Cuối tháng hai Nhạc Quân phải tham gia một buổi tiệc của hiệp hội sắc đẹp và tài năng.
Sang tháng ba cô mở quỹ từ thiện dưới danh nghĩa tên mình.

Nhờ danh tiếng hiện tại, số tiền gây quỹ được vô cùng lớn giúp Nhạc Quân trở thành người trẻ tuổi nhất kêu gọi từ thiện nhiều nhất từ trước đến nay.

Cô dùng một phần số tiền trong đợt một này xây dựng lại trường học, dụng cụ, sách vở...ở vùng quê nghèo huyện S.
Tiếp theo Nhạc Quân trích một phần chuyển đến nhiều cô nhi viện.
Một phần tiền cô trao học bổng cho học sinh sinh viên huyện B.

Những trường nơi đó rất nghèo, cô muốn dùng một phần đóng góp của mình giúp đỡ những bạn học nhỏ có tương lai tốt đẹp hơn.
Nhạc Quân định dùng toàn bộ số tiền còn lại, thêm tiền thưởng cuộc thi hoa hậu cô nhận được, còn trích thêm tiền cá nhân của cô để xây dựng một nhà tâm đức riêng.

Có điều dự án này không phải nhanh liền có thể.

Cô cần bàn bạc lại với Cảnh Vũ.

Nhưng sớm nhất là gần một năm nữa mới đưa vào hoạt động được.
Quán bar Lila
“Khi nào em mở gây quỹ đợt hai?” Âu Dương Cát đang nhâm nhi ly rượu, nâng mắt nhìn Nhạc Quân.

Đã lâu rồi anh không gặp cô.

Mặc dù anh đã quyết định từ bỏ phần tình cảm dành cho cô nhưng cũng không có nghĩa anh quên cô hay tránh mặt cô.

Anh vẫn làm bạn tốt và giúp đỡ cô mỗi khi cô cần.
Nhạc Quân đang chọn một miếng trái cây, cô không nhìn anh mà trả lời luôn: “Tháng sau ạ?”
“Ừm, tới lúc đó anh lại đóng góp chút sức lực.”
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ em như vậy.” Nhạc Quân cảm thấy ngoài Emma và Jakson thì những người này đều là bạn tốt của cô.

Cô có thể cảm nhận được là họ thật lòng.
ĐSS: “Cảm ơn cái gì không biết.”
Nhạc Quân nhìn ĐSS lại liếc qua Vu Tuấn Âu cô cười nói: “À còn chưa chúc mừng trực tiếp hai người.

Chờ uống rượu mừng nha.”
VTA gãi gãi đầu ngại ngùng: “Cảm ơn em, tuy anh có người yêu nhưng mà em vẫn là tiểu nữ thần trong lòng anh nha.”
ĐSS lườm hắn một cái: “Anh hay lắm, hôm trước ai nói tôi là nữ thần của mình nhỉ? Hả?”
VTA muốn ngã khỏi ghế, cái miệng này: “Ôi, là anh sai.

Anh sai rồi, tiểu tổ tông của tôi.”
Mấy người nhìn hai người suốt ngày cào xé nhau nhưng lại yêu thương nhau như vậy đều cảm thấy vui vẻ thay.
ADT liếc qua anh trai yêu quý của mình: “Sao anh không kiếm bạn gái khác đi, đã gần 2 năm rồi chưa quen ai.

Lần này coi bộ lâu hơn à nha.”
ADC mất tự nhiên vô tình như cố ý nhìn qua Nhạc Quân hai giây liền rời đi, anh đưa tay gõ ót ADT: “Chuyện của anh, em lo cái gì.


Tự lo cho mình đi.

Yêu cậu ấy lâu vậy rồi cũng nên dứt khoát một lần đi, thanh xuân con gái không lâu như em nghĩ đâu.

Tránh sau này sẽ hối tiếc.”
Nụ cười trên mặt ADT bỗng thu lại, chỉ còn vẻ đau buồn, giọng cô ỉu xìu vang lên: “Em không quên được, rõ ràng biết anh ấy không bao giờ yêu em đâu nhưng cứ nhìn thấy hình ảnh của anh ấy, nghe thấy ai đó nhắc đến tên anh ấy em đều rung động.”
Nhạc Quân thật sự không chịu nổi khi phải lừa dối mọi người chuyện này được nữa.

