Nhưng sau đêm Thượng Nguyên hắn mới phát hiện, hắn đã tự suy nghĩ vấn đề quá đơn giản.

Từ Tích căm ghét mình, chưa chắc do cái thành tích kia mà nguyên nhân chủ yếu có lẽ là Chu Bội.

Chu Bội không chỉ là cháu gái của thủ phủ Bình Giang mà còn là hoàng thân quốc thích, phụ thân còn làm quan lớn trong triều.

Gia thế tốt như thế nên khi nàng đến Diên Anh học đường học thì có rất nhiều người muốn lấy lòng, tiếp cận nàng.

Nhưng nàng hết lần này đến lần khác chỉ ngồi một mình khiến nhiều người bất mãn trong lòng.

Từ Tích nói những lời kia ở cuộc thi đố đèn là minh chứng rõ nhất.

Trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đối được viết lên trên đèn lồngChu Bội vô cùng xinh đẹp, gia thế lại tốt nên không ít gia đình giàu có ở Bình Giang Phủ đều đang để ý.

Mà hiện tại thì hắn đã tự hiểu được tại sao trung xá sinh lại hận Phạm Ninh đến vậy.


Chính là vì danh sách ba người được chọn đi thi cuộc thi huyện sĩ của học đường Diên Anh, nó sẽ ảnh hưởng đến cơ hội được tham gia thi Đồng tử của mỗi cá nhân.

Điều Lưu viện chủ lo lắng nhất chính là quan hệ giữa Phạm Ninh và Từ Tích, hai người như lửa với nước, ông rất lo ở kì thi huyện sĩ sẽ xảy ra những chuyện không thể ngờ.

- Phạm Ninh, ta biết trò và Từ Tích có bất hoà nhưng ta hy vọng hai trò biết trân trọng kỳ thi lần này vì để có tư cách dự thi thì không dễ dàng, hy vọng hai trò có thể giành lấy huyện sĩ, đồng thời đủ tư cách tham gia thi Đồng tử.

Phạm Ninh cười nhạt: - Tâm tư viện chủ trò hiểu, trò cũng hy vọng không xảy ra chuyện gì bất ngờ nhưng lòng người khó đoán, ám tiễn khó phòng, cùng lắm trò chỉ dám hứa sẽ không chủ động khiêu chiến nhưng nếu sỉ nhục trò thì trò ắt sẽ khiến anh ta nhục nhã hơn! Về đến nhà, mẫu thân Trương Tam Nương đang thờ ơ ngồi ở giếng giặt quần áo.

Nếu ở thôn Tưởng Loan, một đám đàn bà con gái sẽ tụ tập ở ven sông vừa giặt quần áo, vừa cười cười nói nói, vui vẻ biết bao, nhưng trong trấn nhỏ này, ngay đến một người để trò chuyện cũng không có.

Trương Tam Nương thật sự hối hận vạn phần, không nên chuyển nhà lên trên trấn ở.

- Mẫu thân, con về rồi!Phạm Ninh bước nhanh vào cửa.

Trương Tam Nương hơi kinh ngạc: - Hôm nay không phải ngày nghỉ, sao con lại về?Phạm Ninh đi vào phòng bếp, tìm được một cái bánh bao lớn, vừa gặm vừa nói: - Hôm nay có chuyện quan trọng hơn, Viện chủ muốn con về nói với hai người.

- Chuyện gì?Trương Tam Nương có hơi căng thẳng, hay là con trai bị cho thôi học rồi!- Là như thế này, mười ngày nữa chính là đầu tháng hai, ở huyện sẽ cử hành cuộc thi chọn lựa huyện sĩ, chính là Đại hội thi đấu thần đồng, học đường bọn con được cử năm người đi, con là một trong số đó.

Trương Tam Nương nhẹ nhàng thở ra, lập tức nàng trừng mắt, giọng nói cũng thay đổi: - Ta không nghe lầm chứ! Ninh nhi là ta lại được tham gia đại hội thi đấu thần đồng?Đại hội thi đấu thần đồng ở Ngô huyện cứ ba năm tổ chức một lần, các vùng nông thôn Ngô huyện ai ai cũng biết, theo mọi người, co thể tham gia thi đấu thần đồng đều là học sinh ưu tú nhất của các học đường, là sao Văn Khúc nhỏ trên bầu trời hạ phàm.

Chớ nói gì thôn Tưởng Loan, tám thôn trong vòng mười dặm xung quanh cũng chưa nghe nói có ai từng tham gia.

Từ trước Trương Tam Nương thường nghe vợ của Lưu Nhị gia nhà hàng xóm khoe, cháu trai của nàng ta đọc sách ở trường huyện tham gia thi đấu thần đồng, chuyện này khiến Lưu Nhị nương tử khoe đến ba năm cũng không chừng.

