơ cũng không thể che đậy được vẻ đẹp nghiêng thành này, đối diện với hắn là một hài tử đã cao đến ngực, tay nắm cây bút nhỏ từ từ tập viết, tập đọc, giọng lanh lảnh vang vọng.

Nhân chi sơ 人之初 (Rén zhī chū)
Tính bản thiện 性本善 (xìng běnshàn)
Tính tương cận 性相近 (xìng xiāngjìn)
Tập tương viễn 习相远 (xíxiāngyuǎn)
Giọng đọc truyền cảm vang lên trong không gian vắng lặng, phía bên trái là phòng bếp nhỏ, đứng trước nồi nước lớn là một thiếu phụ xinh đẹp, tuy tuổi tác đã lớn, nhưng thần sắc thì chỉ mới thiếu nữ mười bảy mười tám xinh đẹp, Diêu Diêu nhìn ra ngoài sân nghe giọng nói Thích Trang vang lên.

“Đọc chữ đau đầu lắm, hay là cho đệ vào giúp Diêu tỷ được không?”.

Tiểu hài tử đang cố kì kèo với Cố Thanh Ca, kể từ khi hắn tỉnh lại thì khi nào hắn đọc sách là Thích Trang phải cùng đọc, thấy nét mặt chán nản của tiểu hài tử, hắn trầm giọng lên tiếng.

“Muốn trở thành người giỏi giang, đệ nhất định phải đọc sách”.

“Tại sao đọc sách mới trở thành người giỏi, đệ sẽ học võ”.

Diêu Diêu nghe vậy từ bên trong đi ra, trong tay bưng một ít điểm tâm cho hai người tươi cười đáp.

“Khi đệ đọc sách, đệ sẽ nhận ra giá trị của mình, biết cách cư xử đúng mực trong mọi tình huống, có đọc sách đệ sẽ biết triều đại chúng ta hình thành như thế nào, có bao nhiêu rừng núi, sông hồ, cảnh đẹp.


Cố Thanh Ca nghe xong rất hài lòng với câu nói của Diêu Diêu, ánh mắt hướng đến cười nhẹ sau đó cầm khay điểm tâm đặt xuống bàn nói.

“Đợi ta khỏe lên, sẽ dạy võ cho đệ”.

Thích Trang nghe xong reo lên tươi cười đáp lại.

“Được, nhất định đệ sẽ chăm học”.


Ánh nắng của buổi chiều tà len lỏi qua đám lá, phía ngoài đồng lác đác từng tốp người đi làm về, những người nông dân vì đợt này thuế má tăng cao nên gắng sức làm việc, làm quần quật từ sáng đến tối nhưng cuối tháng quan viên đến thu thuế cũng chỉ thừa được một hai nén bạc, đi phía trước là hai thẩm, theo sau là một thiếu nữ trạc 18 tuổi, dáng người khá mập nhưng nét mặt lại cực kì hào hứng khi nghe nương kể chuyện.

“Phía bên cạnh nhà ta có một thiếu phụ đến ở, nghe bảo là từ kinh thành tị nạn về đây, đem theo hai hài tử, đến ở hơn hai tháng rồi, ngoài đi chợ ra thì không thấy bước chân ra khỏi cửa”.

Một thẩm đi bên cạnh hiện lên nét mặt khinh thường đáp.

“Hứ…đúng là kiêu ngạo, tưởng là kinh thành cũng chỉ là dân tị nạn, làm như cao sang quyền quý lắm”.

Thiếu nữ đi đằng sau nghe đại thẩm phía trước xoa xuýt như vậy, liền chen vào nói đỡ.

“Chắc là do mới đến nên chưa quen thôi”.

.