Cô cảm thấy bản thân rất ích kỷ, cô thật có lỗi với bọn họ.

Họ đối xử với cô tốt như vậy, nhưng cô lại giấu diếm chuyện quan trọng thế này.

Tạm thời cô không công khai ra ngoài nhưng không có nghĩa đến cả những người bạn này cô cũng phải che giấu.

Cảnh Vũ còn là bạn thân của ADC, VTA cô không nên ép anh cũng làm theo ý cô thế này.

Nếu cô nói sớm, có phải ADT và nhiều cô gái khác sẽ không lún sâu thêm vào tình yêu không kết quả này không.
Cô vì lợi ích của bản thân mà làm ra chuyện này, đây có chăng là chuyện xấu nhất cô từng làm từ nhỏ đến giờ chăng.
LGN: “Dương Tịch, buông tay đi.

Anh ấy không phải người cậu hay chúng ta có thể chạm tới.”
ADT lắc lắc đầu: “Tớ không thua anh ấy thân phận, hay địa vị.

Tớ chỉ thua vì tớ yêu anh ấy mà thôi.” Lúc cô nói câu này nước mắt cũng theo đó rơi ra.
Nhạc Quân siết chặt hai tay, cô thật sự không thể nhìn ADT đau khổ vì Trần Cảnh Vũ như vậy nữa.

Chuyện là do cô thì cũng phải do cô kết thúc.
“Mình muốn giới thiệu bạn trai với mọi người.

Khi nào thì mọi người rảnh?”
Nghe Nhạc Quân nói xong cả bọn đều đồng loạt nhìn sang cô, không thể tin được.
Đến cả ADT đang buồn rầu, khóc lóc còn quên luôn liền hỏi: “Không phải cậu xưa giờ không muốn bạn trai cậu lộ mặt à?”
Nhạc Quân uống một ngụm rượu: “Chỉ nói với mấy cậu thôi.

Đây là chuyện bí mật, tớ không thể công khai lúc này được.”
ĐSS: “Vậy sao bây giờ lại muốn cho tụi mình gặp anh ấy.

Ôi này, đừng nói là trước giờ cậu không tin tưởng bọn mình nên mới sợ không dám cho tụi mình biết bạn trai cậu là ai đúng không?”
Nhạc Quân thấy lí do này coi như là ổn đi: “Mình chỉ là muốn bình yên nên mới vậy.”
ADT gật đầu: “Buồn một xíu vì tới tận giờ cậu mới hoàn toàn coi bọn mình là bạn.

Nhưng cũng vui vì điều này.

Có điều anh ấy rất nổi tiếng à? Chỉ có như vậy cậu mới giấu kỹ vậy.”
Nhạc Quân ừm một tiếng không giấu diếm: “Anh ấy đúng là nổi tiếng.”
ĐSS trợn to mắt hét lên: “Ôi mẹ ơi, có phải minh tinh siêu sao nào không? Là diễn viên hay ca sĩ, hay siêu mẫu nào hả?”

Nhạc Quân buồn cười nhìn cô nàng, cô khẽ lắc đầu: “Đều không phải.

Vài bữa gặp mình sẽ giới thiệu.”
ADT đã lấy lại tinh thần, quên hẵn luôn vừa rồi còn khóc lóc, cô hưng phấn kéo tay Nhạc Quân: “OK, vậy hai ngày nữa đi, sinh nhật tớ luôn nè.

Cậu thấy được không?”
Nhạc Quân nghĩ hơi gấp nhưng là sinh nhật của ADT cũng thích hơp: “Vậy được, hôm đó tớ dẫn anh ấy đến.”
Đêm hôm sau Trần Cảnh Vũ đang đọc sách còn Nhạc Quân đang gối đầu trên đùi anh nằm lướt weibo, dạo này cô đã thường xuyên cập nhập tin tức trên mạng rồi.

Anh một tay cầm sách, một tay lúc thì vuốt tóc cô, lúc lại âu yếm khuôn mặt mềm mại của vợ.
Nhạc Quân cũng quen cùng anh thân mật như vậy nên rất thỏa mãn mặc anh làm gì làm.
Đang lướt lướt nhìn thấy ADT đăng trạng thái mới: (Yêu người không yêu mình, có phải nên buông tay rồi không?) Lúc này cô mới nhớ chuyện hôm qua.