Mỗi lần nói đến chuyện này đều khiến nàng ta chiếm được ưu thế về tâm lý rất lớn trước Trương Tam Nương.

Mà hôm nay Trương Tam Nương lại nghe nói con mình sẽ tham gia cuộc thi của thần đồng sao có thể không vui mừng được.

- Ninh nhi, mau đi thông báo cho cha đi, hôm nay không cho cha con khám bệnh buổi tối nữa, bảo cha về nhà ăn cơm.


- Mẫu thân, cho con thở một chút đã!- Lải nhải ít thôi, đi nhanh lên!Phạm Ninh bị mẫu thân giục đi, không còn cách nào khác đành phải đi ra y quán của phụ thân.

Vừa tới y quán liền nghe thấy một tiếng hét thất thanh phát ra từ trong y quán của phụ thân.

Phạm Ninh vội vàng chạy lại, ngăn một người tiểu tư trẻ tuổi lại hỏi: - Trương ca nhi, y quán của cha ta xảy ra chuyện gì?- La viên ngoại đang nhổ răng! Mấy người đều không giữ được.

Phạm Ninh không nhịn nổi cười, cha hắn chị bệnh chân tay, hiện giờ không ngờ còn làm cả nha sĩ rồi.

Lúc này, y quán lại truyền đến tiếng rống, Phạm Ninh vội vàng chạy tới trước y quán, vén mành lên, bên ngoài có đầy người bệnh đứng xem trò hay.

Chỉ thấy trên chiếc giường nhỏ có một người mập mạp đang say khướt, tay cầm một chiếc chân ghế, ánh mắt hung ác bắn ra bốn phía, quét qua xung quanh một lượt: - Xem ai dám tới gần ta?Xung quanh có bốn người đàn ông đang đứng, trong tay phụ thân Phạm Thiết Chu cầm một chiếc kìm sắt nhỏ, vẻ mắt rất bất đắc dĩ nhìn gã say này.

Gã say quơ quơ cái gậy, chỉ vào Phạm Thiết Chu cả giận nói: - Ngươi muốn dùng kìm sắt bấm vào cổ họng ta chứ gì?Phạm Ninh kéo tên dược đồng lại hỏi: - A Khánh, có chuyện gì xảy ra vậy?- Tiểu quan nhân, nói lại càng buồn cười hơn!A Khánh vẻ mặt dở khóc dở cười giải thích:- Chuyện là La viên ngoại bị đau răng đã tháng nay, hai đứa con trai lão khó khăn lắm mới khuyên lão đi nhổ răng được nhưng lão lại sợ nhổ răng nên lão mới đưa ra điều kiện với sư phụ, chờ lão uống say thì mới tùy ý để sư phụ nhổ răng?- Sau đó thì sao? Một bệnh nhân khác hỏi.

- Sau đó lão uống nhiều quá nên giờ mới thế này.

A Khánh rất lanh lợi, nói chuyện rất sinh động nên mọi người xung quanh đều cười ồ lên.

Phạm Thiết Chu bỏ kìm xuống, liền bảo đứa con cả của La viên ngoại đưa ông ra khỏi y quán luôn.

Đứa con cả của La viên ngoại cầm bình rượu lên rót một ly, nói với phụ thân: - Phụ thân, đây chính là rượu ngon nhất ở Bình Giang, người bình thường vẫn luôn tiếc không uống.


La viên ngoại vẫy tay: - Mau cầm về nhà uống!Hiểu rõ cha mình chính là đạo làm con, con của La viên ngoại biết như thế nào mới có thể khiến phụ thân xuống hết chén rượu này.

- Phụ thân, không được! Đây không phải rượu của chúng ta, đây là rượu Phạm y sư mua, chúng ta sao có thể cầm về nhà?- Rượu này không phải chúng ta mua sao?- Không phải!- Vậy uống thêm hai chén nữa, ngu đâu mà không uống!Lão cầm chén rượu lên tu ừng ực, một hơi cạn một chén rồi lại rót thêm một chén nữa, chưa kịp hết chén thứ hai thì đã ngoẹo đầu gục xuống giường, tiếng gáy bắt đầu lớn dần.

Đứa cả nhà La viên ngoại nhẹ nhàng giữ phụ thân: - Phạm y sư, cha ta say nên ngã rồi!Phạm Thiết Chu đi tới nói: - Mọi người mau giữ ông ấy, banh miệng ra, A Khánh chuẩn bị nước muối súc miệng!.

.

Bận bịu nửa ngày, hai đứa con của La viên ngoại cũng đưa phụ thân đặt lên xe bò rồi đưa về.

- Phụ thân còn nhổ cả răng à? Phạm Ninh đi tới cười nói.

Phạm Thiết Chu vừa rửa tay vừa cười ha hả: - Trước kia có nhổ răng nanh cho trâu, tay nghề vẫn còn.

.