Q1 – CHƯƠNG 230: KHAI ĐƯỜNG LẦN NỮA


Dịch giả: Luna Wong


Dương Trường Đường bị đánh cho một trận, đẩy Nguyễn thị ra quát hỏi: “Ngươi không cùng biểu ca ngươi bỏ trốn?”


“Không có! Không tin ngươi hỏi hai hài tử.” Nguyễn thị nói.


Dương Trường Đường nhìn tiểu nhi tử. Nhi tử nói: “Sau khi người đi, nương nói sợ, liền thu thập y phục mang theo chúng ta đi nhà biểu di ở vài ngày. Biểu cữu tiễn chúng ta đi.”


“Sau này nghe nói ngươi đã trở về, chúng ta liền về. Biểu cữu còn ở bên ngoài.” Nhi tử của Dương Trường Đường chỉ vào phía ngoài nói.


Lập tức, biểu ca Nguyễn thị Tiếu Nhị rung đùi đắc ý vào cửa, hô: “Biểu muội phu, ta đây còn chưa vào cửa, chợt nghe hai người các ngươi đánh nhau, cửa này ta là không dám vào.”


Tiếu Nhị rất ốm nhưng cao hơn Dương Trường Đường nửa cái đầu.


“Các ngươi đi nhà biểu tỷ?” Dương Trường Đường hỏi.


Tiếu Nhị gật đầu, “Đúng vậy, ngươi ngồi tù, hai hài tử sợ. Ta đơn giản tiễn bọn họ đi nhà muội tử ta ở vài ngày. Nhưng nghe nói ngươi đã trở về, ta liền đưa họ về.”


“Vậy tiền đâu?”


Dương Trường Đường hỏi.


Nguyễn thị đã đem bao phục của mình ném cho Dương Trường Đường, “Tự ngươi xem. Ta xuất môn không đem đồ trong nhà theo, nếu bị người trộm làm sao đây?”


Dương Trường Đường đếm, ngoại trừ thiếu ba lượng bạc ra, các thứ khác đều còn.


Hắn rốt cục bỏ đi nghi ngờ nở nụ cười.


“Ngươi lão bất tử này.” Nguyễn thị lên dũng khí, vặn lỗ tai Dương Trường Đường dùng sức nhéo, “Nghe gió chính là mưa. Ta là người như thế sao, ta và biểu ca thế nào, người khác không biết ngươi còn có thể không biết sao?”


Dương Trường Đường cười hắc hắc.


“Được rồi, được rồi.” Tiếu Nhị nói: “Biểu muội phu, ta có chút chuyện có thể phải ở nhà ngươi ở mười ngày nữa tháng, hỏa thực phí ta sẽ trả, có thể chứ.”


Dương Trường Đường gật đầu, “Được, đương nhiên được.”



Tiếu Nhị ừ một tiếng, lảo đảo đi ra.





Buổi tối, Đỗ Cửu Ngôn và Tiêu Tam còn có Bả Tử ở Đức Khánh lâu uống rượu, Tiêu Tam nói: “Gặp mặt hai lần, thu năm trăm lượng bạc, cũng không phải là vì quan ti này.”


“Bắt người tay ngắn, Lưu đại nhân chắc là bị đối phương nắm.” Bả Tử nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sau này chỉ cần quan ti liên quan đến Tây Nam, mặc kệ có nghĩ hay không Lưu đại nhân cũng không có lựa chọn.”


Người như Lưu huyện lệnh, muốn nắm hắn rất dễ.


Đỗ Cửu Ngôn uống rượu, nhướng mày nói: “Nếu như không quá phận, ta nhịn.”


“Đây không giống ngươi a.” Tiêu Tam nhìn nàng, nói: “Là cái gì cho ngươi đột nhiên thay đổi điệu thấp?”


Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa trán, “Lần này sau khi đi kinh thành, bị chút kích thích.”


Người sợ nổi danh heo sợ mập.


