Bất cứ ai biết Lục Tang Tang và Dương Nhâm Hi đều biết cả hai đã không thể tách rời từ khi còn nhỏ.
Dương Nhâm Hi gặp Lục Tang Tang khi còn học mẫu giáo, hồi ấy cậu gầy hơn người bình thường và luôn bị bắt nạt, hơn nữa, cậu luôn bị những đứa trẻ khác cười nhạo vì trông thanh tú giống con gái.
Khi đó, Lục Tang Tang đã đứng ra bảo vệ cậu.
Lớn hơn một chút, gia đình muốn anh học các môn cô khiếu, tuổi thơ của anh bị ép học rất nhiều thứ mà anh không thích, nhưng anh không thể chống đối người nhà.

Bởi vì đi học suốt nên không có mấy người bạn, chỉ có Lục Tang Tang thỉnh thoảng lén lút chạy đến cửa sổ nhà anh, chơi đùa với anh.
Kỳ thật Dương Nhâm Hi không thích các môn cô khiếu mình học, ban đầu đàn vi-ô-lông cũng không ngoại lệ.

Có thể kiên trì theo đuổi đàn vi-ô-lông đến bây giờ, tất cả chỉ vì Lục Tang Tang đã từng nói, anh kéo đàn vi-ô-lông rất êm tai, cô rất thích nghe.
Cô là người bạn duy nhất của cậu khi anh còn nhỏ, cô động viên, an ủi, đồng hành cùng cậu, sau này dẫn dắt cậu quen thêm nhiều bạn bè.
Khi còn bé cậu đã biết gia đình cô không đơn giản, cô thường nói với cậu rằng các anh chị em không thích cô, kể chuyện ông bà thường đối xử bất công.
Nhưng cô không hề nói với giọng buồn bã, chỉ mỉm cười như thể đó không phải là vấn đề lớn.
Mặc dù vậy, cậu có thể cảm nhận được rằng cô không vui.
Vì vậy, trong thời gian đó, cả hai thực sự trân trọng tình bạn này và luôn đồng hành cùng nhau.
Đối với Dương Nhâm Hi, Lục Tang Tang quan trọng hơn người thân.

Tình yêu có tồn tại không? Có lẽ nó xảy ra một thời điểm nào đó, nhưng cậu biết rằng cô chưa bao giờ có suy nghĩ khác về mình.

Cô coi cậu như em trai mà cô bảo vệ và lớn lên cùng nhau.Chỉ thế thôi.
Thế nên, cậu không nghĩ về nó nữa.
Anh cảm thấy, chỉ cần cô hạnh phúc, mối quan hệ giữa bọn họ không bao giờ phai nhạt là tốt rồi.
**
Sau khi, Lục Tang Tang ra khỏi phòng, Đoạn Kính Hoài mới đi tới, cô nhìn anh, "Anh có thấy Dương Nhâm Hi không?"
"À, cậu ta nói có việc đi trước."
"Hả? Cứ vậy đi thôi, không nói với tôi tiếng nào."
"Chắc có việc gấp."

"Ờ..."
"Anh sắp tan sở." Đoạn Kính Hoài nói: "Cùng nhau trở về nhé."
Lục Tang Tang liếc nhìn anh và gật đầu.
Lục Tang Tang ngồi trong xe của Đoạn Kính Hoài, cô đã ở cùng Dương Nhâm Hi suốt chặng đường, nên không hề lái xe đến đây.
Sau khi lên xe, cô phát hiện đây không phải đường về nhà.
"Anh muốn đi đâu?"
"Hôm nay dì Lâm xin nghỉ, chúng ta ra ngoài ăn."
"Chúng ta đi ăn cái gì?"
"Em muốn ăn gì?"
"Hmm...!Để tôi nghĩ xem, anh có ăn đồ Nhật không?"
Đoạn Kính Hoài: "Được."
"Oki, chúng ta đi ăn món Nhật đi." Lục Tang Tang nhìn địa điểm, "Gần đây có một nhà hàng rất ngon, để tôi dẫn đường cho anh."
"Ừm."
Lục Tang Tang cảm thấy trong lòng mình không còn bài xích nữa, vì thế khi đối mặt Đoạn Kính Hoài cũng tự nhiên không ít.
Anh cố ý bắt đầu một lần nữa, trải qua thời gian vừa rồi cô cũng tình nguyện thử tiếp nhận.

Mặc kệ như thế nào, có lẽ mở lòng đón nhận là chính xác.
"À đúng rồi, có chuyện này muốn nhờ anh làm."
Đoạn Kính Hoài nhìn về phía trước, tập trung lái xe, "Em nói đi."
"Bộ Tích bảo tôi nhờ anh bí mật tiết lộ cho Đoạn Kính Hành rằng cô ấy bị thương trong bệnh viện."
Đoạn Kính Hoài: "Mấy ngày nữa, tin tức về cô ấy sẽ bay khắp nơi."
"Nói thì nói vậy...!Nhưng người ta hi vọng Đoạn Kính Hành biết ngay mà."
"Em muốn mai mối cho hai người họ?"
"Tôi cũng đâu phải nguyệt lão." Lục Tang Tang nói: "Chẳng qua là người ta nhờ tôi giúp đỡ một chút mà thôi, về phần anh ta thế nào, tôi mặc kệ."
Đoạn Kính Hoài cong môi: "Được, anh hiểu rồi."
"Cảm ơn bác sĩ Đoạn, anh đúng là bác sĩ giàu lòng nhân ái."
Đoạn Kính Hoài lườm cô rồi cười nhẹ, "Miệng lưỡi trơn tru."

