Hôm sau Nhạc Quân đến biệt thự nhà họ Trần cùng với mẹ chồng, ông nội trang trí nhà cửa và tự làm những món ăn ngày tết.
Mẹ Trần Cảnh Vũ có thói quen tết đến sẽ tự mình làm những món ăn truyền thống, bà thích cảm giác ấm cúng và bận rộn làm lụm những ngày này.

Bà thuộc kiểu phụ nữ thời xưa, chính là một người phụ nữ công dung ngôn hạnh.

Bố Trần Cảnh Vũ lại càng là một người đàn ông quyền thế và xuất sắc nhưng ông lại yêu một người diu dàng như mẹ Trần Cảnh Vũ.

Sau khi bố anh mất cách đây 7 năm trước, đã giao lại toàn bộ sự nghiệp đồ sộ cho anh quản lý.

Giai đoạn đó trong tập đoàn nhiều kẻ lợi dụng mà kéo bè kết phái nhằm độc chiếm ghế chủ tịch của tập đoàn.

Cùng lúc đó những tập đoàn nước ngoài cũng nhân cơ hội hiếm có này rục rịch muốn thâu tóm món thịt béo bở trên tay.

Nhưng không ai nghĩ tới khi đó Trần Cảnh Vũ chỉ mới 22 tuổi vừa tốt nghiệp thạc sĩ song ngành tại Harvard lại về nước tiếp nhận toàn bộ tập đoàn.

Anh cũng là người trẻ nhất trong lịch sử ngồi trên ghế chủ tịch sở hữu toàn bộ số cổ phận bố Trần Cảnh Vũ để lại.
Dù mấy lão già hồ ly kia không thể chấp nhận bị một thằng nhóc hơn 20 tuổi miệng còn chưa dứt sữa chỉ tay năm ngón.

Nhưng tạm thời cũng không có tư cách đuổi Trần Cảnh Vũ.

Cả bọn cho rằng anh không có năng lực như bố mình, cười giễu anh không quá hai tháng sẽ tự động từ chức chứ đừng nói đợi bọn họ cùng nhau ép xuống khỏi ghế chủ tịch.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều không như bọn họ nghĩ.

Chỉ một Trần Cảnh Vũ trong một năm đã đưa tập đoàn vốn chỉ phát triển và hoạt động mạnh ở Châu Á, giờ đây đã dần dần gây tiếng vang sang đến Châu Âu, nơi của những nền kinh tế phát triển hàng đầu thế giới.
Mấy lão hồ ly ban đầu còn hợp tác với nhau để hại Trần Cảnh Vũ, lúc bấy giờ đều thất bại thảm hại.

Đến một ngày khi biết được mọi chuyện mọi tính toán của bọn họ đều nằm trong lòng bàn tay của Trần Cảnh Vũ thì tất cả đã không còn gì để nói nữa.

Trần Cảnh Vũ còn xuất chúng hơn cả bố mình năm xưa.

Anh khi đó không phải hiền lành gì mà tha cho bọn họ mà chỉ vì những người này dù sao cũng đã từng cùng bố gây dựng nên tập đoàn lớn mạnh đến lúc này.

Tâm tư bọn họ dù có bị biến dạng nhưng trong lúc bố anh lãnh đạo họ cũng không hề có tư tưởng mưu phản.

Coi như vì bố, cũng là vì sự gắn bó bao năm nay với tập đoàn của bọn họ anh sẽ cho một cơ hội.
Trần Cảnh Vũ thật sự đã quyết định đúng, từ đó về sau bọn họ chỉ toàn tâm hỗ trợ và cống hiến hết sức mình cùng anh đưa tập đoàn lên một tầm cao mới.
Trong một lần mấy ông lão cùng Trần Cảnh Vũ ăn cơm có nhắc qua chuyện năm xưa đã vô tình ép anh.

Họ đều cảm thấy có lỗi với anh và với bố anh.

Họ đã làm bạn bao nhiêu năm nhưng lại vì lợi ích trước mắt, thêm cả không tin tưởng Trần Cảnh Vũ có thể đưa tập đoàn tiến xa mà nhất thời làm ra chuyện các ông thấy hối hận nhất trong cuộc đời mấy chục năm của mình.

Lúc đó Trần Cảnh Vũ chỉ lắc đầu nói anh hiểu cũng không trách, vì nếu anh là bọn họ có thể cũng không đơn giản ngồi đó để một tên nhải lãnh đạo.
Lúc này mẹ Trần Cảnh Vũ đang cùng Nhạc Quân gói bánh, bà nhớ ra gì đó hỏi cô: “Nhạc Quân, hai đứa không lo gì cho nhà mình hả?”
Nhạc Quân đang suy nghĩ xem tết năm nay ngoài mùng 1 và mùng 2 chúc tết ông bà, đi tảo mộ rồi sau đó nên cùng Trần Cảnh Vũ đi đâu thì nghe mẹ chồng hỏi cô trả lời: “Căn hộ đó bọn con chỉ ở tạm thời thôi mẹ, biệt thự bên kia cũng sắp hoàn thành rồi.

Lúc đó bọn con chuyển đến đó liền ạ.”
“Ừm, Cảnh Vũ nó bận rộn suốt ngày như vậy con buồn thì cứ đến nhà mình chơi.

