Q1 – CHƯƠNG 98: CÁC HUYNH ĐỆ LÊN


Editor: Luna Wong


“Đỗ Cửu Ngôn ở khách sạn sao.” Liêu Khanh Trường hỏi.


Thường tùy trả lời, “Vừa dùng cơm tối cùng Thái công tử, tản bộ ở trên đường, lúc này cũng sắp về rồi.”


Trời triệt để đen kịt, rất nhanh thì sẽ cấm đi lại ban đêm.


“Để người theo hắn cần thận chút, người này giả dối, nghìn vạn lần không nên bị hắn phát hiện.” Liêu Khanh Trường phân phó nói, “Tất cả hành sự theo kế hoạch.”


Thường tùy ứng vâng.


Bóng đêm sâu đậm, tranh đấu trong viện đối diện cũng ngừng lại, một lát sau chỉ thấy cửa mở ra, bên trong có hai hai ba ba người đỡ nhau ra cửa, hiển nhiên có rất ngoan, trên mặt rất nhiều người đều treo màu, thậm chí còn có mấy người bưng chân.


Ra ra vào vào hai ba lần, lại mời đại phu, đối diện mới hoàn toàn dừng lại.


Liêu Khanh Trường lẳng lặng chờ.


Canh giờ tý vang lên, bỗng nhiên, cửa tây nổi lên hỏa hoa, lập tức một tiếng pháo vang, sự yên lặng của ban đêm nổ tung.


“Báo!” Kỵ binh nhằm phía huyện nha, và tuần kiểm ti, “Đại nhân, đại nhân, Quê quân tới, đã ở dưới Tân Hóa thành.”


Cầu Chương căn bản không có ngủ, nghe tiếng liền mở cửa ra, sắc mặt thật không dễ nhìn, “Hoảng cái gì, dựa theo phân phó lúc trước mà làm.” Người đáp lời đi rồi, Cầu Chương hô người đến, “Để tất cả mọi người tập hợp, đi thành tường.”


Tân Hóa có binh, thế nhưng mấy chỗ gọp lại cũng bất quá một nghìn người. Cũng may ba Vệ Sở của Bảo Khánh phủ cách nơi này cũng không, mấy Vệ Sở binh chung vào một chỗ chừng hơn ba nghìn người.


Số này, dù là người của Quế vương đến, bọn họ cũng có thể chống đối mấy ngày, đợi viện quân.


“Đều thông tri qua.” Người đến trả lời: “May là đại nhân sớm mở kho binh khí, không thôi lại trắc trở một phen.”


Cầu Chương ừ một tiếng trong mũi, kho binh khí hắn không muốn mở, nhưng không thể không mở, tiểu tử kia chọc người thì chọc người, nhưng thật là có vài phần thông minh.


Tâm tình của Cầu Chương rất phức tạp, cùng lúc bởi vì bị Đỗ Cửu Ngôn nắm mũi dẫn đi rất không thoải mái, cùng lúc vừa cảm kích Đỗ Cửu Ngôn, sớm có dự liệu, để hắn chuẩn bị.


“Lên thành môn xem.” Cầu Chương đi ra ngoài, ngoài cửa lại có người vào, “Đại nhân, Ngô thống lĩnh lên thành tường.”



Cầu Chương gật đầu, hỏi: “Ngoài thành tổng cộng có bao nhiêu binh?”


“Trời tối nhìn không rõ, nhưng đoán chừng không ít. Nghe nói lúc đó Quế vương công Trấn Viễn, dùng hơn ba nghìn người.”


Khóe miệng của Cầu Chương giật một cái, Trẫn Viễn dễ thủ khó công ai cũng biết, không nghĩ tới Quế vương chỉ dùng ba nghìn người một buổi tối đã công tiến vào… Thật không biết nói hắn có tướng tài, hay là Tiếu Tướng quân âm thầm nhường hắn.


Phản chính sự tình nằm trên người Quế vương, ngoại trừ phức tạp chính là phức tạp.


“Đi thôi.” Cầu Chương vội vã lên thành lâu, đứng ở trên thành lâu nhìn xuống dưới, nhất thời hừ một tiếng, cả giận nói: “Giận chết người!”


Lại bị tiểu tử Đỗ Cửu Ngôn kia đoán trúng!


Ngô thống lĩnh bởi vì chuyện của Trang An, bây giờ nhìn Cầu Chương rất không vừa mắt, nghe liền cười lạnh nói: “Cầu Đại Nhân, giận như thế không bằng tự xuống dưới đánh?”