Nàng vẫn là khiêm tốn một chút tương đối khá, miễn cho bị người phát hiện bị người phát hiện, cướp đi nhi tử nàng, không cho nàng làm tụng sư. Quan trọng nhất, nàng còn phải có thêm một phu quân một chút cũng không muốn có.


Vẫn là Thiệu Dương tốt, nàng không muốn đi kinh thành.


“Có thể hiểu được.” Tiêu Tam cũng uống một ngụm rượu, nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy vụ án này, ngươi định làm như thế nào?”


Đỗ Cửu Ngôn rót cho hắn chén rượu, nhướng mày nói: “Tam gia, ta chỉ là khiêm tốn mà thôi, cũng không phải thay đổi ngu xuẩn. Chút chuyện nhỏ này, không làm khó được ta.”


“Được.” Tiêu Tam chạm cốc với hai người, “Kết vụ án này trước, sự tình phía sau sau này mới nói.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


Bookwaves.com.vn

“Cửu Ngôn.” Đổng Đức Khánh dẫn theo nửa bầu rượu ngồi xuống, “Vừa nãy ta gặp Vu Trạm, hắn vào thành mua đồ cho tức phụ hắn, nói với ta trượng mẫu nương của hắn về rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn không kinh ngạc, “Mang theo biểu ca nàng cùng về?”


“Làm sao ngươi biết?” Đổng Đức Khánh vẻ mặt ngạc nhiên, “Thần thông a. Ngồi ở trong nhà biết chuyện thiên hạ.”


Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Đổng chưởng quỹ thông minh a.”



“Phi!” Đổng Đức Khánh nói với Tiêu Tam: “Tam gia, tiểu tử này càng ngày càng phiêu, người tốt xấu phải đè một cái a.”


Tiêu Tam xua tay, “Không đè ép được. Hiện tại ta cũng phải dựa vào hắn ăn cơm.”


Đổng Đức Khánh tức giận lắc đầu, “Thế đạo thay đổi, thế đạo phải đổi nga.” Lúc nói chuyện, cười khanh khách đi.”


Ba người uống xong rượu còn dư lại liền tản, Đỗ Cửu Ngôn cùng Bả Tử về nhà.


Bả Tử nói: “Củ cải nhỏ đưa thư đi kinh thành, ngươi thật để để cho bọn họ lại vãng?”


Ngươi không phải nói có ngươi ở đây, ta không cần sợ sao.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không có việc gì, củ cải nhỏ và Lỗ Niệm Tông bất quá là lui tới giữa tiểu hài tử mà thôi. Sau này, chỉ cần chúng ta không đi kinh thành, tiểu yêu tinh kia không đến Thiệu Dương, liền không sao.”


“Tiểu yêu tinh?” Bả Tử ngưng mi, “Quế vương?”


Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói: “Đúng, tiểu yêu tinh không được. Tám mươi mốt, chỉ cần tám mươi mốt không đến là được.”


Bả Tử ừ một tiếng không nói chuyện.


“Có chuyện.” Đoạn đường này Đỗ Cửu Ngôn chưa từng trò chuyện kinh thành với Bả Tử, bao quát thân thế của hắn, Lỗ các lão vì sao phản đối nữ nhi nàng gả cho nhị gia của An quốc công?”


Bả Tử lắc đầu, “Chuyện đời trước ta không rõ lắm, nếu như ngươi muốn biết, ta có thể giúp ngươi tra một chút.”


Quên đi.” Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói: “Thuận miệng vừa hỏi, không biết thì không biết.”


Hai người về nhà đều tự nghỉ ngơi.


Sáng sớm ngày thứ hai, công văn thăng đường trong nha môn, thông tri lần thứ hai thăng đường, Đỗ Cửu Ngôn lại đi Dương gia trang một chuyến.


Sáng sớm, Đỗ Cửu Ngôn thay xong y phục ra cửa với Bả Tử, hắn đánh giá nàng lại cười nói: “Có phải nên để Nháo nhi là một bộ cho ngươi hay không, mặc nhiều lần như vậy, không kịp thay.”