Thỉnh thoảng bạn bè mẹ có tổ chức tiệc, mẹ đưa con đi.” Bà nhìn cô con dâu bà vô cùng hài lòng trước mắt, nhìn bàn tay chỉ chuyên dùng đánh đàn lúc này lại có thể gói bánh thuần thục như vậy liền ngạc nhiên.
Nhạc Quân ngoan ngoãn gật đầu đáp “Vâng” một tiếng.

Cô vừa hoàn thành gói xong thêm một chiếc bánh.
“Con học gói bánh ở đâu vậy? Ta tưởng con không biết làm mấy thứ này.” Cô bé này thật khiến bà tự hào cũng là cảm thấy vui vì thằng con trai mình có phúc.
Nhạc Quân cười mỉm, cô tiếp tục gói cái tiếp theo: “Dì của con ạ, lúc ở Đức tết đến vì con và dì đều ở nước ngoài chỉ thấy toàn đồ ăn tây, nên vẫn luôn tự làm mấy món tết truyền thống nước mình.”
Mẹ Trần nhìn cô gái nhỏ này, bà bỗng thấy đau lòng.

Bà đã nghe qua quá khứ bất hạnh của con bé, phải mạnh mẽ thế nào mới có thể vượt qua chuyện năm xưa, lại từng ngày trưởng thành tốt như vậy.
Bà đau lòng nhìn cô ôn nhu hỏi: “Chỉ có hai dì cháu ăn tết từng ấy năm thôi sao?”

Cô nghĩ nghĩ liền đáp: “Dạ có thêm hai người bạn vô cùng tốt của con nữa, dì không lấy chồng cũng không có con cái.

May vẫn còn hai người bạn rất tốt của con cùng ăn tết.”
“Những năm ấy có phải con đã sống rất khổ sở không?” Bà không thể tưởng tượng được chỉ có hai dì cháu nương tựa vào nhau ở nơi đất khách quê người như vậy.

Chắc chắn không dễ dàng gì.
Nhạc Quân suy tư vài giây, rồi cô lắc đầu: “Chỉ 3, 4 năm đầu con đúng là khổ sở thôi ạ.

Sau đó tâm trạng đã dần ổn định, cũng sống tốt hơn.”
“Từ giờ đã có chồng con, có ta có gia đình con bên cạnh.

Có chuyện gì đều phải nói với chúng ta, hiểu chưa?” Bà thật sự rất đau lòng, nghĩ lại khi xưa tuy gia đình bà không giàu có, quyền thế nhưng ít ra tuổi thơ cho đến lớn của bà đều vui vẻ hạnh phúc.
Nhạc Quân cảm động, mắt cô đỏ lên.

Đã bao lâu rồi cô chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ.

Một giọt nước mắt cuối cùng đã rơi xuống, cô nghẹn giọng đè nén cảm xúc đang dâng trào: “Vâng, cảm ơn mẹ” Chữ mẹ cô đã không cảm nhận được suốt 10 năm qua.

Cô nhớ mẹ cô, nhớ từng hồi ức tươi đẹp của hai mẹ con.
Mẹ Trần thấy cô gái khóc bà càng đau lòng hơn, bà cởi bao tay ôm cô vào lòng, bà khẽ an ủi: “Con ngoan, sao khóc thế này.

Là ta gợi lại quá khứ của con sao? Thật xin lỗi.”
Nhạc Quân lắc đầu: “Không ạ, là con cảm động.

Con…nhớ mẹ”
Lời này của cô bé khiến Mẹ Trần không kiềm được nước mắt.

Mỗi người có phải sinh ra đã được an bài số phận riêng thuộc về từng người hay không? Có người chiến thắng được số mệnh của mình, có người phải chấp nhận số phận đã được định sẵn.


Cô bé này vừa là con dâu, cũng vừa là đứa con gái bà thương yêu.

Tuy chưa quen thân lâu nhưng bà cảm nhận được cô bé không vui vẻ hạnh phúc như vẻ ngoài rực rỡ của mình.

Bất kỳ đứa trẻ nào nếu tuổi thơ bị nhiễm bẩn đều sẽ khó có thể vượt qua rào cản tâm lý.

Bà chưa từng trải qua nhưng bà có thể hiểu phần nào đau khổ xé lòng khi mẹ mình bị chính ba ruột ruồng bỏ đến mức phải chết trước mặt mình.

Bà tin sẽ không có đứa trẻ nào có thể tha thứ được cho bố mình, sự hận thù dằn xé tâm can khi người mình hận lại chính là bố ruột của mình.

Thật quá bi kịch.
“Muốn khóc, con cứ khóc thật thoải mái.

Cũng coi ta như mẹ ruột của mình nhé, từ giờ ta và Cảnh Vũ sẽ bảo vệ con và cho con một mái ấm thật hạnh phúc.”
“Mẹ…mẹ.” Nhạc Quân không kiềm nén được nữa, cô khóc gào lên giống như nước mắt nhiều năm nay đã tích tụ đến giờ mới tuôn trào hết thảy.
Mẹ Trần nghe tiếng gào khóc của cô, trái tim cũng nhói đau.

Bà hiểu phải đau thương cỡ nào mới có thể khóc thương tâm đến vậy.
Vì biệt thự họ Trần chỉ có mẹ Trần, ông nội Trần và một người em trai ở Mỹ cả năm mới về nước một lần dịp tết nên năm nay Nhạc Quân cùng anh đón giao thừa tại nhà họ Trần.