Dốc hết những tâm sự suy nghĩ, hi vọng Nguyễn Khải có thể hiểu được phần nào, muốn hắn toàn tâm toàn ý phò tá hoàng thượng, dù sao thì giờ cô và Cố Thanh Ca đều ngồi chung một con thuyền, chỉ có cái danh chứ quyền lực thực sự đều phân tán cho các đại thần, mỗi người nắm một ít vì thế hoàng đế là người đứng giữa cân bằng các thể lực và để các thể lực đối chọi lẫn nhau.

“Thần đã hiểu ý của Thái Hậu”.

Dưới ánh nến lay lắt, khuôn mặt nghiêm nghị như tượng tạc của Nguyễn Khải trầm ngâm, giọng hắn khàn khàn vang lên tiếp lời.

“Thái Hậu yên tâm, thần sẽ xử lý mọi chuyện thật thỏa đáng”.

Hạ Diêu Diêu mỉm cười vui vẻ, đứng dậy đi đến bên Nguyễn Khải nắm tay ân cần đáp lại.

“Ai gia luôn tin tưởng ngươi”.

Hạ Diêu Diêu muốn giữ hắn ở lại tâm sự một lúc nhưng dường sư sau lần gặp trước, hắn luôn luôn cảm thấy Thái Hậu nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ vì thế tìm cớ trốn tránh, lúc này như ngồi trên đống lửa, nhấp nha nhấp nhổm không yên.


“Thần phải cho quân lính dọn tuyết để ngày mai kịp khởi hành, thần!.

cáo từ”.

Nhìn thái độ vội vã chạy trốn của Nguyễn Khải, ánh mắt Diêu Diêu hiện lên sự bất lực, nói nhỏ với một tiếng.

“Đúng là dọa cho hắn sợ rồi”.

Nguyên do là lúc trước có ý định câu dẫn, nên có lẽ làm cho hắn kinh ngạc, theo như lẽ thường tình một Thái Hậu uy nghi giờ giở trò câu dẫn quần thần thì ai mà ko sợ hãi, nên tâm trạng của Nguyễn Khải đối với Diêu Diêu cũng hiểu được phần nào.

Ngày hôm sau tuyết ngừng rơi, bầu trời trong xanh hửng nắng, từng áng mây trắng trôi lững thững, thỉnh thoảng bay qua những đàn cò trắng điểm xuyết thêm cho cảnh đẹp thiên nhiên, từ sáng sớm đoàn đã khởi hành rời khỏi thị trấn nhỏ, Hạ Diêu Diêu lười nhác nằm xõa trên đệm kể cho Cố Thanh Ca chuyện tối hôm qua, một lúc sau cô khẳng định.

“Ngươi cứ làm mọi chuyện phức tạp, nói thẳng với hắn không phải tốt hơn sao”.

Cố Thanh Ca ngẫm nghĩ một lúc cũng không biết nói sao, hắn lên ngôi năm 17 tuổi, đã trị vì được hơn 3 năm, trong ba năm qua từng bước trưởng thành đều có sự dẫn dắt của mẫu hậu, bây giờ cảm thấy mẫu hậu suy nghĩ đơn giản và nông cạn, hắn có chút cười khổ, mệt mỏi đáp.

“Người nghĩ sao thì làm vậy đi”.

Tiếng chim hót bên ngoài vang vọng vào, lúc này đoàn xe đã đi vào một con đường nhỏ, hai bên là hai hàng cây xanh mượt, tuy trời có lạnh và tuyết chưa tan nhưng cũng có thể thấy được những tán lá chưa kịp rụng hết.

Chùa Minh Bảo dần dần hiện ra trong không gian tĩnh lặng, ngôi chùa nằm dưới chân núi nhỏ với khuôn viên rộng lớn, bên ngoài tường cao chắn hết quang cảnh, xunh quanh chùa là những xóm làng nằm rải rác lác đác, buổi hoàng hôn thấp thoáng thấy những làn khỏi mờ ảo bay lên không trung, chắc có lẽ là của những hộ dân đốt lửa nấu ăn cho bữa tối.


Tiếp đoàn là trụ trì chùa hòa thượng Thích Đại, khi cô lần đầu tiên giáp mặt lão ta có chút chột dạ, cảm nhận dường như có thể nhìn thấu nội tâm.

Nghỉ ngơi ăn uống xong thì trở về phòng, cô được Nghi Lạc thay cho bộ trang phục tu hành, với áo choàng màu xám trùm kín từ cổ xuống chân, nhìn bộ trang phục đơn bạc và sự tĩnh mịch ở ngôi chùa ngày, Diêu Diêu lắc đầu ngán ngẩm, bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô bàng hoàng hét nhỏ.

“Có khi nào đem đến đây giam giữ, chết rồi!.

sao mình không nghĩ ra”.

Suy luận những việc gần đây xảy ra thì Diêu Diêu dường như đã khai thông, quả là có âm mưu, thảo nào ngoài trời tuyết rơi nhiều như vậy hắn lại không quản ngại đường xá xa xôi đưa cô đến chổ này.

Hạ Diêu Diêu như ngồi trên đống lửa, tâm tình lo lắng bất định, đi vào rồi lại đi ra, khi thấy bóng Nghi Lạc lấp ló đằng xa vội vàng chạy nhanh ra cửa kéo mạnh vào hỏi dồn.

“Ngươi có biết giờ hoàng thượng đang làm gì không?”
Ngạc nhiên khi thấy thái hậu chưa kịp nghỉ ngơi lại lật đật đi vào đi ra vội vàng, liền cố gắng trần an đáp.

“Hoàng thượng đang trò chuyện với trụ trì”.


Nghe xong hai chân Diêu Diêu dãy lên dành đạch, cô dường như có một linh cảm, tuy Diêu Diêu đối vơi những sự việc diễn ra không nắm bắt nhanh nhạy, nhưng bù lại cô có linh cảm khá chính xác, đợi khi Nghi Lạc rời khỏi cô mới cẩn thận bận trang phục, hóa trang thành một ni cô bình thường rời khỏi phòng.

Ngôi chùa này khuôn viên rất lớn với dãy biệt viện nhỏ tách biệt nhau, đường đi là những hòn sỏi nhỏ được rải thành một con đường nhỏ, phía hai bên là những bụi cỏ xanh mượt, thỉnh thoảng có những cây cổ thụ với những tán lá rộng lớn che chắn hết cả ánh sáng, khi Diêu Diêu đi ngang qua bắt gặp một tiểu hòa thượng đang quét lá, chú tiểu với một chỏm tóc nhỏ trên đầu, cả người đang lắc lư theo tiếng sột soạt.

“Cho ta hỏi, nơi ở của trụ trì ở đâu vậy”.

Tiểu hòa thượng không biết cô là ai, khi đến đây chỉ có mỗi trụ trì Thích Đại mới biết được thân phân thật sự của Cố Thanh Ca và Hạ Diêu Diêu, nhìn thấy vị nữ tu tuổi tác đã lớn, chú tiểu lễ phép chỉ đường còn không quên căn dặn.

“Trụ trì không tiếp khách vào buổi tối”.

--------------------------.