- Phụ thân, con biết, cha đi đi!Phạm Thiết Chu vội vàng cùng người tới ra ngoài: - Các vị ở đâu?- Nhà của ta ở Ngô Đôn trấn Tàng Thư, chúng ta tới trấn trên mới biết Phạm y sư ở nơi này.

Phạm Ninh đóng cửa viện, hỏi: - Nương, những người bệnh này sao tìm được nhà chúng ta vậy?- Cha con dán địa chỉ ở cửa y quán, hẹn nửa đêm cũng khám bệnh tại nhà, ta khuyên cha con đừng dán, cha con không nghe, con xem, buổi chiều vừa mới dán, buổi tối liền có người tìm đến cửa, còn thời gian nữa sao?Hiện tại Trương Tam Nương có chút bất mãn.

Phạm Ninh cười hì hì, nói: - Nương, mẹ chỉ cần nghĩ đến phụ thân đi chuyến này kiếm ít nhất năm trăm văn tiền, trong lòng mẹ liền dễ chịu.

- Cũng đúng!Trong lòng Trương Tam Nương lập tức thông suốt, nàng tủm tỉm cười: - Vậy không động cha con nữa, chúng ta ăn cơm!Phạm Thiết Chu canh bốn mới gấp gáp trở về, y nghỉ trong chốc lát, liền dậy đưa nhi tử đến trường, chính y cũng tới y quán.

Hôm nay Phạm Ninh tới hơi sớm, tiếng chuông còn chưa vang lên hắn đã vào lớp học, liếc mắt liền nhìn thấy tiểu loli Chu Bội, tiểu nương tử này đang cúi đầu làm bài tập.

Kỳ thật không chỉ riêng nàng, đại bộ phận học sinh đều đang liều mạng làm cho kịp bài tập, nghỉ ba ngày, tất cả mọi người đều có chút tâm lí ham chơi.

- Còn bao nhiêu? Cần ta giúp một tay không? Phạm Ninh ngồi xuống cười hỏi.

- Đi sang một bên! Bút chữ của ngươi phá như vậy, còn đòi giúp ta.


Không lâu lắm, Chu Bội liền viết xong chữ cuối cùng, nàng để bút xuống nhìn thoáng qua Phạm Ninh.

- Bao giờ ngươi chuyển nhà?Phạm Ninh ngẩn ra: - Sao ngươi biết?Chu Bôi đắc ý cười: - Không nói cho ngươi, ta đây trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ngày hôm qua bấm tay tính toán, liền biết nhà tên ngốc nào đó mua nhà ở trấn trên.

Hiện tại trong lòng của Phạm Ninh rất lấy làm kỳ quái, quỹ đạo cuộc sống của nàng cùng mình không có tiếp xúc mới đúng, sao nàng lại biết?Phạm Ninh nghĩ mãi vẫn không có lời giải đáp.

Hắn dứt khoát không nghĩ nữa, lấy quạt ra đưa cho nàng: - Cho ngươi này!Ánh mắt Chu Bội sáng lên, thoáng cái túm lấy cây quạt, mở ra nhìn nhìn, vui rạo rực hỏi: - Ngươi không cần nữa?- Dù sao cũng không bán lấy tiền được, cho ta cũng chỉ để trong rương, còn không bằng đưa cho người thích nó.

Chu Bội ngẫm nghĩ một chút, đưa trả cây quạt cho hắn, bĩu môi: - Vẫn là trả cho ngươi, tổ phụ sẽ mất hứng đấy.

Phạm Ninh đặt cây quạt ở trên bàn nàng: - Thứ nhất, cái quạt này không quan hệ với tổ phụ ngươi, là của ta, ta muốn cho ai, liền là chuyện của ta; Thứ hai, Phạm Trọng Yêm là Tam a công nhà ta, lần trước ta đi kinh thành với ông, ta nghĩ mời ông viết chữ thì rất dễ; Thứ ba, quạt này có tục danh của ông nội ngươi, ta lấy thì không tốt, ba lý do này đủ chưa?- Ừ! Ba lí do này của ngươi không tồi.

Chu Bội cũng hiểu được đạo lí, nàng mặt mày hớn hở cầm lấy cây quạt, lại ngắm nghía một chút rồi bỏ vào túi sách.

- Ngươi mới vừa nói, mời Phạm tướng công viết chữ dễ như trở bàn tay, có thật không?Phạm Ninh gật gật đầu: - Ta chính là nghĩ, nếu chẳng may ta không tìm được đá Thái Hồ thì làm sao bây giờ? Ta đơn giản viết thư xin tam a công viết cho tổ phụ ngươi một bức trung đường, cho ngươi là quà mừng thọ, ngươi thấy thế nào ?Chu Bội chuyển mắt, cười nói: - Đá Thái Hồ ta cần, thư pháp của Phạm tướng công ta cũng muốn, hai thứ này đều không thể thiếu.

Phạm Ninh áh mắt trùng lớn: - Cái này thật quá mức đi!Chu Bội hai tay chống nạnh, hậm hực nói: - Phạm A Ngốc, ngươi nợ ta một ân tình, muốn bùng sao?Phạm Ninh ghé vào trên bàn học nói lẩm bẩm: - Ân tình này quá khó trả đi!- Chính thế!Cho Bội dương dương đắc ý nói: - Ân tình của ta là vay nặng lãi, lãi mẹ để lãi con, ngươi muốn trả hết nợ không dễ dàng như vậy!Lúc nghỉ trưa, Lưu Khang cùng Phạm Ninh đi xem nhà mới của bọn họ.

Nghe nói nhà Phạm Ninh mới mua nhà ở trên trấn, Lưu Khang cực kì hưng phấn.

Nhà mới của Phạm Ninh cũng nằm ở gần cầu Trạng Nguyên, cách hiệu thuốc rất gần, ở sâu trong hẻm nhỏ.

Hai bên đều là tường lớn, cũng khá lâu rồi, trên tường mọc rất nhiều rêu xanh.

Cuối tay trái ngõ nhỏ chính là nhà mới của Phạm Ninh, cửa khá cũ, trên cửa treo một cái khóa đồng.

Phạm Ninh mở khóa rồi đẩy cửa đi vào, trước cửa chính là một cái sân lớn, chí ít cũng phải hơn trăm mét vuông, chung quanh sân là năm gian nhà ngói lớn hình chữ ao (凹).

Đây mới chỉ là bậc đầu tiên, đi xuyên qua mặt sau là sân nhà, ở giữa có một cây đại thụ, bốn phía còn có ít nhất sáu gian nhà ngói, bên trái còn có hai tầng lầu.


- Lớn gấp đôi nhà ta! Lưu Khang kinh hãi nói.

- Đừng than nữa, nhà huynh là cửa hàng sát đường, tuy rằng diện tích hơi nhỏ, nhưng lại đắt hơn nhà ta nhiều.

- Vậy đổi đi!Lưu Khang trên mặt không giấu được vẻ đắc ý: - Nhà chúng ta mua mười năm trước, lúc ấy mua ba trăm quan tiền, hiện tại ít nhất phải năm trăm quan tiền, mấu chốt là đoạn đường kia còn mua không nổi rồi.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của Phạm Thiết Chu: - Chính là chỗ này, đem vào đi!Chỉ thấy một đám người chuyển vật dụng gia đình lớn nhỏ nối đuôi nhau vào nhà, trong sân lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Dọn giường, sắp xếp bếp, vận chuyển đồ vật linh tinh, liên tục vài ngày, cha mẹ Phạm Ninh vô cùng bận rộn, buổi tối ngày thứ sáu, bọn họ thuê một chiếc thuyền lớn, đem đồ vật dư lại trong nhà toàn bộ đều chuyển lên thuyền.

Không đốt pháo, cũng không mời khách ăn cơm, an tĩnh như vậy mà từ thôn Tưởng Loan chuyển lên trấn trên.

Gần tới cuối năm, Diên Anh học đường cũng tăng bài vở và bài tập cho học sinh, gần như mỗi ngày đều sát hạch, khiến các học sinh oán thán khắp nơi, khổ không chịu nổi.

Mà Chu Bội ở học đường chỉ quan tâm hai chuyện, một là thúc giục Phạm Ninh đi tìm đá, thúc giục hắn viết thư cho Phạm Trọng Yêm.

Chuyện còn lại chính là so thành tích với Phạm Ninh, mỗi lần thi, thành tích của bọn họ luôn đứng luân phiên thứ nhất.

Nếu thư pháp được chú trọng, thì Chu Bội đứng thứ nhất, nếu thư pháp chiếm giá trị nhỏ, đứng thứ nhất ngoại trừ Phạm Ninh ra thì không còn có thể là ai khác.

Mỗi lần Chu Bội hạng nhất, nàng liền tươi cười rạng rỡ, châm chọc chữ viết của Phạm Ninh, nếu Phạm Ninh đứng thứ nhất, nàng liền mất hứng, nói giáo thụ bất công.


Thời gian thoáng chốc đã tới trung tuần tháng mười hai, bắt đầu chuyển tiết vào đông.

Sáng sớm hôm nay, hơn một trăm học sinh tập trung ở bãi tập, lạnh tới chà tay dậm chân.

Mỗi người đều oán giận không ngớt, trời lạnh như vậy, tập trung bọn họ lại làm cái gì?Bọn họ đều là trung xá sinh và hạ xá sinh, cũng chính là học sinh trung niên cấp và đê niên cấp.

Thượng xá sinh là cấp cao nhất, mùa xuân sang năm sẽ tham gia cuộc thi trường huyện, lúc này vô cùng khẩn trương, thường cũng sẽ không đi ra ngoài.

Lúc này, Lưu viện chủ mang theo bảy tám vị giáo thụ ra.

Vài vị trợ giáo vội vàng tiếp đón các học sinh xếp hàng.

Trên bãi tập rất nhanh xếp thành hơn mười đội, Lưu viện chủ vẫy tay, trên bãi tập lập tức yên lặng.

.