Đúng 6h tối đồ ăn đã dọn lên xong chỉ còn thiếu Trần Cảnh Vũ.
“Chắc thằng bé bị kẹt xe rồi.” Ông nội Tần mong ngóng nãy giờ chưa thấy đứa cháu rể của mình.
Vừa nói xong liền nghe thấy tiếng xe của Trần Cảnh Vũ, Nhạc Quân vui mừng chạy ra đón anh.

Lúc Trần Cảnh Vũ đậu xe xong ra thấy cô gái đang đứng trước cửa chờ mình, vẻ mặt liền hiện lên ý cười.
Nhạc Quân cười tươi nhào vào lòng anh ngẩng đầu hỏi: “Kẹt xe sao?”
“Ừm một chút, công ty có chút việc cần giải quyết đột xuất nên anh ở lại xử lý.” Anh nhẹ nhàng ôm cô như ôm cả thế giới trong lòng.

Sau đó dắt tay cô vào trong.
Mọi người nhìn hai người tay trong tay thì mỗi người mỗi ý nghĩ.

Đương nhiên phía nhà Trần Cảnh Vũ rất vui vẻ, cả Tần Duy cũng vậy.

Tần Uyên Nhi cũng không quá vui vẻ như trước, cô có thể nhìn ra Trần Cảnh Vũ yêu Nhạc Quân như thế nào.

Anh là kiểu người rất khó yêu ai, nhưng khi đã yêu cô gái nào sẽ yêu đến hết đời.
Tần Ly Ly bực bội ra mặt, tay cầm đũa chọc vào bát cơm bị ông nội lườm cho một cái mới dừng lại hành động mất lịch sự đó.
Tần Trọng Học vẫn đang cố gắng chấp nhận cũng như buông bỏ tình yêu của mình với cô gái nhưng cứ mỗi khi thấy cô vui anh liền vui, thấy cô buồn anh cũng khó chịu , thấy cô cùng Trần Cảnh Vũ thân mật anh cảm thấy trái tim như bị ngàn con kiến cắn xé.
“Tới rồi thì nhanh ngồi vào bàn đi.” Ông nội Tần thấy hai đứa trẻ còn đứng đó thì vội gọi.
Xong bữa tiệc Trần Cảnh Vũ đưa Nhạc Quân về.

Vừa mới bước vào phòng đã bị người nào đó đè lên tường hôn đến trời đất quay cuồng.
Đến cả túi xách trên tay cũng tự động rơi xuống sàn nhà, hai người không nói lời nào chỉ ôm nhau hôn đối phương.


Lúc nhẹ nhàng, lúc cuồng nhiệt nóng bỏng.

Đến khi cả hai đều có chút khó thở mới rời môi nhau, lúc này Nhạc Quân đã nằm trên sô pha.
Hai con người nhìn nhau đắm đuối như muốn hòa làm một với đối phương ngay lập tức.
Trần Cảnh Vũ thở nặng nề thì thầm bên tai cô: “Anh đi tắm đã nhé?”
Nhạc Quân đỏ bừng mặt nói giọng nũng nịu: “Vâng ạ.”
Anh cười khẽ một tiếng liền rời khỏi người cô đi tắm ngay tức khắc.

Nhìn bóng lưng vững vàng, uy nghiêm của người đàn ông Nhạc Quân mỉm cười hạnh phúc.

Cô ngồi dậy cầm lấy túi xách vào phòng thay bộ đồ ngủ cô chưa mặc bao giờ.
À thì bộ đồ ngủ này là của bọn Âu Dương Tịch tặng cô, nhớ lại lúc vừa mở ra thấy cái thứ trong hộp Nhạc Quân trợn tròn mắt nhìn nó chằm chằm, mặt bất giác đỏ bừng lên.

Cái quái gì vậy chứ, thế mà bọn họ có thể tặng cho cô thể loại thiếu vải như vậy.
Nói trắng ra là mặc cũng gần như không mặc.

Miêu tả một chút thì là áo ngủ hai dây ren mỏng kiểu như áo bra vậy, có điều ren quá mỏng lại ngắn một cách quá đáng.

Nói chung ngay vị trí cặp đào thì có dày dặn một chút nhưng nhìn sao cũng là quá câu dẫn đi.

Tiếp theo phải kể đến chiếc quần đùi cũng ren mỏng như trên.

Ồ chỗ cần che thì che tốt hơn một tí thôi, đã vậy còn là màu đỏ rượu nha.

Cô mà mặc cái này không biết Trần Cảnh Vũ sẽ như thế nào, kiểu bình thường cô không làm gì anh cũng muốn cô nếu mà thấy cô mặc cái thứ này nói không chừng hôm sau cô thật sự không thể dậy nổi mất thôi.
Nhưng nghĩ lại hai tuần nay cô mệt mỏi tập luyện đàn nên anh vẫn luôn kiềm nén không dám làm cô mệt.

