Sau khi Hạ Chi Tình đến công ty, luôn nơm nớp lo sợ chờ đợi Tống An Thần, nguyên một buổi sáng cô đứng ngồi không yên, Tiểu Ni ngồi đối diện cô nhìn thấy, lập tức lên QQ gửi cho cô một tin nhắn.

Kim cương Babi chính là ta: Ê ~~ cậu không sao chứ? Không phải bà dì tới nên đau bụng chứ?

Quả táo nhỏ phát nổ: Không có gì, bà dì cũng không có.

Kim cương Babi chính là ta: Vậy sao cậu lại đứng ngồi không yên vậy, đừng nói với tôi là cậu bị trĩ nha【 cười xấu xa 】

Quả táo nhỏ phát nổ: 【 đổ mồ hôi 】 trong đầu của cậu không thể có suy nghĩ hay gì sao?

Cô nhớ tới trước đây Tống An Thần cũng nói cô bị trĩ để trêu chọc cô, vừa nghĩ đến đây trong đầu lại bắt đầu không khống chế được mà nhớ lại. Nhớ tới lúc ấy anh cố ý dựa gần mang đai an toàn lên cho cô, lúc ấy khoảng cách giữa hai người gần như vậy, gần đến mức có thể thấy lông mi thật dài của anh chớp chớp trước mắt cô, cô chưa bao giờ thấy qua một người đàn ông nào mà lông mi lại dày như vậy, làm những cô gái cả ngày dưỡng lông mi sao mà chịu nổi a.

Hạ Chi Tình nghĩ đến chiếc mũi cao và đôi môi hồng nhuận của anh, tuy rằng trong hiện thực không muốn thừa nhận, chỉ là cô có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể lừa gạt bản thân, đôi môi đỏ kia cảm giác không tồi, hơn nữa kỹ thuật hôn của anh càng là thuần thục, so với Lục Xuyên đấu đá lung tung, chỉ lo cho mình thoải mái, không thể không thừa nhận, cùng Tống An Thần kiss là một chuyện làm người ta rất hưởng thụ.

Không nghĩ nữa không nghĩ nữa! Không được nghĩ! Sao lại nghĩ đến Tống Kim Nhứ đáng chết kia chứ, lại còn nghĩ đến chuyện hôn môi kia, nếu như bị người khác biết được, gạch đủ để xây nhà. Hạ Chi Tình lắc đầu, xua tan hình ảnh mà trẻ em không được xem đang xuất hiện trong đầu, còn có tật giật mình mà liếc trộm xung quanh một chút, phát hiện không có ai chú ý tới cô, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lực chú ý trở lại trên màn hình điện thoại, Tiểu Ni đã gửi một tin nhắn;

Kim cương Babi chính là ta: Cậu vô duyên vô cớ đỏ mặt làm gì?

Kim cương Babi chính là ta: Ê ~~ nói chuyện đi, đang đi làm mà cậu có thời gian tư xuân hả?

Kim cương Babi chính là ta: Cô bé, xem bộ dáng cậu mặt đầy hoa đào kia, mau khai thật, gian phu kia là ai?

Kim cương Babi chính là ta: Trả lời mau!!!!!

【 phía dưới một loạt spam 】

Hạ Chi Tình 囧, cô còn nghĩ không có ai thấy được bộ dáng vừa rồi của cô chứ, lại quên mất đôi mắt độc nhất của đồng chí Tiểu Ni đang ngồi đối diện, bất quá cô không định đem chuyện của cô và Tống An Thần nói cho Tiểu Ni. Tiểu Ni làm người không tồi, tình cảm các cô cũng rất thân thiết, nhưng hai người rốt cuộc là làm cùng công ty, việc nào nên kể, việc nào không nên kể, cô vẫn là có chừng mực, cô không tin câu "trên thương trường không có bạn bè chân thật", nhưng cũng hiểu được rằng mọi việc phải giữ lại ba phần, đó là cách tốt nhất bảo vệ chính mình.

