- Răng bà không tốt, cháu trai ăn đi!Dương thị nhét trả lại cho Phạm Ninh, Phạm Ninh chạy vào nhà chính đặt điểm tâm xuống, thấy nhà chính rất yên tĩnh, lại chạy ra hỏi:- Ông không có nhà ạ?- Ông cháu đang bực tức ở trong phòng kìa!- Xảy ra chuyện gì ạ?Dương thị thở dài: - Còn không phải tứ thúc cháu hay sao, cả ngày chạy về đòi tiền, lần trước nói phải mua đề thi khoa cử, cần hai quan tiền, hôm nay còn nói năm mới phải cảm ơn thầy, cần ba quan tiền mua lễ vật, ông nội cháu không cho, nó liền làm ầm lên.

Nói đến đây, Dương thị lau lau nước mắt: - Tứ thúc của cháu cứ tiếp tục như vậy, con không sinh, vợ không quản, sao mà được chứ.

Phạm Ninh ngẫm lại hỏi: - Bà, thím tư có nhà không?- Có! Thím cháu cũng rất tức giận, không tìm thấy một cây trâm bạc, tứ thúc của cháu vừa trở về lại ra ngoài, nó lại càng tức giận!Phạm Ninh khẽ gật đầu: - Cháu đi gọi tứ thúc về, vừa rồi cháu gặp thúc ấy trên đường.

- Mau lên! Mau lên! Gọi nó về, tự bảo vợ nó.

Phạm Ninh bước nhanh rời khỏi nhà ông nội, chạy về phía nhà Dương quả phụ.

Cổng nhà Dương quả phụ không khóa, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng cười đùa, tứ thúc của hắn đang ở đây!Phạm Ninh đứng ở cửa sổ ho khan hai tiếng thật mạnh, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

Phạm Ninh cao giọng hô: - Tứ thúc, tứ thẩm bảo cháu gọi thúc về nhà, mau về đi, trang sức của tứ thẩm bị mất, thím ấy đang rất tức giận đó!Hô xong, Phạm Ninh nhanh như chớp chạy vào rừng trúc, một lát, chỉ thấy tứ thúc Phạm Đồng Chung của hắn vội vàng hấp tấp chạy ra.


Người phụ nữ trẻ tuổi phía sau cả giận nói: - Trâm bạc tặng bà đây còn muốn đòi lại, bà đây thật là mắt bị mù, coi trọng kẻ bất lực như ngươi, cút cho ta, sau này đừng tới nữa!Phạm Đồng Chung không dám cãi cọ với ả, hồn bay phách lạc chạy về nhà.

Tuy nương tử của Phạm Đồng Chung rất béo, nhưng gã vẫn rất sợ cha vợ, nếu chuyện này bị cha vợ biết được, mạng nhỏ của mình cũng khỏi cần nghĩ đến nữa.

Nhất định là chuyện trâm bạc bị nương tử phát hiện rồi, gã phải giải thích thế nào đây?Phạm Ninh nhấc chân đi về phía nhà Vương Nhị thúc.

Vương Nhị Lang cũng là ngư dân, mẫu thân nhiều bệnh, trong nhà vô cùng khó khăn, để kiếm nhiều tiền hơn chữa bệnh cho mẫu thân, mấy tháng trước y mua lại chiếc thuyền cũ của Phạm Thiết Chu, nhưng y thật sự không lấy đâu ra mười quan tiền, chỉ có thể trả trước một nửa, năm quan tiền còn lại hẹn mùa thu sang năm sẽ trả nốt.

Trong lòng Vương Nhị Lang cảm kích, cho nên khi Phạm Thiết Chu nhờ tìm mấy tảng đá cho con trai, Vương Nhị Lang liền ra sức, hai tháng mò mấy khối đá Thái Hồ, chờ Phạm Ninh tới cửa.

- Vương Nhị thúc, làm phiền thúc rồi.

Phạm Ninh đi vào nhà Vương Nhị Lang, khom người thi lễ.

- Không phiền! Không phiền!Phạm Ninh thi lễ với y, khiến Vương Nhị Lang được thương mà sợ, y vội vàng mời Phạm Ninh vào nhà ngồi xuống, lại rót một chén nước ấm cho hắn.

- Nghe nói A Ngốc đứng thứ nhất kỳ thi cuối năm, aiz! Càng ngày càng có tiền đồ rồi, sau này phát đạt, đừng có quên chúng ta đó!Phạm Ninh gãi đầu cười nói: - Phụ thân thường nói, có tiền đồ rồi cũng không được quên bà con đồng hương!Vương Nhị Lang giơ ngón tay cái lên:- Cha cháu nói đúng, bản thân huynh ấy chính là một người phúc hậu, xem bệnh cho mẹ thúc làm phiền huynh ấy như vậy, huynh ấy còn kiên quyết không chịu lấy tiền.

Phạm Ninh hơi nóng vội, không muốn tán gẫu nữa, liền cười nói: - Vương Nhị thúc, cha cháu nói, thúc tìm thấy đá cho cháu rồi, có thể cho cháu xem một chút không?- Cháu chờ nhé, ta đi lấy tảng đá.