Cô định đưa tay gõ đầu một cái thì Trần Cảnh Vũ đã bắt lấy tay cô, anh nhíu mày nói: “Không được tự đánh mình.”
Nhạc Quân ngơ ngác, huhu người đàn ông này sao lại ôn nhu, mê luyến đến vậy chứ.

Anh đọc sách vậy mà mọi cử chỉ, hành động của cô đều chú ý đến.

Nhạc Quân hạnh phúc đến muốn lấy thân trao cho anh liền.

Ừm bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Hình như cô ngày càng háo sắc thì phải.

À không, là ngày càng mê anh mới đúng.
Cô cười đặt bàn tay bé nhỏ của mình vào lòng bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy.

“Hôm qua em quyết định hẹn với đám ADT ngày mai sẽ dẫn anh giới thiệu với bọn họ với tư cách là bạn trai em.

Nhưng em lại suýt quên không nói anh.

Giờ mới nhớ.”
Trần Cảnh Vũ nói không ngạc nhiên là sai, anh không nghĩ cô lại chủ động muốn giới thiệu anh với bạn bè.

Anh nhìn cô ngờ vực hỏi: “Không phải nói chưa thể công khai sao?”
Nhạc Quân gãi gãi đầu: “Thì em định sẽ từ từ, nhưng mà....” Được rồi cứ nói với anh ấy đi.
“Có chuyện gì hả? Nói anh nghe.” Trần Cảnh Vũ nhìn cô có chút khác thường, liền hiểu không đang yên tự nhiên muốn mang anh đi ra mắt bạn bè.

Trừ khi....
Trần Cảnh Vũ cười cười, đặt sách trên bàn ôm lấy cô ngồi trên người mình.

“Sao nào? Có phải có người nào đó nói gì không?”
Nhạc Quân nhìn người đàn ông đẹp đến khó thở này liền thở dài kể lại chuyện ADT.

“Em không nên giấu bọn họ, thật sự thấy rất có lỗi.

Còn không cho anh nói với cả ADC, VTA nữa.”
Trần Cảnh Vũ hôn nhẹ lên chóp mũi cô: “Em không có lỗi gì cả.

Em cũng không nói dối, em đã nói em có bạn trai chỉ là em không để anh lộ mặt thôi.

Chuyện này cũng rất bình thường, đây là chuyện riêng tư của em.

Em có quyền công khai hoặc che giấu.

Không ai có thể trách em được.

Anh cũng vậy, anh muốn chúng ta thật thoải mái khi công khai chứ không phải mang nhiều áp lực.”
Nhạc Quân chớp chớp mắt: “Thật vậy?”
Trần Cảnh Vũ rất kiên định gật đầu đáp Ừm một tiếng.

Anh hỏi: “Tối mai mấy giờ?”
“7h ở Lila ạ.”
“Được.

Anh sẽ về sớm đón em.” Trần Cảnh Vũ cầm tay cô đưa lên môi hôn hôn vài cái.

Hành động hết mực cưng chiều.
Nhạc Quân hôn lên yết hầu của anh.

Cô rất biết cách chọc anh.

Không phải hôn đơn giản mà cô liếm, mút khiến người nào đó chịu không nổi liền thở hắt.
“Dám trêu anh à?” Giọng anh hơi trầm.
Nhạc Quân cười khoái chí ngồi thẳng dậy cởi từng cúc áo ngủ trên người anh.

Cặp mắt đã tối sầm của Trần Cảnh Vũ nhìn chằm chằm cô gái trên người mình đang làm loạn.

Anh không làm gì để mặc cô làm bước tiếp theo.

Ngoại trừ lần đó cô chủ động thì sau liền vẫn là anh dẫn dắt cô.

Nên anh rất khao khát cảm giác đêm hôm đó.
Nhạc Quân dừng lại nâng mắt nhìn anh: “Em có nên tiếp tục không?”
Trần Cảnh Vũ thở nặng nề một hơi trầm giọng nói: “Tiếp tục.”
Nhạc Quân cười thành tiếng rồi dạng hai chân mình qua hai bên eo anh quấn chặt lấy.

Cô cởi bỏ áo ngủ của anh.
Tiếp đó cô nhìn anh, từ từ cởi từng cúc áo của mình trước mặt anh.
Người nào đó nhìn thấy thân trên cô gái đã phơi bày trước mắt, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô.