Hơn nữa, muốn kể chuyện giữa cô và Tống An Thần là quá phức tạp, vừa dài vừa rắc rối, cô cũng không biết nên kể từ đâu, cho dù có kể đi chăng nữa thì có bao nhiêu người sẽ tin rằng Tống An Thần trêu chọc cô trước, chứ không phải cô ra tay trước mà câu dẫn Tống An Thần? Mà quan trọng nhất chính là, tối hôm qua cô đã từ chối lời tỏ tình của Tống An Thần, việc này…… Chắc là hạ màn ở đây đi? Từ nay về sau, anh chính là Boss của cô kiêm bạn cùng phòng, chỉ thế mà thôi, mà thôi.

Quả táo nhỏ phát nổ: Cậu nói bậy gì đó, mình nhớ tới một chút chuyện trong nhà mà thôi!

Kim cương Babi chính là ta: Thật không?

Quả táo nhỏ phát nổ: Sao tôi lại nói xạo cậu làm gì? Không nói nữa, đi làm đi, một lát lỡ bị người khác bắt được thì không tốt.

Kim cương Babi chính là ta: Từ từ…… Bàn trước một chút, giữa trưa chúng ta đi ăn ở đâu?

Quả táo nhỏ phát nổ: Chúng ta đi ăn canh phân không?

Quả táo nhỏ phát nổ: Canh phân!

Kim cương Babi chính là ta:…… Tự cậu đi đi, mỹ thực như thế tôi vô phúc hưởng thụ.

Quả táo nhỏ phát nổ: 【 phát điên 】 không phải! Là canh phân!!!!

Quả táo nhỏ phát nổ: 【 khóc lớn 】 cái quỷ gì a! Tôi là muốn gõ "nhà ăn", chã hiểu kiểu gì nó lại sửa thành 'canh phân! Tôi nói nhà ăn! Nhà ăn!!

*Đồng âm trong tiếng Trung:

屎汤 shǐ tāng : canh phân

食堂 shí táng : nhà ăn

Sau khi Hạ Chi Tình gửi đi lại không thấy Tiểu Ni trả lời, ngẩng đầu lên liền thấy Tiểu Ni ghé vào trên bàn, cười đến mức bả vai nhấp nhấp, cả người đều đang run rẩy, chắc là nhịn cười rất vất vả đây, cô lệ rơi đầy mặt, một đời anh dũng của cô a!

Hạ Chi Tình nơm nớp lo sợ nguyên một buổi sáng nhưng Tống An Thần không có tới công ty, cho đến buổi chiều, anh mới khoan thai mà tới muộn, vừa đến văn phòng, anh liền điện thoại  gọi tới:

“Hạ tiểu thư, làm phiền pha cho tôi ly cà phê.” Giọng anh trầm thấp lãnh khốc, bộ dáng giống như "việc công xử theo phép công".

Hạ Chi Tình nhìn điện thoại nói còn chưa kịp nói một tiếng đã bị ngắt máy làm cái mặt quỷ, hừ ╭(╯^╰)╮, quả nhiên chó không đổi được tính ăn phân, bá đạo tổng tài chính là bá đạo tổng tài, sao có thể biến thành người đàn ông ấm áp chứ?

Cô đi một bước lui hai bước, đi hai bước lui ba bước, ngồi thừ trên ghế, nghĩ có nên đi phòng làm việc của Tống An Thần chạm mặt anh hay không, thật là "chim chết vì ăn, người chết vì tiền", không ngờ Hạ Chi Tình cô đường đường là một đại nữ nhân lại có một ngày vì ba đấu gạo mà khom lưng, ô hô bi thay a!

Cho dù cô kéo dài như thế nào, nên đi vẫn là phải đi, nên tới vẫn là phải tới.