Cuối cùng hai người cũng đến nhà hàng món Nhật qua lời chỉ dẫn của Lục Tang Tang, Lục Tang Tang rất thích ăn cá sống nên gọi hai phần.
"Tôi thích cảm giác ăn cá hồi sống chấm mù tạt, vô cùng kích thích." Hai mắt Lục Tang Tang tỏa sáng, "Còn anh, anh muốn ăn gì?"
Trên thực tế, Đoạn Kính Hoài rất ít ăn đồ ăn Nhật Bản, vừa rồi đồng ý là bởi vì Lục Tang Tang muốn ăn.
"Gọi một ít sushi."
"Được." Lục Tang Tang gọi thêm mấy món nữa rồi đưa menu cho Đoạn Kính Hoài, "Anh gọi đi."
"Ừm."
Các món ăn được phục vụ nhanh chóng, và món đầu tiên được phục vụ là món sashimi mà Lục Tang Tang thích.
Cô ngay lập tức vắt wasabi vào nước tương, đưa một miếng cá hồi vào trong miệng.
"Ê...." Cảm giác cay nồng xộc lên mũi, muốn sặc, muốn chảy nước mắt, nhưng Lục Tang Tang rất thích cảm giác này, nuốt xong, cô nước mắt lưng tròng nhìn Đoạn Kính Hoài, "Sao anh không ăn đi."
"Đợi sushi."
"Ồ...!Anh không thích ăn cá sống hả?" Lục Tang Tang có chút tiếc nuối: "Sao anh không nói sớm, chúng ta không cần đến chỗ này."
Đoạn Kính Hoài nhìn cô rồi lắc đầu, "Không có, anh ăn, chỉ là không thường xuyên thôi."
"Vậy anh ăn thử đi, để tôi nói anh nghe, tôi cảm thấy món Nhật ở nhà hàng này là ngon nhất đấy, người bình thường tôi không nói cho biết đâu."
Đoạn Kính Hoài nhìn vẻ mặt có chút đắc ý của cô, nhếch môi: "Được."
Thật ra trước đây anh cũng từng cùng bạn bè đi ăn món Nhật, có điều anh chỉ ăn sushi, tương đối ghét bỏ các món sống, mù tạt anh càng không đụng vào.
Nhưng thấy vẻ yêu thích trong mắt cô, anh lại có xúc động muốn nếm thử.
Vì thế anh học theo động tác của cô, bỏ mù tạt vào nước tương, sau đó gắp một miếng cá hồi sống chấm đều rồi đưa vào miệng.
Lục Tang Tang vô cùng chờ mong nhìn anh, cô thật lòng thích nhà hàng này, tuy không quá nổi tiếng nhưng cô cảm thấy các món ăn rất chính tông, rất ngon, cho nên mỗi khi đưa bạn bè đến đây cô đều rất mong chờ phản ứng của họ.
Cô nhìn Đoạn Kính Hoài há miệng ăn cá hồi, vẻ mặt vốn bình tĩnh, nhưng vừa cho vào miệng liền cứng đờ.
Lục Tang Tang chớp chớp mắt nhìn: "Ăn ngon không?"
Đoạn Kính Hoài không gật đầu cũng không lắc đầu.

Chỉ có bàn tay cầm đũa run run, anh quay mặt đi nín thở.
Anh chưa từng ăn mù tạt cho nên không biết thì ra chỉ cần một lượng nhỏ mà gây ra phản ứng lớn như vậy.