“Ngươi không giận? Quế vương công Trấn Viễn dùng ba nghìn người, dến chỗ chúng ta cũng chỉ có chút người như thế, phân minh chính là nhìn không hơn Tân Hóa chúng ta.” Cầu Chương nói.


Ngoài thành, đếm số người, phỏng chừng năm sáu chục người, nào giống công thành, phân minh chính là đến du lịch.


“Bọn họ muốn làm gì?” Cầu Chương cả giận nói.


Ngô thống lĩnh cũng không nóng nảy, lại cười nói: “Đại khái, Quế vương còn là muốn Diêm sơn đi, Cầu Đại Nhân không phải vừa bắt sáu mươi mấy người của hắn sao, lúc này ngươi ngươi lại bắt thêm năm mươi mấy người về.”


Cầu Chương nhìn Ngô thống lĩnh, sắc mặt cũng khó nhìn.


“Như vậy, nếu ngươi bắt luôn cả những người này, sau này chuyện của Tân Hóa, toàn bộ do đại nhân ngươi làm chủ.” Ngô thống lĩnh lại cười nói.


Ngô thống lĩnh liệu định, Cầu Chương không có bản sự này.


bookwaves.com

Cầu Chương nói: “Ngươi bớt đi, ta làm chủ toàn bộ, ngươi thoải mái bao nhiêu.” Dừng một chút lại nói: “Một nghìn lượng bạc, đánh cuộc hay không?”


Ngô thống lĩnh sửng sốt, mặc dù Cầu Chương tham tài nhưng coi như kin đáo, dù sao cũng là người đọc sách. Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy hắn thẳng nhắc đến tiền bạc như vậy.


“Vậy cược một lần.” Ngô thống lĩnh cười lạnh nói: “Đại nhân, chớ vì một nghìn lượng này mà liều luôn mạng già a.”


Cầu Chương cười nhạt, “Ngươi chuẩn bị bạc cho tốt là được.”



Ngô thống lĩnh đang muốn nói, bỗng nhiên có người bắt đầu hồi bẩm, nói: “Đại nhân, đông thành môn nổi lửa rồi, có người tạt dầu lên trên cửa thành, lúc này đang đốt.”


“Đại nhân, đại nhân.” Lại có nha dịch lên, hồi bẩm nói: “Trong nha môn của tuần kiểm ti có người đột kích, phạm nhân của chúng ta, đều trốn ra hết rồi.”


Lúc này đây đối tượng hồi bẩm là Ngô thống lĩnh.


“Người nào làm, người của chúng ta đâu, đều chết hết sao?” Ngô thống lĩnh giận dữ, cũng không quay đầu lại đi xuống dưới, phạm nhân chạy thoát không phải chuyện nhỏ, hắn phải tự mình đi xem.


Cầu Chương hô: “Ngô thống lĩnh, chuẩn bị bạc cho tốt.”


“Cầu Đại Nhân, ta chờ tin tức tốt của ngươi.” Ngô thống lĩnh căn bản không coi ra gì, mang người liền đi.


Cầu Chương đứng ở trên thành lâu nhìn xuống, năm sáu chục người cũng không biết đang làm cái gì, tụ tập cùng một chỗ, hình như đang thương lượng cái gì.


Mà giờ khắc này dưới thành lâu, Cố Thanh Sơn và hai phó thủ, đang moi đồ trong hành lý thật to bọn họ mang đến ra ngoài, từng trái cầu màu đen, không giống như là làm từ sắt, kỳ kỳ quái quái lăn trên mặt đất.


Giờ gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.


Trợ thủ của hắn Mao Nhất Nam, nói: “Đại nhân, giờ tý qua nửa.”


“Động thủ đi.” Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn thành tường, người phía sau hắn, lấy tốc độ cực kỳ thuần thục, dựng hai đầu thạch cơ, hắn quay đầu lại nhìn, đưa tay làm dấu, nói: “Đánh!”


Lập tức, trong trời đêm đầu thạch cơ phát sinh rầm một tiếng.


Cầu màu đen kia bị ném ra ngoài, vẽ một độ cong, chính xác rơi vào trên thành lâu, ngay sau đó phanh một tiếng vang lên, cầu đen nổ tung, cũng không có uy lực, nhưng cấp tốc thiêu đốt.