“Chào anh, Tống tổng, tôi có thể vào không?” Cô gõ gõ cửa, nhẹ giọng hỏi, ý đồ rằng để người bên trong không nghe được tiếng cô mà không đáp lại, cô có thể lấy lý do không có người ở trong phòng hoặc là không tiện quấy rầy mà "dẹp đường hồi phủ". Đáng tiếc không như mong muốn của cô, Tống An Thần giống như Thuận Phong Nhĩ, giọng như muỗi kêu của cô anh đều có thể nghe được, Hạ Chi Tình thở dài một hơi, tuân mệnh mà vặn mở cửa đi vào.

Cô cúi đầu, sau khi đi vào, cô từ đầu đến cuối đều không liếc Tống An Thần một cái.

“Hạ tiểu thư, trên mặt đất là có vàng sao?” Tống An Thần nhìn bóng dáng cô đang đi tới quầy bar, môi mỏng hơi cong, hài hước nói.

"Hạ tiểu thư", nghe đi, hôm qua mới kêu "Tiểu Tình Nhi", hôm nay liền kêu "Hạ tiểu thư", đàn ông lật mặt nhanh như lật bánh tráng.

Trong lòng Hạ Chi Tình chửi thầm một chút, giọng nhỏ như muỗi ấp úng nói: “Đâu có.”

“Nếu không có, sao cô từ lúc đi vào đến bây giờ đều nhìn chằm chằm xuống mặt đất mà không dám nhìn tôi, chẳng lẽ tôi lớn lên rất dọa người sao?”

Đúng vậy! So quái thú nhỏ còn dọa người! Trong lòng cô khẳng định nói, trong hiện thực lại không dám trả lời như vậy, rốt cuộc bây giờ còn đang ở công ty, anh là "chúa tể" quyết định cuộc sống ấm no của cô, chỉ cần một câu của anh là cô phải đi uống gió Tây Bắc, cho nên cô chỉ có thể viết lên một chữ —— nhịn.

Nhịn người chỗ không thể nhịn, mới có thể làm chuyện người không thể làm! Hạ Chi Tình, fighting! Chờ quay lại nhà, mình lại là một trang hảo hán!

Cô hơi ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phía anh, lại hơi lệch một chút, tránh đối diện với anh, sau đó che lại lương tâm nói “Sao lại như vậy, Tống tổng ngài là người xưng ngọc thụ lâm phong đẹp thắng Phan An, đại soái ca đẹp tựa hoa lê lấn áp hoa hải đường, sao có thể khủng bố chứ? Tôi chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện trong công việc mà thôi.”

Tống An Thần nghe vậy, khóe miệng cong lên một nụ cười, cười như không cười nói: “Ồ, hoá ra tôi được đánh giá cao như vậy ở trong lòng cô a, chỉ là tối hôm qua, rõ ràng có người đem tôi đè bẹp không đúng tí nào, nói tôi bá đạo, không săn sóc, là tai tinh, quá phúc hắc, cũng chỉ kém chỉa vào mũi tôi mắng tôi là đồ cặn bã.”

Đúng! Anh thì ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, là "cực phẩm" trong đám cặn bã, là cầm thú trong đám cầm thú!

Nói cặn bã còn vũ nhục hai chữ cặn bã này đó, anh rõ ràng chính là "lên Hoa Sơn luận kiếm", "võ công độc bộ thiên hạ", được xưng là "một đóa hoa lê lấn áp hải đường" hiếm có nhất, được xưng là "đại sư thiểu năng trí tuệ của Thiếu Lâm Tự nhận nuôi tiểu hoà thượng năng lực kém, yêu con chó Vượng Tài, dẫm bẹp con gián Tiểu Cường, kết bái huynh đệ bọ hung từng lăn quá một bãi cứt chó"!

*Em lạy chị :))) chửi gì mà ác liệt dữ, làm em edit muốn tụt hơi

Hừ!

Nhưng mà ngoài mặt, cô lại chẳng biết xấu hổ mà ra vẻ phẫn nộ nói: “Sao có thể? Tống tổng anh đẹp trai, anh mị lực là chuyện rõ như ban ngày, sao có thể có người như vậy lại lật ngược phải trái trắng đen, trợn mắt nói dối chứ?”