Yết hầu lên xuống vài lần.

Cặp mắt đã nhuốm đặc dục vọng.
Nhạc Quân dán thân thể trên người anh, hôn khẽ bên tai người đàn ông, qua trán, chóp mũi sau đó đến đôi môi cô mê đắm.
Trần Cảnh Vũ đưa tay ôm chặt lấy cô kéo sát vào mình như muốn nhập cả người cô vào trong.


Tay đưa lên nắn bóp nơi mềm mại trước ngực cô.

Anh bắt đầu hôn dần xuống, ngậm lấy nụ hoa đỏ thẫm đã căng cứng kia.
Đến khi Nhạc Quân cảm nhận được một luồng nhiệt nóng trào dâng từ người cô ra khỏi nơi dưới thân.

Cô giật mình đẩy mạnh Trần Cảnh Vũ ra nói thật nhanh: “Em vào phòng vệ sinh tí.” Nói xong liền quơ áo ngủ trùm lên người phóng nhanh vào phòng tắm đóng sập cửa lại.
Người nào đó vì cô đẩy quá bất ngờ không kịp phòng bị nên bị ngã nằm dưới sô pha.

Anh khẽ chửi thầm một tiếng: Cô là đang trêu chọc anh à.

Anh không mặc áo mà vẫn nằm trên sô pha phơi ra thân trên hoàn hảo, nam tính của mình chờ cô nàng vừa gây chuyện.
Nhạc Quân ở trong phòng tắm vừa cởi quần đã thấy vệt máu đỏ.

Ôi mẹ ơi, sao lại sớm trước ba ngày thế.

Kiểu này, mình chơi lớn quá rồi.

Cô khóc ròng trong phòng tắm, vệ sinh thay băng vệ sinh xong chầm chậm ra ngoài.

Vừa thấy mặt Trần Cảnh Vũ đã tối sầm thì chột dạ, cô nàng liền nhào vào người anh nói giọng nũng nịu: “Em không cố ý đâu, tự nhiên bà dì lại đến sớm vài ngày.

Em cũng không biết mà.”
Trần Cảnh Vũ cũng đoán cô là vì chuyện tới tháng sớm nên đã bình tĩnh lại trạng thái nóng bừng trong người.
“Được rồi, anh đi tắm.

Còn ở đây ôm em nữa anh lại không ổn tí nào.” Dứt lời anh hôn nhẹ lên trán cô một cái cầm theo áo rời đi.
Nhạc Quân ngồi ở sô pha nghe tiếng nước trong phòng tắm liền xấu hổ vùi cả khuôn mặt lên nệm sô pha.

Quá xấu hổ, rõ ràng cô là người quyến rũ anh trước nhưng cô lại dám chơi đứt gánh giữa chừng, có tên đàn ông nào không tức giận chứ.

Nhưng mà nghĩ lại cũng thật buồn cười, lâu lâu khiến Trần Cảnh Vũ rơi vào tình huống này thật là thú vị.
Trần Cảnh Vũ tắm xong liền ra phòng bếp nấu nước đường ấm cho cô.
Lúc anh mang vào đã thấy cô nằm chôn cả người trong chăn.

Anh nghĩ chắc cô đau bụng rồi.
Anh đau lòng đến giường kéo chăn ra khỏi người cô: “Em uống nước đường rồi đi ngủ nhé.”
Nhạc Quân đau đến toát cả mồ hôi.

Cô ngồi dậy uống liền một hơi hết ly nước đường.

Tháng nào cũng vậy trừ những lần anh đi công tác thì mỗi lúc cô bị đau anh đều pha nước cho cô uống.
Anh đặt cô nằm xuống, đưa tay vén mái tóc đã ướt một tầng mồ hôi của cô.

Anh tắt đèn, để lại đèn ngủ.
“Đỡ đau chưa em?” Trần Cảnh Vũ để đầu cô gối lên cánh tay mình, tay kia anh luồng vào áo cô xoa bóp phần eo bụng.
Nhạc Quân thấy đã dễ chịu hơn một chút.

Lại thêm phần bụng được anh xoa bóp nhẹ cũng thoải mái hơn.

Cô đáp: “Đỡ rồi ạ.”
“Vậy ngủ đi, qua ngày mai sẽ hết.” Anh ôn nhu hôn bên má cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ.