Từ Tích cắn răng nói: - Nhìn thấy hắn là trong lòng ta thấy khó chịu, các huynh nghĩ xem có cách nào xử lý hắn khiến hắn mất đi tư cách dự thi không.

Ngô Kiện cười nham hiểm, hạ giọng nói:- Ta thấy trên đường có vài tên vô lại, chi bằng tìm cơ hội đánh gãy tay hắn thì hắn không thể dự thi rồi.

Từ Tích thở dài một tiếng: - Thật ra ta nghĩ cách này rồi, chỉ có điều hơi mạo hiểm, một khi quan phủ sờ vào thì chúng ta khó tránh tội, vẫn phải dùng cách khác.

Lục Hữu Vi hiểu rất rõ Từ Tích, nếu y nói như vậy ắt đã có âm mưu gì rồi.

Lục Hữu Vi liền cười: - Lão Từ, huynh có diệu kế gì nói cho chúng ta nghe một chút.

Từ Tích cười đắc ý: - Ta có một kế có thể giải quyết tận gốc, sáng mai khiến tên khốn kia khóc không ra nước mắt, chúng ta ăn cơm trước đi, cơm nước xong ta sẽ tiến hành kế sách!.

Cơm trưa xong nghỉ ngơi, Phạm Ninh đi dạo một mình trên con đường gần huyện học.

Hắn vô tình đi đến quảng trường Văn Miếu, vào đêm Thượng Nguyên chính ở đây Phạm Ninh và Từ Tích đã đấu kinh, khi đó trên quảng trường chật ních người xem đèn, náo nhiệt vô cùng.

Mà bây giờ quảng trường lại hết sức yên tĩnh, ánh nắng mặt trời sau giờ ngọ chiếu lên trên thân người khiến người ta cảm thấy an nhàn tự tại.


Hai bên quảng trường có năm sáu cửa hiệu, hai hiệu sách và ba cửa hàng văn phòng phẩm, ngoài ra còn có một số cửa hiệu đồ sứ.

Cửa hàng đều khá lớn, mỗi cửa hàng cũng phải rộng một mẫu, cửa hàng có mái nhà được uốn cong đẹp như một bức tranh, theo phong cách cổ xưa, kết hợp với không khí trang nghiêm ở Văn Miếu thành một thể thống nhất.

Sau giờ ngọ thì các cửa hàng đều ít khách, tiểu nhị và chưởng quỹ đều tranh thủ nghỉ ngơi hưởng thụ ánh trời chiều, cả đám chẳng có tinh thần làm việc gì.

Phạm Ninh đi vào một nhà sách, nghe thấy có tiếng ngáy như sấm, hắn nhìn xung quanh chỉ thấy ông chủ nằm sau quầy, còn có một đám tiểu nhị nằm ngủ ngon mặc nắng chiếu trên người.

Một tên tiểu nhị tiến gần lại, giơ một ngón tay lên miệng: - Suỵt! !! Tiểu quan nhân cứ tuỳ ý xem, ưng sách nào thì bảo ta một tiếng.

Các hàng sách được sắp xếp ngay ngắn, cẩn thận, giữa phòng có một bàn lớn, trên bày toàn bộ là sách mới, bốn phía tường đều có giá gỗ, trên các giá đầy ắp là sách.

Ngước mắt nhìn qua, các sách chủ yếu ở đây là sách phục vụ cho kỳ thi, các bài thi, lời bình của các danh nhân trong các kỳ thi tỉnh, cùng với đó là các sách giải đề thi các châu phủ.

Tiếp đó là Ngũ Kinh và các sách của nhiều danh nhân nổi tiếng, còn có Đường triều thi tập, các loại bút ký và tiểu thuyết.

Phạm Ninh đi đến bàn gỗ lớn trước mặt, trên đó chất đầy sách, các sách này hẳn là những loại sách rất mới được nhiều người chọn mua.

Lúc này, chủ cửa hàng cũng tỉnh sau giấc ngủ trưa, đây là một người đàn ông trung niên, làn da trắng, dưới cằm có ba sợi râu đen, thân hình hơi béo, tươi cười hoà nhã.

Ông ta chậm rãi bước đến trước mặt Phạm Ninh cười: - Tiểu quan nhân, đã lâu không gặp!Phạm Ninh cũng thấy ông hơi quen nhưng không tài nào nhận ra đã gặp ông ta ở đâu rồi.

- Ta có lẽ đã gặp tiền bối nhưng giờ chưa nghĩ ra.

- Cậu đương nhiên đã gặp ta rồi!Ông ta mỉm cười: - Đêm Thượng Nguyên, không phải cậu đứng ở quán ta đấu kinh sao? Ta còn thay các cậu rút thẻ đề.

Phạm Ninh lập tức nghĩ ra, ông ấy chính là người chủ trì trận đấu kinh, Phạm Ninh vội vàng thi lễ: - Vãn bối nhất thời không nhớ, mong tiền bối bỏ quá cho!- Không sao! Không sao! Tiểu quan nhân tới tham gia kì thi của huyện sĩ à!- Đúng vậy! Vãn bối là học trò của Diên Anh học đường trấn Mộc Đổ, vãn bối họ Phạm.

Người đàn ông gật đầu: - Ta họ Đổng, tiệm nhỏ này là sản nghiệp của ta, công việc bận rộn quá!- Tiền bối khiêm tốn rồi!Phạm Ninh hiểu có thể bày biện Ngũ kinh này thì tuyệt đối là gia đình giàu có, nếu không thì không đủ sức, chỉ có thể nói tiệm sách này chỉ là một trong các sản nghiệp của ông ấy.

Người đàn ông trung niên đó đưa cho Phạm Ninh một quyển sách: - Tiểu quan nhân, quyển này vừa mới in ra, là đề thi của huyện học mười ngày trước, nếu có hứng thú thì có thể mua một quyển.


- Ta còn lâu mới tới huyện học!Phạm Ninh phải học ở học đường năm năm, còn lâu mới học huyện học.

Người đàn ông cười: - Nếu cậu được chọn huyện sĩ thì việc học ở huyện học không còn xa, có thể viết ra hai tuyệt ký chí thượng thì huyện học đối với cậu chỉ là điểm xuất phát.

- Đa tạ tiền bối quá khen!Phạm Ninh lật quyển sách trên tay, không thấy hứng thú gì liền tiện tay cầm một quyển sách mỏng bên cạnh.

Đây là tuyển tập đề thi của Bình Giang Phủ năm Khánh Lịch thứ bảy, thì ra đây là đề thi năm trước, chính vào kì thi Giải này tứ thúc Phạm Đồng Chung đã thi rớt.

Lúc này, trong đầu Phạm Ninh chợt hiện ra một cái tên xa lạ, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: - Trạng nguyên năm trước tên Dương Di sao?- Đúng vậy, y là Dương Di đến từ huyện học Ngô Giang.

Phạm Ninh ngẩn người ra: - Người đứng thứ hai là Trương Văn Tấn, thứ ba là Hà Viễn Chí.

Người đàn ông cười gật đầu:- Tiểu quan nhân nói không sai, bọn họ chính là tam danh của kì thi năm trước.

Phạm Ninh ngẩn người một lúc lâu: - Đề thi năm trước có phải là bàn luận về lợi ích của kênh đào Giang Nam?Người đàn ông trung tuổi vuốt râu mỉm cười: - Đề này là đề sách luận của kì thi Giải năm ngoái, xem ra tiểu quan nhân đã xem qua rồi.

Phạm Ninh vội vàng mở tập đề thi, bất chợt thấy rõ đúng là bàn về lợi ích kênh đào Giang Nam.

Phạm Ninh hoàn toàn ngây dại, hắn đương nhiên chưa xem qua, nhưng tại sao hắn lại biết điều đó?Kiếp trước Phạm Ninh đã từng đọc qua nhiều thứ, cả tứ thư ngũ kinh, các loại tác phẩm kinh điển nhưng có thể khẳng định tuyệt đối hắn không quan tâm tới chuyện của Bình Giang Phủ năm Khánh Lịch thứ bảy, hơn nữa cũng không việc gì phải biết.

Vậy thì tại sao hắn biết ba người thi đậu kì thi? Làm sao biết đề thi kia là cái gì?Sau giờ ngọ, ánh mặt trời rọi qua nóc nhà, dừng trên khuôn mặt Phạm Ninh, khuôn mặt trẻ trung sáng bóng lên khiến hắn thêm phần bí hiểm.


Người đàn ông trung niên chăm chú quan sát vị thiếu niên này.

Cuộc đấu kinh trong đêm Thượng Nguyên không ngờ có thể đáp được hai thẻ Thượng Tuyệt, trong đó có Đoạn Trường, ông ta bán hàng ở đây mười năm nhưng chưa bao giờ được thấy chuyện này.

Chuyện phấn khích như vậy đương nhiên ông ta kể cho rất nhiều huynh đệ của mình, nếu không phải bận rộn chuyện làm ăn thì chắc hẳn huynh đệ ông ta cũng sớm tìm đến gặp vị thiếu niên này rồi.

Phạm Ninh suy nghĩ một hồi lâu, hắn cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi đã thấy danh sách trạng nguyên và đề thi ở đâu.

Hắn khẳng định chưa bao giờ thấy cái này.

Phạm Ninh lại vờ hỏi: - Đại thúc, ngoài việc in ra bộ đề năm trước thì làm thế nào để biết đề thi, ví dụ như biết ba người đứng đầu.

- Rất nhiều cách ! Chỗ bảng đơn có thể xem được hết thông tin.

- Không! Không!Phạm Ninh vội xua tay: - Đại thúc không hiểu ý ta rồi, ta không nói toàn bộ danh sách mà chỉ là tên ba người đỗ đầu, phần khác không nói đến.

.