Hạ Chi Tình cảm thấy mình cách bệnh phân liệt không còn xa, cô bỗng nhiên đối với những người có "hai mặt", gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ thì rất là kính nể.

“Lật ngược phải trái trắng đen, trợn mắt nói dối?” Một đôi mắt phượng thon dài của Tống An Thần đảo lên trên mặt cô, khóe miệng cong lên một nụ cười tràn ngập hứng thú.

“Đúng vậy, lật ngược phải trái trắng đen, trợn mắt nói dối, nói hươu nói vượn!” Hạ Chi Tình dùng sức gật gật đầu, tỏ vẻ thành ý của mình.

“Hay, nói rất hay, bây giờ cô có thể đi pha cà phê.” Tuân lệnh, Hạ Chi Tình chạy nhanh giống như con thỏ bị chấn kinh, “biu” một tiếng lẻn đến phía sau quầy bar, núp sau máy pha cà phê vừa vặn ngăn trở tầm mắt sáng quắc bức người của Tống An Thần.

Chỉ là đạo cao một thước ma cao một trượng, cô có thể trốn, người nào đó liền có thể truy, Tống An Thần đứng dậy, đi đến phía trước quầy bar, ngồi trên ghế cao, tay trái chống đầu, lười biếng mà nhìn Hạ Chi Tình.

Hạ Chi Tình bị nhìn đến mức cả người giống như bị trùng cắn, một giây đều là dày vò, chỉ ngóng trông nhanh chóng pha xong cà phê mà chạy lấy người, nhưng cố tình pha cà phê loại này lại không thể mau vội được.

“Tiểu Tình Nhi, hôm nay em thức dậy rất sớm a?”

“Ừm, dậy sớm chim chóc có trùng ăn.”

“Ồ?” Tống An Thần dùng mắt phượng  thon dài dán trên mặt cô, không buông tha bất cứ biểu tình và thay đổi cảm xúc nào của cô nói, “Bữa sáng em mua anh thấy rồi, rất phong phú.”

Hạ Chi Tình cười mỉa hai tiếng, “Không biết có hợp khẩu vị anh hay không?”

Tống An Thần nhớ tới bữa sáng bị anh ném vào bên trong thùng rác, gật gật đầu nói: “Ăn rất ngon, bữa sáng nhiều như vậy đều là một mình em bê về?”

Anh cường điệu hai chữ “Một mình”, nói xong, hai mắt thẳng tắp mà nhìn Hạ Chi Tình.

Tim Hạ Chi Tình đột nhiên đập lỡ một nhịp, trong lòng dâng lên một cảm giác chột dạ và khủng hoảng giống như bị chồng bắt gian mà ép hỏi, đôi mắt Tống An Thần quá sáng, dường như xuyên qua cô, cô chớp chớp mắt, làm bộ đi lấy bột cà phê, tránh đi tầm mắt Tống An Thần, dùng giọng nói không thể để ai nghe được nói: “Ừm.”

Ừm!

“Tốt, rất tốt.” Tống An Thần cong môi cười nói, mắt phượng híp lại, chẳng lẽ cô không biết cô không có thiên phú nói dối sao? Vừa nói dối mặt cô liền đỏ, liền nói lắp, liền không được tự nhiên, chỉ cần người mắt không mù đều có thể nhìn ra cô đang nói dối.

Tối hôm qua anh một đêm không ngủ, thẳng đến rạng sáng mới mơ màng đi vào giấc ngủ một chút, chính là cô vừa dậy anh cũng dậy theo, vốn là muốn đi theo cô nhưng lại sợ một là tạo cho cô áp lực quá lớn, hai là muốn biết cô dậy sớm như vậy là đang làm gì, phải biết rằng, ngày thường cô là gần sát thời gian đi làm mới rời giường, sớm một giây đều không được. Vậy mà hôm nay lại dậy sớm hơn so với ngày thường nửa tiếng, cái gọi là "có chuyện khác thường tất nhiên kỳ quái", anh ngược lại muốn nhìn cô có thể so ra chiêu gì.

Tuy rằng tối hôm qua Hạ Chi Tình nghiêm túc từ chối anh, lại còn bịa đặt anh có nhiều khuyết điểm như vậy, nhưng anh đối với Hạ Chi Tình vô cùng hiểu rõ, giống như Phật Như Lai chắc chắn Tôn Ngộ Không sẽ không bay thoát khỏi Ngũ Hành Sơn của ngài, anh tin tưởng Hạ Chi Tình chính là vật trong lòng tay của anh, khác nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng anh vạn lần không ngờ tới, cư nhiên xuất hiện một người đàn ông không quen biết!

Hạ Chi Tình vừa ra khỏi cửa, anh liền từ trong phòng phóng ra, đi đến ban công nhìn cô, vị trí ban công vừa vặn đối diện với cổng lớn tiểu khu, nếu cô đi ra tiểu khu thì có thể nhìn được rất rõ ràng.

Anh đúng là nhìn thấy cô ra cửa, bên trong mặc một chiếc áo màu hồng phấn, bên ngoài tròng một chiếc áo khoác, tóc tùy ý cột thành một cái đuôi ngựa, xa xa nhìn qua, cô có vẻ rất nhỏ xinh làm người ta muốn bảo vệ, anh nhớ tới khí thế bức người tối hôm qua của cô, nhịn không được mà cười, con thỏ nhỏ nóng nảy đúng là sẽ cắn người, nhưng mà dù cho lợi hại, vẫn là con thỏ nhỏ, anh chắc chắn cô không gây ra nổi sóng gió gì.

Nhưng mà cô đi chưa lâu liền trở về, sớm hơn so với suy nghĩ của anh, mà càng làm cho anh khiếp sợ không thôi chính là đứng bên cạnh cô là một người đàn ông,  anh cũng là đàn ông cho nên rất hiểu rõ ánh mắt anh ta nhìn Hạ Chi Tình là có ý gì, hơn nữa sáng sớm lại đây đưa bữa sáng (anh từ trong khoảng thời gian ngắn như vậy suy ra được bữa sáng không phải Hạ Chi Tình mua), cái gọi là không có chuyện gì lại đối xử ân cần, ắt hẳn có gian tình!

Mắt phượng thon dài của anh loé lên, nhìn hai người dưới lầu nói nói cười cười, thiếu chút nữa đem lan can làm từ inox bóp móp.

Người đàn ông này là ai? Từ thái độ bọn họ nói giỡn tự nhiên xem ra hẳn là người quen, vậy sao không nghe cô nhắc qua? Bỗng nhiên anh lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua cùng với thái độ cô đối với anh bỗng nhiên biến hóa lớn như vậy, dám khởi nghĩa phản kháng, từ từng dấu hiệu mà xem, anh cảm thấy tất cả chuyện này cùng với người đàn ông bên cạnh cô kia không thoát được.

Tống An Thần sau khi trải qua hoảng loạn ảo não ngắn ngủi, trong lòng lại lần nữa bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực —— cư nhiên dám mơ ước người phụ nữ của anh, người này thật là chán sống!

Trước khi Hạ Chi Tình trở về, anh đã quay về phòng của mình, làm bộ cái gì cũng không biết, chỉ là trong lòng anh vẫn có chút không xác định, cho nên vừa rồi hỏi chuyện xem phản ứng của cô, trái tim anh ôm hy vọng, hy vọng tất cả chỉ là do anh suy nghĩ quá nhiều, nhưng biểu tình chột dạ của cô lại rõ ràng nói cho anh rằng chuyện này đích xác có quỷ!

Hạ Chi Tình nghe được Tống An Thần nói ra ba chữ mà cô sợ nhất “Tốt, rất tốt!” Trái tim nhanh chóng đập nhanh, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập, tay cô ra một tay mồ hôi, chẳng lẽ anh thấy được Lâm Sâm? Không thể nào, lúc cô quay về rõ ràng liếc ban công một cái, không có nhìn thấy ai, hơn nữa sau khi vào nhà, anh còn chưa có thức dậy đâu?