“Bả gia!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người ngày gần đây càng ngày càng biết nói chuyện.”


Bả Tử ghét bỏ ngưng mi, nói: “Gần mực thì đen.”


“Ai.” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Nếu ngươi nói như vậy ta mất hứng. Mấy ngày nữa chúng ta đi mỏ chơi, sẽ không mang ngươi.”



Bả Tử cười khẽ, nói: “Ta cũng không rảnh, tự chơi đi.”


“Có tiền lãi cũng không muốn nhìn?” Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi nói.


Bả Tử trừng nàng một mắt, “Ngươi cho ta là củ cải nhỏ, thấy tiền sáng mắt?”


“Nhắc tới, tính chất đặc biệt thật đúng là di truyền.” Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến hình dạng keo của Quế vương, ghét bỏ nói: “Gen không tốt ngoan cố nhất.”


Bả Tử hỏi: “Gen là gì?”


“Tỷ như ngươi đen, tương lai hài tử ngươi sinh có khả năng đen lớn hơn trắng, tỷ như ngươi lùn, hài tử ngươi tương lai có khả năng cao ít hơn lùn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngoan cố a.”


Bả Tử lắc đầu, hiện học hiện mại, “Củ cải nhỏ ba hoa, cũng là gen ngoan cố.”





La Thanh Miêu trước khi ra cửa, Lý Đống trong học phủ quán cùng hắn đi ra. La Thanh Miêu hỏi: “Tiên sinh, người muốn đi ra cửa sao?”


“Ta cùng đi công đường với ngươi.” Lý Đống lại cười nói: “Tiết tiên sinh nói lo lắng, đẻ ta cùng ngươi. Lần này trận này của ngươi cực kỳ quan trọng, chứng cứ và đầu mối trong tay dùng tốt, trận này ngươi nhất định thắng ổn.”


La Thanh Miêu chắp tay xác nhận, nói: “Vâng, học sinh nhất định toàn lực ứng phó.”


Tây Nam có thể thua, nhưng quyết không thể thua trong tay Đỗ Cửu Ngôn nữa.


Hiện nay, toàn bộ bách tính Đại Chu, cũng chỉ biết Thiệu Dương có một Tam Xích đường, Tam Xích đường có Đỗ Cửu Ngôn, lại đều nhanh quên mất, Tây Nam tụng hành một đời chân chính, là Tây Nam tụng hành của bọn hắn.


Sau khi Tiên sinh trở về, nhiều lần dạy cho bọn hắn, để cho bọn họ tâm bình khí hòa, lúc này quan trọng nhất là đề thăng năng lực tự thân, mà không phải chỉ lo nhìn thành tựu của người khác.


Thiệu Dương có Đỗ Cửu Ngôn là chuyện tốt, bởi vì sau khi nàng xuất hiện, đề tỉnh Tây Nam bọn hắn, nhắc nhở bọn họ không bao giờ có thể một nhà độc quyền, bế môn tạo xa nữa.


“Đi thôi.” Lý Đống vỗ vỗ vai La Thanh Miêu, “Không cần lo lắng, Lưu huyện lệnh ta hiểu, lúc thích hợp hắn sẽ giúp ngươi.”


La Thanh Miêu xác nhận.


Bookwaves.com.vn

Một án kiện đối với bọn hắn mà nói quá trọng yếu, Tiết Nhiên đối với hắn cũng ôm mong đợi rất nặng. Bởi vì hắn biết, nhân số năm nay Tây Nam thu nhận học sinh đã không bằng năm ngoái, rất nhiều học sinh âm thầm quan vọng Tam Xích đường, rất có người thiên lý xa xôi đi Yến kinh đầu học.


Chỉ cần bọn họ thắng trận này, thế cục có thể đảo ngược.


Hai người đến huyện nha, lập tức liền có bách tính hướng về phía bọn họ chỉ trỏ, thấp giọng nói: “Chính là La tụng sư này, hắn và Lưu đại nhân âm thầm cấu kết khi dễ Đỗ tiên sinh.”


“Thật là quá đáng, biện không lại Đỗ tiên sinh, còn dùng thủ đoạn hạ tam lạm, phong khí của Tây Nam càng ngày càng sai lệch.”



“Sớm đã không bằng trước kia. Trước kia Tây Nam cũng sẽ không vì thắng quan ti, mà không để ý chân tướng. Bọn họ như vậy chính là vi phạm pháp quy của tụng sư, theo lý phải bị xoá tên.”


“Không sợ, dù là bọn họ và Lưu huyện lệnh cấu kết, cũng không thắng được Đỗ tiên sinh.”


Sắc mặt của La Thanh Miêu và Lý Đống nghe mà tái xanh, thư đồng ở phía trước trái xô phải đẩy hô: “Tránh ra tránh ra. Sáng sớm không gì làm sao, mỗi ngày ở chỗ này nghe tụng, thảo nào nghèo không cơm ăn.”


“Chính là lười.” Tiểu thư đồng giận nói.


Không biết là ai, một chân ngang trời vươn ra, tiểu thư đồng đi không ổn, đau một tiếng ngã trên mặt đất.


Bốn phía truyền đến tiếng cười to, một chút mặt mũi cũng không cho, tiểu thư đồng tức giận mặt đỏ cái cổ ngỏng lên tìm người, nhưng bốn phía đều là người cười hắn, hắn nhìn không ra là ai gạc chân hắn.


“Đi thôi.” La Thanh Miêu thấp giọng nói: “Không nên tính toán với những người ngu muội này.”


Tây Nam cơ nghiệp trăm năm há là những người này có thể hiểu được và cảm thụ. Những người này cũng sẽ không biết, nếu Tây Nam sụp đổ, đây đối với bọn họ mà nói sẽ có ảnh hưởng bao lớn, đối với toàn bộ hình ngục Đại Chu sẽ là tai nạn bao lớn.


Hắn không cần thiết tính toán với những người này, nhãn giới và thân phận của bọn họ, quyết định bọn họ chỉ có thể nhìn vở hài kịch Đỗ Cửu Ngôn lấy lòng mọi người như vậy.


Trong nha đường, Đỗ Cửu Ngôn còn chưa đến, nhưng Lưu huyện lệnh đã ngồi ở sau bàn, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, hắn tiến lên chắp tay, nói: “Đại nhân hảo.”


“Ân. Hảo!” Lưu huyện lệnh trả lời một câu, mắt không mở.


Hoàng thư lại pha trà đi lên để đó.


Lý Đống cũng chắp tay, nói: “Lưu sư huynh, ta đây ở nơi này nghe đường.”


Lưu huyện lệnh mở mắt nhìn hắn một cái, hơi gật đầu, nói: “Được.” Lúc nói chuyện, nói với Hoàng thư lại: “Dọn chỗ cho Lý tiên sinh.”


Hoàng thư lại xác nhận.


Lý Đống cười khanh khách tạ ơn, ngồi xuống ghế.


Bên ngoài truyền đến tiếng động lớn tiếng ồn ào, tất cả mọi người hướng ra phía ngoài nhìn lại, quả nhiên thấy Đỗ Cửu Ngôn mặc tụng sư phục đang cùng bách tính nghe tụng ở cửa cười cười nói nói, hoan thanh tiếu ngữ một mảnh, vô cùng náo nhiệt.


“Đỗ tiên sinh.” La Thanh Miêu chắp tay đón một chút, “Tiên sinh hôm nay tới rất sớm a.”


Đỗ Cửu Ngôn hoàn lễ, lại cười nói: “Bị tức đến ngủ không được, tới sớm một chút thôi.”


La Thanh Miêu không cho là đúng, thuận miệng hỏi: “Vì sao tức giận?”


—— lời nói ngoài ——


Bây giờ là nửa đêm mười hai giờ rưỡi, nhà của ta lão Lý và bằng hữu ăn khuya còn chưa có trở lại, ta hẳn là thế nào tấu? Ở tuyến chờ.