Một trái, hai trái, ba trái, trong nháy mắt, thành lâu cấp tốc bị bao phủ trong biển lửa.


Người phía trên nhất thời kêu khóc thành một mảnh, vừa hoảng vừa loạn, không có chương pháp gì.


Cố Thanh Sơn nở nụ cười, “Vương gia quả nhiên liệu sự như thần, những người ở Tân Hóa đều là bao cỏ, không một kẻ hữu dụng.”


Trấn Viễn còn có một tên họ Tiếu đỡ một chút, Tân Hóa. . . Bọn họ thực sự là không đề được hăng hái.


“Vương gia không phải nói, chờ mọi người ngứa tay, chúng ta liền động thủ sao. Hiện tại xem ra, ở đây cũng không đủ tử cách để chúng ta luyện tập.” Mao Nhất Nam phụ họa nói.



Cố Thanh Sơn gật đầu, lui về phía sau mấy bước, phân phó nói: “Hỏa cầu lưu mấy cái, chờ sau khi các huynh đệ ra ngoài, cho chúng thêm mấy trái đoạn hậu.”


“Vâng!” Mao Nhất Nam ứng tiếng.


Cố Thanh Sơn không nhanh không chậm nhìn trò hay trên thành lâu, thành này, nếu là hắn muốn đi vào, trong vòng một nén nhang hắn có thể nắm được rồi.


Năm mươi người, vậy là đủ rồi!


Thời gian trôi qua cực nhanh, giờ sửu vừa xong, nháo đằng bên trong thành, tăng thêm tiếng ầm ĩ, lập tức cửa thành vang lên tiếng đánh nhau, cửa thành bị mở ra, nhóm mười mấy hắc y nhân, dẫn sáu mươi lăm binh bọn họ mặc hồng lam binh phục vọt ra.


“Thời gian vừa vặn.” Cố Thanh Sơn thoả mãn đến cực điểm, đêm nay hết thảy đều ở nằm trong dự liệu, không có nửa điểm sai lầm, “Các huynh đệ, mọi người chịu ủy khuất. Vương gia ở Trấn Viễn chuẩn bị tiệc rượu, đang chờ mọi người đó.”


Bên trong thành, đám dân binh không dám ra, cầm vũ khí đứng ở cửa, co rúm lại, muốn lên lại không dám lên.


Cố Thanh Sơn nhìn sáu mươi bảy mươi người chạy tới, nhận ra Liêu Khanh Trường dẫn đầu, chắp tay nói: “Liêu huynh, đêm nay khổ cực ngươi.”


“Không khổ cực, thay vương gia làm việc, Liêu mỗ tuyệt không từ chối.”Liêu Khanh Trường rất đắc ý, chuyện đêm nay làm rất thuận lợi.


Cố Thanh Sơn chắp tay. Chuyện này vương gia không để Liêu Khanh Trường làm, là hắn chủ động liên lạc.


“Ta còn dẫn theo người ra.” Liêu Khanh Trường chỉ người hai huynh đệ mình đang áp, “Chính là người này, ở mỏ giết Sơn tướng quân, hạ độc bắt mọi người.”


Cố Thanh Sơn sửng sốt, đánh giá niên thiếu bị Liêu Khanh Trường chặn miệng, áp, đen kịt da, vóc dáng tầm trung, ngũ quan rất tiêu trí, nhất là cặp mắt kia, như mèo, vào thể phát sáng vào đêm, đen bóng theo dõi hắn, cư nhiên chớp chớp mắt với hắn.


“Rất ngang a.” Cố Thanh Sơn ngưng mi, hỏi: “Người nào?”


Liêu Khanh Trường trả lời: “Đỗ Cửu Ngôn, là một tụng sư!”


“Mang đi, thỉnh vương gia xử lý.” Cố Thanh Sơn gật đầu, lại nói với mọi người: “Đi!”


Sáu mươi lăm người được cứu ra đều chạy về phía trước, Cố Thanh Sơn sợ mọi người chạy rã, hô: “Đừng nóng vội, phía trước có ngựa, không cần chạy tản ra.” Người trong thành không dám đuổi theo.


Mọi người căn bản không có nghe hắn, mà là chạy ra bốn phương tám hướng, trực tiếp chạy vài chục bước, bỗng nhiên ngừng lại, mọi người quay người lại, cà một chút lấy đao trong tay ra.


“Đừng nhúc nhích, các ngươi bị bao vây, tước vũ khí không giết!”


bookwaves.com

Khẩu hiệu xung thiên, chấn đến Quế binh sửng sốt.