Vừa cho vào miệng thì một mùi hăng cay vọt lên não, thiên biến vạn hóa xông lên khoang mũi, khiến cả người như bị thiêu đốt, huyết áp tăng vọt.
"Ăn ngon không?" Lục Tang Tang ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi lại.
Đoạn Kính Hoài gần như cắn răng nuốt miếng cá hồi sống xuống, "...!Ngon lắm."
Lục Tang Tang cười thỏa mãn, "Tôi biết ngay anh cũng thấy ngon mà, tôi rất tự tin với nhà hàng này, hơn nữa ——-"
Đột nhiên, giọng nói của cô đột ngột dừng lại.
Bởi vì cô nhìn thấy đôi mắt Đoạn Kính Hoài đỏ hoe, một giọt nước mắt chuẩn xác chảy ra khỏi hốc mắt, không lăn theo má mà trực tiếp rơi trên mặt bàn.
"..."
Trong nháy mắt, hai người đều ngây ngẩn.
"Anh khóc." Mấy giây sau, Lục Tang Tang chỉ vào mắt anh.
Hốc mắt Đoạn Kính Hoài đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, song thái độ vẫn vô cùng nghiêm túc, "Hơi sặc thôi."
Lục Tang Tang sững sờ nhìn anh mấy lượt, đột nhiên cô cười phá lên, "Ha ha ha ha ha anh xác định...!Chỉ chỉ...!Hơi thôi sao ha ha ha ha ha."
Đoạn Kính Hoài giơ tay, mặt không chút thay đổi lau đi nước mắt sinh lý trên viền hốc mắt.
Lục Tang Tang cười bò trên bàn, "Anh hài hước quá ha ha ha ha ha ha ha, cay đến nỗi khóc ha ha ha ha ha, ăn không quen sao không ăn ít một chút!"
Đoạn Kính Hoài hơi bối rối, nhưng tôn nghiêm còn sót lại không cho phép anh lộ ra vẻ lúng túng, "Tang Tang."
"Ha ha ha ha ha ha-"
"Lục Tang Tang!"
"Tôi tới đây!" Lục Tang Tang cười chảy cả nước mắt, cô cố gắng kiềm chế rút khăn giấy đưa cho anh.

"Hay là tôi gọi cho anh một phần khác, cái này cay quá."
"Không cần."
"Cần chứ, anh không thể khóc nữa." Lục Tang Tang lén nhìn anh rồi nén cười, "Tuy khóc cũng rất đẹp trai."
"..."
Đoạn Kính Hoài hít sâu một hơi, không cách nào phản bác lại, lỗ tai yên lặng đỏ lên.
Quả nhiên, anh không thích hợp với mấy món này!
Sau đó, Đoạn Kính Hoài không động đến món sashimi nữa, Lục Tang Tang đã giải quyết gần hết món sashimi, mỉm cười thoả mãn.
Ăn xong, cả hai lái xe về nhà.
Trên đường đi, tâm trạng Lục Tang Tang rất tốt, giọt nước mắt cá sấu của Đoạn Kính Hoài hôm nay đã khiến cô vui vẻ, cô thật sự rất thích nhìn thấy tiểu đứng đắn này lúng túng.
"Này, chúng ta mở nhạc nghe đi." Lục Tang Tang thản nhiên nói.
Đoạn Kính Hoài đồng ý, đưa tay ấn chọn bài hát.
Lục Tang Tang vốn định nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khúc dạo đầu từ trong xe vọng ra khiến cô kinh ngạc quay đầu lại: "Bài hát của con trai tôi? Bác sĩ Đoạn, anh cũng nghe bài hát của cậu ấy à."
"Con trai?" Đoạn Kính Hoài cau mày nhìn cô.

Lục Tang Tang cười lạnh: "Chỉ là một ca sĩ thần tượng mà tôi thực sự thích..."
"Tôi biết."
"Anh biết cậu ấy là ca sĩ yêu thích của tôi."
"Trước kia trong xe em không phải luôn mở bài này sao?"
"Ồ...!Đúng vậy."
Trong xe tiếng hát rộn ràng vui tươi, song thật ra năng lực ca hát của người biểu diễn không tốt lắm, Lục Tang Tang thích người ta hoàn toàn vì nhan sắc, sau đó mới yêu ai yêu cả đường đi nghe bài hát của cậu ta.
Nhưng Đoạn Kính Hoài là...
Nếu anh nói anh thích những bài hát của giới trẻ này, cô có đánh chết cô cũng không tin.
"Bài hát này..."
"Bình thường anh lái xe không nghe nhạc, nên chỉ lưu mấy bài."
"Ồ."
"Em thích nghe nhạc gì, "Đoạn Kính Hoài nói: "Gửi qua di động cho anh."
Lục Tang Tang sửng sốt, mấy giây sau cô mới sờ mũi, "Bài hát tôi thích có lẽ không phù hợp với xe anh..."
"Bình thường anh không nghe, lúc có em mới mở."
"Ồ."
Cửa sổ hé mở một chút, gió lùa vào.

Lục Tang Tang quay sang khung cảnh đường phố đang khuất dần và thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Vì vậy, những bài hát này là dành riêng cho cô?
Lục Tang Tang cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu trở nên bất thường, cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa sổ, "Tỉnh táo lại."
"Em nói cái gì?" Đoạn Kính Hoài nghe không rõ.
Lục Tang Tang tựa trán vào cửa sổ, hơi cong khóe miệng: "Tôi nói là, Đoạn bác sĩ, bây giờ thật giỏi."
Đoạn Kính Hoài có chút nghi hoặc nhìn cô: "Giỏi cái gì cơ?"
"Tán tỉnh phụ nữ."
Đoạn Kính Hoài hơi híp mắt: "Không có."
Sao lại không có, còn biết chuẩn bị bài hát..."
"Chỉ chuẩn bị cho em." Đoạn Kính Hoài nghiêm túc nói, "Chỉ muốn lấy lòng em."
Tác giả có lời muốn nói: Tang Tang: Ai không có con trai yêu!
Đoạn cún con: Thà có con trai còn hơn yêu con trai người khác..