Một lát, Vương Nhị Lang kéo một bao tải lớn đến, dọc đường vang lên tiếng lạch cạch, Phạm Ninh sợ hãi hét to một tiếng, sợ rằng làm vậy tảng đá sẽ bị đụng cho hỏng mất.

- Vương Nhị thúc, để cháu!Phạm Ninh vội vàng chạy vào sân, cẩn thận lấy từng khối đá Thái Hồ từ trong bao tải ra.

Tổng cộng bảy khối, Phạm Ninh nhìn kĩ hơn, tuy rằng đều là đá Thái Hồ, nhưng phẩm cũng không được tốt lắm, phần lớn là trung hạ phẩm, khiến trong lòng Phạm Ninh có hơi thất vọng.

Vương Nhị Lang nhìn ra Phạm Ninh lộ vẻ thất vọng, y liền ngẫm nghĩ một lát, lấy ra một tảng đá từ trong phòng.


- A Ngốc, nhìn xem khối đá này thế nào?Lúc này, mắt Phạm Ninh sáng lên, tảng đá trong tay Vương Nhị Lang có phẩm rất tốt.

Hắn đi lên trước nhận lấy tảng đá nhìn kỹ một chút, hóa ra là Tam Đàm Ấn Nguyệt.

Cái gọi là Tam Đàm Ấn Nguyệt là chỉ đá Thái Hồ có ba chỗ lõm xuống, khi thả vào trong nước, nước sẽ chậm rãi dâng lên từ trong các vân mảnh, sau một đến hai ngày, chỗ lõm xuống sẽ xuất hiện ba đầm nước nhỏ.

Đặt dưới ánh trăng, trong đầm nước sẽ chiếu ra ba ánh trăng sáng nho nhỏ, nên mới gọi là Tam Đàm Ấn Nguyệt, thuộc loại thượng phẩm, so với Thất Tinh Vọng Nguyệt mà Phạm Ninh bán lần trước kém hơn một chút, chủ yếu là thua về độ mỹ cảm.

Nhà Chu Lân có một khối Cửu Đàm Ánh Nguyệt, Phạm Ninh đã tận mắt thấy, đó mới là tinh phẩm.

Vương Nhị Lang đi lên trước cười nói:- Đây là thứ mấy năm trước thúc mò được đấy, thúc cảm thấy đẹp, để trong phòng làm vật trang trí, A Ngốc thích thì cứ lấy đi!- Cháu sẽ không lấy không của Nhị thúc thứ gì, hay là Vương Nhị thúc cho cháu một cái giá đi?- Tảng đá thế này không đáng tiền, mấy người lái buôn từng xem qua, đều chỉ đồng ý trả năm mươi văn tiền, thúc không thích bọn họ, thà tặng cho cháu còn hơn.

Phạm Ninh lắc đầu: - Những người bán hàng rong kia gài thúc đó! Bọn họ mua giá thấp, bán giá cao, thật sự rất xấu bụng.

- Chuyện này đương nhiên thúc biết, khẳng định bọn họ phải kiếm được, nếu không thì đi thu mua đá làm gì chứ.

Phạm Ninh thấy y vẫn không hiểu, liền chỉ bảy khối đá Thái Hồ trên mặt đất nói: - Bảy khối đá Thái Hồ này là hạ phẩm, trên thị trường tối đa cũng là hai trăm đến ba trăm văn, người lái buôn đến thu mua, bán cho họ năm mươi văn một khối, Nhị thúc cũng không thiệt, nhưng khối đá này thì không giống thế.


Phạm Ninh giơ đá Thái Hồ trong tay lên: - Đá Thái Hồ này trổ mã vô cùng đẹp, thuộc loại thượng phẩm, thị trường phải ba quan hoặc bốn quan, năm mươi văn tiền bán cho lái buôn sẽ lỗ lớn đó.

Vương Nhị Lang giật mình: - Đắt như vậy?Phạm Ninh khẽ gật đầu: - Nhị thúc và cha cháu giao tình sâu đậm, cháu sẽ không lừa thúc, nếu bán cho Kỳ Thạch Quán, cò kè mặc cả, bọn họ nhiều nhất sẽ đưa bốn quan, đây là giá thị trường.

Vương Nhị Lang hơi do dự, đồ tốt như vậy, y hơi tiếc phải đưa cho Phạm Ninh, bán đi lấy tiền chữa bệnh cho mẫu thân thì tốt hơn.

Phạm Ninh cười nói: - Nếu cháu muốn kiếm lợi từ Nhị thúc, cũng sẽ không nói thật! Như vậy đi! Tảng đá đó cháu lấy, coi như bù vào năm quan tiền mua thuyền Nhị thúc nợ cha cháu, thế có được không?- Thật sao? Vương Nhị Lang mừng rỡ.

- Đương nhiên là thật, kỳ thực cháu cũng không có bốn quan tiền để đưa cho Nhị thúc, vừa khéo có thể bù vào tiền thuyền, cháu sẽ viết một giấy biên lai cho Nhị thúc.

- Không cần viết biên lai gì đâu, thúc tin tưởng cha con cháu mà! Cháu cứ việc lấy, hôm nay coi như Nhị thúc được lợi của cháu rồi.

.