Cô rất sợ Tống An Thần hỏi chuyện Lâm Sâm, tuy rằng cô kết bạn với ai cùng Tống An Thần không có liên quan một đồng nào, chỉ là cô không khống chế được nội tâm đang dào dạt ra cái loại cảm giác tội ác và khủng hoảng khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bị bắt được này.

Đây đều là cái quỷ gì a! Tối hôm qua cô rõ ràng đã cự tuyệt Tống An Thần, anh lại không phải bạn trai của cô, cô yêu ai hay cùng ai ở bên nhau liên quan gì đến anh. Hơn nữa, cô cùng Lâm Sâm cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, căn bản không có một tia ái muội, Hạ Chi Tình ở trong lòng không ngừng thuyết phục chính mình.

Trái tim cô treo thật cao, dường như treo đến trên miệng, cả người căng thẳng chuẩn bị ứng phó câu hỏi tiếp theo của Tống An Thần, bất quá là sợ bóng sợ gió một hồi, Tống An Thần không có hỏi tới chuyện về Lâm Sâm, anh chỉ yên lặng nhìn cô, nhìn đến mức khi cô sắp bị thiêu đốt thì anh rốt cuộc lại mở miệng:

“Tối hôm qua vốn là muốn mời em đến nhà hàng Asak dùng cơm, ai ngờ em không có thời gian, không biết đêm nay em có rảnh không, anh có vinh hạnh được cùng em cùng nhau ăn tối hay không?”

Lời này của Tống An Thần nói vô cùng lịch sự, quá văn nhã, Hạ Chi Tình nhất thời có chút không quen, bất quá nghe được mấy chữ "nhà hàng Asak", đôi mắt cô lập tức sáng lên.

Nhà hàng Asak là nhà hàng thuần Tây Ban Nha, thiết kế không chỉ có phong cách phóng khoáng và nhiệt tình của người Tây Ban Nha, ngay cả đồ ăn cũng vô cùng bản địa, tràn ngập hương vị Tây Ban Nha, chỉ tiếc là quá đắt, cô chỉ đến đó có một lần, vẫn là Hạ Chi Sơ lương tâm đột phát dẫn cô đi, bò bít tết ở đó sẽ phủ lên một lớp bọt cà phê màu vàng, phối với nước sốt vô cùng ngon miệng, nước uống là dùng đá được vận chuyển từ Somalia lại đây bằng đường hàng không phối với các loại đồ uống ướp lạnh, cái loại cảm giác này, quả thực so với mối tình đầu còn ngọt hơn.

Hạ Chi Tình nhớ tới các món ăn ở đó, cả cá cơm nữa, nước miếng sắp mau chảy ra, xem phân lượng của mỹ thực, cô vô cùng vui vẻ tiếp nhận lời mời, cho dù người kia có là Tống An Thần người mà cô không muốn đối mặt, chỉ là…… Ngay lúc cô định nói "được", cô bỗng nhiên nhớ tới lời hẹn với Lâm Sâm.

Vì thế cô đành phải từ chối nói: “Lần sau đi, ngại quá, đêm nay tôi có hẹn với bạn rồi.”

Có hẹn? Nghe vậy, mày đẹp Tống An Thần không dấu vết hơi nhếch lên trên một chút, là đi cùng người đàn ông buổi sáng kia?

Hạ Chi Tình khẩn trương nhìn Tống An Thần, nếu tình huống này đặt ở ngày thường, nghe được lời cô từ chối, mặt Tống An Thần nhất định sẽ dưới một giây mà đen lên, đen giống như cống thoát nước, chỉ là nằm ngoài dự đoán của cô, Tống An Thần vậy mà không bày ra tính tình khó ở, cũng không có bụng dạ hẹp hòi mà là vô cùng có phong độ cười nói:

“Ồ, hoá ra là như vậy, vậy lần sau đi.”