Sợ anh sẽ nén đến hỏng mất, anh đúng là luôn nghĩ cho cô luôn quan tâm mọi thứ thuộc về cô.

Đến cả khi cô đến tháng anh vẫn luôn nhớ rõ ngày còn dặn dò chị giúp việc nấu sẵn nước đường ấm.
Nghĩ như vậy cô khẽ cười sau đó mặc bộ đồ ngủ hại dân hại nước này.

Cô nhìn mình trong gương một lượt xong cằm như muốn rớt xuống.

Ôi mẹ ơi, thế này cũng quá gợi cảm quá quyến rũ rồi.
Nhạc Quân thật sự từ khuôn mặt đến cần cổ, đến mang tai đều ửng đỏ một mảng.
Lúc này cô còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì tiếng mở cửa phòng tắm vang lên.
Nhạc Quân giật giật một cái liền quơ cái khăn tắm bên cạnh trùm lên người.

Đỏ mặt nhìn người nào đó đang trưng ra vẻ mặt tiếc nuối.

Anh còn chưa kịp ngắm toàn bộ cảnh đẹp kia cô đã che mất rồi.
Anh cười cười đến gần cô gái, Nhạc Quân theo phản xạ lùi ra sau.


Anh tiến một bước, cô lùi một bước.

Nhìn cái vẻ mặt đầy ý cười trêu ghẹo kia của anh chắc chắn đã biết cô đang chột dạ, xấu hổ rồi.

Mất mặc chết đi được, đồ tắm cũng mặc trước bàn dân rồi thì cái loại hàng này có là gì chứ.

Nhưng mà cô lại cứ xấu hổ như vậy.
Người tiến người lui cuối cùng cả người Nhạc Quân bị anh ép dựa vào tủ quần áo.
Trần Cảnh Vũ sợ cô bị đụng đầu nên đưa tay đỡ lấy sau gáy cô.
“Sao lại trùm khăn tắm chặt như vậy, hả?” Giọng người đàn ông trầm khàn xen lẫn ý cười mê người.
Nhạc Quân liếc anh một cái liền không rời ánh mắt được.

Anh chính là thu hút đến đáng sợ như vậy, bất cứ cô gái nào nhìn thấy đều không có cách nào cự tuyệt.

Cô cũng không ngoại lệ.
Nhạc Quân lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, như muốn hòa tan hình ảnh của anh vào trong mắt mình.

Cô khẽ nói: “Em lạnh.”
Trần Cảnh Vũ nhìn đôi mắt như lưu ly của cô gái.

Cô thuần khiết, trong trẻo như pha lê khiến anh chìm đắm trong đó mãi không thể nào thoát ra.

Anh thấp giọng: “Anh ôm em nhé.”
“Vậy để em cởi khăn ra, anh sửi ấm em nhé.” Cô dứt lời từ từ để khăn tắm trên người nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trần Cảnh Vũ hít sâu một hơi liền đưa tay ôm chặt cô vào lòng.

Tay anh vuốt ve trên tấm lưng không được che kín.

Xúc cảm mềm mại từ bàn tay khiến anh mê đắm siết chặt cô hơn.

“Cảnh Vũ, thích em mặc bộ này không?” Nhạc Quân chống hai tay trên ngực anh, ngẩng mặt nhìn anh, cặp mắt linh hoạt chớp chớp, bờ môi đỏ mọng ướt át.
Cảnh Vũ nuốt một ngụm nước bọt liền lùi một bước nhìn cô từ trên xuống dưới.

Anh khẽ chửi thề một tiếng: “Chết tiệt.”
“Nhạc Quân, em là muốn giết anh sao?” Nói đoạn anh bế bổng cô lên.

Vì quá bất ngờ Nhạc Quân a lên một tiếng ôm chặt cổ anh.

Cô cười tinh ranh nhìn anh khẽ giọng vui thích vì đã câu dẫn được người nào đó: “Đâu có, em nghĩ anh sẽ thích mà.”
Trần Cảnh Vũ đặt cô gái xuống chiếc giường rộng lớn.

Anh nâng người nhìn cô từ đầu đến chân không xót chỗ nào.

Anh thầm nghĩ có được cô chính là hạnh phúc lớn nhất của anh trong kiếp này.
Giọng anh khàn đục: “Anh vô cùng thích.”
Sau đó lại tiếp tục vừa ngắm cô vừa nói: “Sao em lại đẹp như vậy chứ.

Lại mặc như thế này, đúng là chỉ có thể để mình anh nhìn thấy.” Anh vừa nói tay bắt đầu vuốt ve gương mặt cô , vuốt nhẹ đến bờ môi, trượt xuống cần cổ, chuyển đến xương quai xanh tuyệt mỹ.

Từ từ trượt theo cánh tay cô.
Từng cái vuốt ve nhẹ của anh đều khiến cả người Nhạc Quân run lên.

Cô nhìn anh khẽ nói: “Anh cũng không kém em đâu.”