Phạm Ninh lúc này mới chợt hiểu ra, hóa ra nữ hiệp đại bảo kiếm này là một nữ đạo sĩ, vậy cũng không cần phải suy nghĩ chuyện khó khăn là lấy chồng rồi.

Ba người đi vào rạp đố đèn, mười mấy sợi dây treo đầy tờ giấy đố đèn, đoán trúng liền có thể xé đi, dưới tờ giấy không ít người đọc sách đang ngẩng đầu vắt óc suy nghĩ.

Lưu Khang đã chạy tới hưng phấn nói:- Ta hỏi qua rồi, đoán được một cái thưởng mười đồng tiền.

Phạm Ninh dùng cây quạt đập một cái trên đầu gã, khinh thường nói:- Mười đồng tiền đã làm ngươi phấn chấn như vậy sao?Hắn lại quên rồi, lúc trước chính hắn ở kinh thành nghe được đoán một câu đố đèn có thể kiếm được năm đồng tiền, còn kích động hơn so với Lưu Khang bây giờ.

- A Ngốc, ngươi lại đoán câu đố đèn này đi!Chu Bội ở bên kia vẫy tay gọi.

Phạm Ninh đi qua cười nói: - Rõ ràng còn có đố đèn ngươi đoán không ra?Chu Bội trừng mắt nhìn hắn: - Nha nội ta đây đương nhiên đoán ra, chỉ là bên cạnh cần có một tiểu hầu nam, nên kêu ngươi đến mà thôi!Phạm Ninh thấy chủ rạp đứng bên cạnh, trong lòng không nhịn được cười, nhất định là hào hứng gọi rạp chủ tới, nhưng lại đoán sai.

Hắn ngẩng đầu nhìn câu đố Chinh nguyệt thiếu một nét, là một chữ.


Phạm Ninh lại quay đầu hỏi Lưu Khang: - Ngươi đoán được không?Lưu Khang gãi đầu: - Ta giải đố trước giờ luôn ngu!Rạp chủ đợi ở bên cạnh đã không kiên nhẫn được nữa, thúc giục Chu Bội nói: - Tiểu quan nhân, người đoán hai lần rồi đều không đúng, lại đoán không ra nữa ta đi chỗ khác đây!Chu Bội bị vạch trần sự tình, không tránh được thẹn quá hóa giận nói: - Ai nói ta đoán không ra, ta đã sớm đoán được rồi, chỉ là thử bọn họ.

Nói xong, nàng liếc nhìn Phạm Ninh một cái.

Phạm Ninh ngầm hiểu, liền cười nói: - Ta đoán là chữ Khẳng.

Ánh mắt Chu Bội sáng lên, liền hừ một tiếng nói với chủ sạp: - Có nghe thấy không, chính nguyệt (月) thiếu một nét, chính là chỉ nguyệt (止月), hợp lại với nhau chính là chữ khẳng (肯), nha nội ta đây sớm đã đoán được rồi, mang thẻ bài đây!Rạp chủ đưa cho nàng một đồng bài nhỏ, bằng đồng bài nhỏ này có thể đổi mười đồng tiền, rạp chủ giật đố đèn này xuống rồi đi mất.

Chu Bội dương dương đắc ý nói: - Mười quan tiền tới tay, hai người các ngươi phải dốc sức hơn nữa nha!Nàng xoay người lại đi đến một chỗ đố đèn khác, Lưu Khang thấp giọng nói: - Tiểu nương tử chua ngoa như vậy, đệ và nàng ta ngồi cùng bàn làm sao mà chịu được?- Ai muốn ngồi cùng bàn với nàng ta? Trong thời gian nàng ta không ở đây, ta ngồi một mình một chỗ, rất là thoải mái luôn.

Lưu Khang quay đầu cười thầm, mới vừa rồi còn hỏi người ta khi nào thì đến trường, lúc này lại giả bộ không thèm để ý.

Lúc này, Chu Bội lại hô lên: - A Ngốc, ta lại đố ngươi một câu đố đèn.

Một tiếng A Ngốc, khiến ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung tới đây, mặt Phạm Ninh nóng lên, đi về phía trước cắn răng nói: - Ngươi không cần gọi tên A Ngốc nữa đâu!Chu Bội cười hì hì nói: - A Ngốc rất dễ gọi, nếu không gọi ngươi là Ngốc Ngốc? Lại sợ ngươi xấu hổ thôi!Phạm Ninh không có cách nào với nàng ta, đành hỏi: - Lại bị câu đố đèn nào làm khó rồi à?- Nói cái gì? Bị câu đố đèn làm khó sao? Chỉ là muốn thử ngươi thôi, này.

Nàng chỉ đố đèn trên đỉnh đầu, Phạm Ninh ngẩng đầu nhìn kỹ, đố đèn này có chút thú vị, so với đố đèn kia có cách giải giống nhau đến kỳ lạ.

Dọc ở chính giữa mây, đoán một chữHắn vừa định nói đáp án, phía sau có người nói: - Tiểu Thất Nương, đó là chữ Khứ.