Hạ Chi Tình sửng sốt một chút, nhìn nụ cười trên mặt Tống An Thần, có chút không tin nổi, đây không khoa học a, hôm nay mặt trời rõ ràng là mọc đằng đông a, Tống An Thần này sao có thể một buổi tối liền "biến tính" (không phải "bê đê" a, là thay đổi tính cách)? Chẳng lẽ là tối hôm qua anh bị cô mắng một trận, sau đó rút kinh nghiệm xương máu, quyết định quyết tâm sửa đổi lỗi lầm?

Cô nhìn Tống An Thần tràn đầy nghi ngờ, Tống An Thần vẫn duy trì nụ cười như gió xuân ấm áp nhìn cô, Hạ Chi Tình vội vàng pha cà phê, không nhìn thấy được một tia “âm hiểm” hiện lên trong mắt anh.

Pha cà phê xong, Tống An Thần cũng không khó xử Hạ Chi Tình, nói cô quay về làm việc đi, Hạ Chi Tình như ngồi trên mây, cảm thấy biến hóa của Tống An Thần có chút quỷ dị, chỉ là cô lại nghĩ không ra nguyên nhân gì.

Cả buổi chiều cô luôn thời thời khắc khắc mà chuẩn bị ứng phó Tống An Thần bỗng nhiên thức tỉnh tới tìm cô tra xét, nhưng mà cái gì cũng không có, tất cả gió êm sóng lặng, bình tĩnh đến mức làm cô có chút không thể tin được.

Còn có nửa tiếng liền tan làm, Lâm Sâm gửi tin nhắn đến, nói muốn đến công ty đón cô tan làm.

Cô không hề nghĩ ngợi liền từ chối, cô từ trước đến nay là người hay điệu thấp, mà công ty lại là mảnh đất của trung tâm bát quái, cô không muốn ngày mai trở thành đề tài câu chuyện của mọi người đâu nha, vì thế cô cùng Lâm Sâm thảo luận một chút nên đi nơi nào ăn, sau đó hẹn gặp ở nhà hàng, dù sao cô cũng có lái xe đi làm mà.

“Chi Tình, giám đốc Lâm kêu cô qua đó.” Ngồi bên cạnh cô là Linda, từ sau khi ra khỏi phòng giám đốc Lâm thì gọi cô một tiếng.

Cô hơi sửng sốt một chút, lúc này cũng sắp tan làm, giám đốc Lâm tìm cô có chuyện gì chứ?

“Giám đốc Lâm có nói là tìm tôi có chuyện gì hay không?” Cô đứng lên hỏi Linda, sau khi giám đốc Lưu bị phái đi lên vùng núi công tác, phó giám đốc Lâm của bộ phận bọn cô liền lên tiếp quản.

“Sao tôi biết được, cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai?” Hai mắt Linda tô thật đậm lông mi, trừng mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt đen có thể so với Bao đại nhân.

Hạ Chi Tình cảm thấy không thể hiểu nổi, không biết mình đã đắc tội vị đại tiểu thư Linda này khi nào, cô cùng Tiểu Ni trao đổi ánh mắt, sau đó sửa sang lại quần áo một chút, đi vào văn phòng giám đốc Lâm.

“Giám đốc Lâm, ông tìm tôi sao?” “Đúng vậy.” Giám đốc Lâm từ trên tài liệu ngẩng đầu lên, đưa cho Hạ Chi Tình một tập tài liệu thật dày nói: “Đây là hồ sơ khách hàng ngày mai phải đi gặp, đêm nay cô tăng ca đi, sửa sang lại cho xong tất cả tư liệu này, ngày mai cùng tôi đi qua.”

Giám đốc Lâm nói xong, Hạ Chi Tình nghe thấy quả thực chính là sét đánh giữa trời quang!

Cô thiếu chút nữa đã bị đánh ngất đi rồi, có việc chẳng lẽ không thể nói sớm một chút sao? Hiện tại sắp tan làm mới đem tư liệu cho cô, đây rõ ràng là không cho cô về nhà, cô tiếp nhận tư liệu nhìn thoáng qua, phát hiện tư liệu này vốn dĩ là do Linda làm, sao lại đột nhiên chuyển cho cô phụ trách, cô nhớ tới vừa rồi Linda âm dương quái khí, bỗng nhiên mọi chuyện đều sáng tỏ.