“Xảy ra chuyện gì, các huynh đệ, các ngươi đây là. . .” Mao Nhất Nam tiến lên hỏi người gần hắn nhất, không đợi hắn đến trước mặt, bỗng nhiên đao của đối phương gác ở trên cổ của hắn, người nọ lạnh lùng thốt: “Ai là huynh đệ ngươi, ngươi nhìn rõ gia gia là ai?”


Khẩu âm này, Mao Nhất Nam hoảng sợ thất sắc, hô to một tiếng, “Ngươi không phải là người của chúng ta.”



“Treo đầu dê bán thịt chó!” Cố Thanh Sơn rút đao đi ra, cả giận nói: “Chúng ta trúng kế!”


Giờ này khắc này hắn mới nhìn ra, người chạy ra bốn phía, bất động thanh sắc, bao vây bọn họ.


“Làm. . .làm sao có thể như thế?” Liêu Khanh Trường cũng là sửng sờ, theo bản năng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, liền thấy đối phương nhướng đầu lông mày thật cao, hai tròng mắt sáng sủa, không chút che giấy vẻ đắc ý.


Liêu Khanh Trường hét lớn một tiếng, “Đỗ Cửu Ngôn, là âm mưu của ngươi?”


Nói xong câu này, hắn đột nhiên hiểu được, vì sao sau khi bốn phía cháy, binh Vệ Sở thủ ở bên ngoài dễ dàng điều như vậy, vì sao bọn họ thuận lợi thả người vậy, vì sao người của hắn đi bắt Đỗ Cửu Ngôn, nàng phản kháng một chút, liền bị chặn miệng kéo ra, vì sao đến cửa thành rồi, cửa thành dễ dàng mở như vậy. . .


Những thứ kỳ quái này, lúc đó hắn cũng đều nghĩ tới, nhưng bởi vì khẩn trương và hoảng loạn, cũng chỉ là trong nháy mắt, thoảng qua trong đầu hắn, hiện tại nhớ tới, trong nha cũ của tuần kiểm ti hỗn chiến, cũng không phải chỉ là đánh nhau, mà là bọn hắn dùng người một nhà, thay đổi Quế binh.


Nói cách khác, hắn lao lực cho rằng vạn vô nhất thất, trên thực tế trong khống chế và tính toán của Đỗ Cửu Ngôn.


Cố Thanh Sơn hỏi: “Ý gì?”


Liêu Khanh Trường giải thích một lần.


Cố Thanh Sơn có chút kinh ngạc đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, lập tức cả giận nói: “Gian tặc, giết hắn!”


“Vâng.” Liêu Khanh Trường kéo cổ áo của Đỗ Cửu Ngôn qua, lạnh lùng thốt: “Đêm nay ngươi không chết cũng phải chết.”


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn cười, mặt mày cong cong, vải trong miệng, phun ra, đập vào trên mặt của Liêu Khanh Trường.


“Ngu ngốc, chỉ chút thông minh này của ngươi cũng xứng đấu với ta!” Đỗ Cửu Ngôn nhấc chân, một cước đá vào hạ bộ của Liêu Khanh Trường, lập tức nắm cổ tay của hắn, vặn một cái, chủy thủ bóc ra, Đỗ Cửu Ngôn chế trụ hắn, “Giết chết ngươi, ngươi cũng phải cảm tạ ta tiễn ngươi một đoạn đường.”


“Động thủ!” Đỗ Cửu Ngôn hô lên.


“Vâng!” Vòng vây cấp tốc thu nhỏ lại, cùng lúc đó, trong cửa thành Vệ Sở đợi đã lâu vọt ra.


Ba tầng trong, ba tầng ngoài, vây lại người Cố Thanh Sơn mang tới.


“Các huynh đệ!” Đỗ Cửu Ngôn hô: “Cơ hội khó được, đánh một trấn hả giận trước!”


Mọi người vừa nghe có cái để đánh, nhất thời cùng kêu lên quát dẹp đường: “Được!”


Lúc nói chuyện bùm bùm vây đoàn người của Cố Thanh Sơn vào giữa, quyền đấm cước đá.

—— lời nói ngoài ——

Cửu gia rất hưng phấn, bởi vì lại có đống cát khả dĩ luyện tập!

Canh thứ nhất, chủ nhật khoái trá a! Ngủ nhiều một chút.