Đáp án là đúng, nhưng người giải đáp án lại khiến cho vẻ mặt của ba người đều trùng xuống.

Không ngờ là Từ Tích.

Lưu Khang bất mãn trừng mắt nhìn gã nói: - Ngươi tới chỗ này làm gì?Từ Tích liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng nói: - Đây là dàn kết hoa của nhà ngươi sao? Ta không thể tới?Lưu Khang cứng họng, Từ Tích nói với Chu Bội: - Tiểu Thất Nương, ông nội nàng bảo ta tới tìm nàng, thời gian cũng không còn sớm nữa, theo ta về!- Ta không đi về với ngươi!Chu Bội lùi lại phía sau một bước, đứng ở bên cạnh Phạm Ninh, nàng cực kỳ không vừa lòng nhìn Từ Tích, mình đang chơi vui, người này lại chạy tới quấy rối, khiến cho nàng vô cùng mất hứng.


- Phạm Ninh, Tiểu Thất Nương còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu cũng sẽ không tỏ ra không hiểu chuyện như vậy chứ! Từ Tích đem mâu thuẫn chuyển sang phía Phạm Ninh.

Phạm Ninh cười cười nói: - Chu Bội theo bọn ta đi xem đèn, là ông nội nàng đồng ý, lúc nào nên quay về, ta sẽ đưa nàng về, quan tâm của học huynh đối với Chu Bội, bọn ta đều có thể hiểu được, có lẽ mời học huynh về đi!Lời nói qua loa của Phạm Ninh lại đánh trúng vào điểm quan trọng, rốt cuộc là ai đang nói láo?Mặt Từ Tích quả thực không nhịn được nữa.

Dù là Từ Tích lòng dạ thâm sâu, nhưng gã dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười một tuổi, cũng có khía cạnh bị kích động.

Gã chợt nhớ tới lời của ông nội, đối phương chẳng qua là con trai người đánh cá.

Mà bản thân là gia thế gì chứ?Trong lồng ngực gã giận dữ đè nén, rốt cuộc không nhìn được, chỉ vào Phạm Ninh trách móc: - Người phải tự biết chính mình, Tiểu Thất Nương là gia thế như nào, ngươi là gia thế như nào, ngươi trèo được cao sao? Đừng cho là mình thi được hạng nhất, cái đuôi liền có thể vểnh lên trời, là có thể tùy ý làm bậy? Ngươi đừng tự cho là mình đúng!- Đánh chết ngươi tên khốn khiếp này!Sự nhục mạ của Từ Tích chọc giận Lưu Khang, gã rống lên xông lên trước, lại bị Phạm Ninh ôm lấy: - Có một số người người tốt không làm, muốn học chó kêu loạn, huynh tội gì so đo với loại người này.

- Ngươi khốn khiếp!Từ Tích giận đến run người, quay đầu quát Chu Bội: - Muội theo ta về!- Ta không!Chu Bội thái độ kiên quyết, nàng hô một tiếng: - Kiếm tỷ!Còn không đợi Từ Tích kịp phản ứng, từ phía sau một cánh tay dài nắm lấy phía sau cổ gã, ném gã thẳng vào dàn kết hoa.

Trong dàn kết hoa vang lên một trận cười to.

Phạm Ninh cười nói với Chu Bội và Lưu Khang: - Tiền thưởng dàn kết hoa này quá thấp, chúng ta đổi dàn kết hoa khác chơi đi.


- Chúng ra đi rạp câu đối! Chu Bội vỗ tay cười nói.

Ba người đi đến rạp câu đối, Từ Tích cũng chưa đi, gã đi lên trước bình tĩnh nói với Phạm Ninh: - Ta với ngươi đấu một trận, có dám hay không!Phạm Ninh cũng bái phục loại người da mặt dày này, bị nhục nhã như vậy còn không chịu đi.

Hắn nghiêng đầu cười nói: - Sao ta phải đấu với ngươi?- Ngươi.

.

Từ Tích nhất thời cứng họng lại.

Lưu Khang ở phía sau Phạm Ninh lớn giọng nói: - Phụ thân nói với ta, nếu như đánh chó thì phải đánh cho đến chết, đem chó đánh đến cùng cho sợ, hắn cũng không dám chọc giận ngươi.

Chu Bội cũng rất đồng tình: - Có người rất vô sỉ, ngươi không muốn để ý gã, gã còn tưởng rằng ngươi sợ, khoe khoang khắp nơi, A Ngốc, đấu với gã đi!Phạm Ninh gật gật đầu, cười nói với Từ Tích: - Ta sợ ngươi thua rồi không đất dung thân, không ngờ ngươi không thèm để ý, vậy cắt hết đường thôi!Từ Tích giả bộ như không nghe thấy lời chế nhạo của bọn họ, chỉ dàn kết hoa ở phía xa: - Chúng ta đi so tài Ngũ kinh điền tự!.