“Chỉ là giám đốc Lâm, cái case này không phải vẫn là do Linda làm sao? Như thế nào đột nhiên thay đổi người chứ?”

“Linda có case khác làm rồi, case này so với case lần trước cô phụ trách qua rất giống, cho nên chuyển cho cô là thích hợp nhất.”

“Chỉ là…… Tôi có hẹn đêm nay gặp mặt bạn bè rồi.” Cô do dự nói ra kháng nghị của mình, thứ nhất, cô thật sự không muốn tiếp cái case này, tuy rằng là do cấp trên an bài, nhưng từ biểu tình vừa rồi của Linda có thể thấy được, một khi cô tiếp cái đơn này, khẳng định hai người sẽ bởi vậy mà kết oán, thứ hai, cô thật sự không muốn tăng ca a, cô và Lâm Sâm đã sớm hẹn rồi, cô không thể lỡ hẹn a.

Giám đốc Lâm nhìn Hạ Chi Tình một cái, nghiêm túc nói: “Hủy đi, cơm khi nào cũng có thể ăn, case lại sẽ không đợi người.”

Giám đốc Lâm là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, làm việc rất nghiêm túc, không chút cẩu thả, nhận định chuyện gì sẽ không nói bất cứ tình cảm gì mà làm, Hạ Chi Tình biết giờ phút này cô nói gì cũng vô dụng, trừ phi cô không muốn làm việc nữa, nghĩ đến khoản nợ ngập đầu của tiền mua nhà và phí sửa xe, cô cắn cắn môi, không nói chuyện nữa, cầm một tá văn kiện thật dày quay lại chỗ ngồi của mình.

Linda ngồi bên cạnh cô nhìn thấy đồ vật trong tay cô, một đôi mắt giống như rắn độc đảo trên người cô, hận không thể đem cô treo cổ, Hạ Chi Tình cả người rùng mình một cái, làm bộ không biết mà đem văn kiện đặt lên bàn chỗ mình, sau đó cầm điện thoại và ly trà đi ra ngoài.

“Thực xin lỗi, Lâm Sâm, mình đột nhiên phải tăng ca, đêm nay không có cách nào cùng cậu ăn cơm.” Cô đứng ở cửa phòng nước, nghiêng về một phía.

Giọng Lâm Sâm nghe ra có chút thất vọng, nhưng anh rất độ lượng trái lại an ủi cô nói: “Không sao, công việc quan trọng, chúng ta ngày mai hoặc là ngày mốt lại hẹn nhau.”

“Được, thật sự rất xin lỗi, ngày mai đoán chừng vẫn là không được, phải đi tới gặp khách hàng, ngày mốt đi, ngày mốt là thứ sáu, chắc là mình rảnh.”

“Vậy chúng ta liền hẹn thứ sáu không gặp không về.”

“Được, không gặp không về.” Cô nhấp miệng cười nói, cô vốn đang lo lắng Lâm Sâm sẽ không cao hứng, rốt cuộc loại chuyện cho người leo cây này, nếu là ai gặp phải đều sẽ không vui, nhưng không nghĩ tới Lâm Sâm lại thấu hiểu lòng người như vậy.

Hạ Chi Tình đưa lưng về phía cửa phòng nước, không có chú ý trong lúc cô nói chuyện, có một thân ảnh cao lớn thon dài bên ngoài phòng nước dừng lại một lút, sau đó lại rời đi.

Tống An Thần ngồi ở trong văn phòng, nghe Tiểu Hải báo cáo xong, bút máy trong tay chuyển động, khóe miệng gợi lên một nụ cười tự tin: Lửa gần rơm khẳng định là có ưu thế, thằng nhóc, dám cùng anh đoạt người, thật là too young too simple!