Phạm Đại Xuyên thấy người này và mình tuổi không cách biệt mấy, nhưng mặt rất lạ, chắc chắn là chưa gặp bao giờ.

- Ngươi là phụ thân của Phạm Đồng Chung?- Đúng vậy! Xin hỏi huynh đài là- Ta là học chính của trường huyện này, họ Triệu.

Phạm Đại Xuyên giật mình, hóa ra lão già này chính là Triệu học chính con trai hay nhắc đến.

Ông vội vàng cười cười, ôm quyền nói: - Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!- Đừng khách sáo, Phạm huynh có cháu trai tên Phạm Ninh nhỉ!Phạm Đại Xuyên ngây ra một lúc, lúc này mới phản ứng lại: - Là cháu trai thứ ba của ta, đứa bé đó không hiểu chuyện lắm!- Phạm huynh quá khiêm tốn rồi.

Triệu học chính khẽ cười: - Phạm huynh mời vào trong ngồi, uống chén trà!Phạm Đại Xuyên tuy rằng tính cách quái gở, nhưng lão cũng biết, xây dựng quan hệ tốt với học chính là rất cần thiết, đặc biệt là có lợi với nhi tử của mình, nói không chừng trưởng tôn với thứ tôn cũng có thể hưởng chút lợi lộc.

Lão vội vàng cười nói: - Vậy thì làm phiền Học chính rồi!Triệu học chính cũng là thầy giáo của huyện học, cũng chính là hiệu trưởng.

Ông mời Phạm Đại Xuyên vào phòng ngồi, lại để cho một đồng tử dâng trà lên, Triệu học chính tự tay rót cho ông lão một chén trà cười nói:- Phạm huynh gia truyền thư hương, có người kế tục rồi!Phạm Đại Xuyên vui tới mức không khép miệng: - Đâu có! Đâu có! Vẫn là Học chính có mắt tinh tường.


- Không phải ta khen hắn, hắn để lại cho ta ấn tượng rất tốt, đứa trẻ này thiên phú vượt trội, tiền đồ vô hạn, ngày sau nhất định thành công lớn!Phạm Đại Xuyên được khen có chút ngượng, lão vội nói: - Nó chủ yếu là nghiệp học còn chưa ổn định, ví dụ như lần thi này phát huy chưa tốt, nếu không nhất định là sẽ qua.

Triệu học chính thấy hơi kỳ lạ: - Hắn còn nhỏ thế, còn chưa có tham gia thi Giải thử mà!Phạm Đại Xuyên cũng ngây ngẩn cả người: - Chẳng lẽ Học chính không phải nói con trai ta Đồng Chung sao?Triệu học chính cười ha hả nói: - Ta là nói lệnh tôn Phạm Ninh!Phạm Đại Xuyên lập tức ngây ra, một hồi lâu sau mới đáp: - Ngài nói đứa cháu A Ngốc của ta?- Nếu Phạm Ninh nhũ danh là A Ngốc, vậy thì người ta nói chính là hắn, bất quá hắn cũng không ngốc nha! Lần này thi đứng đầu Diên Anh học đường, Lưu viện chủ coi hắn như báu vật, sợ ta cướp hắn đi, thật ra ta ngược lại cảm thấy hắn càng thích hợp đến học đường huyện học học hơn, Phạm huynh thấy sao?Lời của Triệu học chính hoàn toàn làm đảo lộn hiểu biết của Phạm Đại Xuyên, lão hồi tưởng lại ngôn ngữ cử chỉ từ nhỏ của cháu trai, từ nhỏ đã ngốc nghếch, học hai năm mới biết được vài chữ, quả thật là khiến lão tuyệt vọng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả năng.

Phạm Đại Xuyên liền dè dặt nói:- Nó lần thi này đứng thứ nhất, ta cảm thấy hẳn là có chút liên quan tới Phạm tướng công đề cử.

Mặt Triệu học chính hơi có chút không vui, ông uống ngụm trà thản nhiên nói: - Ta mặc dù tài sơ học thiển, thẹn với vị trí Học chính, nhưng cũng không đến nỗi vi phạm nguyên tắc, tuyển người bằng tình cảm, lời này của Phạm huynh thật khiến ta có chút thất vọng!Phạm Đại Xuyên hoảng sợ, hóa ra vị Học chính này chính là chủ khảo của Diên Anh học đường.

Lão vội vàng xua tay: - Không! Không! Không! Học chính hiểu lầm rồi, bởi vì Phạm tướng công khá thích A Ngốc, cho nên ta mới cho rằngTriệu học chính cắt ngang lời lão: - Minh châu ai mà không thích, ta đã nói rồi, lệnh tôn thiên phú vượt trội, Phạm huynh khiêm tốn là phẩm chất tốt, nhưng nếu như quá khiêm tốn, xem minh châu là gạch vụn, vậy thì thật đáng tiếc!.

Từ huyện học trở ra, Phạm Đại Xuyên trở nên lo lắng băn khoăn, lão thuê một chiếc xe bò đến trấn Mộc Đổ.

Lão dừng xe ở cổng Diên Anh học đường, muốn tận mắt nhìn xem tôn tử rốt cuộc là như thế nào? Cư nhiên lại được huyện học chính khen như thế.

Phạm Đại Xuyên vẫn luôn cho rằng là ân tình của Phạm Trọng Yêm, A Ngốc mới có thể vào Diên Anh học đường.

Nhưng hôm nay Học chính lại chính miệng phủ nhận, cư nhiên lại dùng loại lời khen thiên phú tuyệt vời này, việc này khiến cho hình tượng tôn tử ngốc nghếch trong lòng lão bắt đầu sụp đổ.

Phạm Đại Xuyên bồi hồi ở cửa chừng một khắc đồng hồ, cuối cùng vẫn không có dũng khí đi vào.

Phạm Đại Xuyên chỉ đành thở dài một hơi, liền lắc đầu rời khỏi học đường, đi về phía bến thuyền.

Lão vừa mới đến bến thuyền, đột nhiên nghe thấy tiếng của trưởng tử.

- Phụ thân!Phạm Đại Xuyên ngẩng đầu, chỉ thấy trưởng tử Phạm Thiết Chu lái một con thuyền chở khách, ở lòng sông vẫy tay với lão.


- Đại lang, sao ngươi lại ở chỗ này? Phạm Đại Xuyên đi lên phía trước hỏi.

- Phụ thân lên thuyền trước rồi nói!Phạm Đại Xuyên lên thuyền, lão liếc mắt một cái liền thấy trên lán thuyền vẽ một con cá chép đỏ, đây là ký hiệu của con trai lão Phạm Thiết Chu.

Chân mày Phạm Đại Xuyên cau lại:- Đây là thuyền của ngươi?Phạm Thiết Chu hơi ngượng ngùng nói: - Con đã đổi nghề rồi, đây là thuyền con mới mua.

Trong lòng Phạm Đại Xuyên lập tức dâng lên lửa giận: - Chuyện lớn như vậy ngươi cư nhiên không thương lượng với ta?- Phụ thân, Ninh nhi học ở trên trấn, chỉ dựa vào đánh cá căn bản không đủ sức gánh nổi học phí của cháu, con thật sự không còn cách nào khác.

Mặt già của Phạm Đại Xuyên đỏ lên, sau một hồi lâu mới nói: - Vậy cũng phải thương lượng với ta!- Phụ thân mấy ngày nay không phải không ở đây sao? Đúng lúc có chiếc thuyền thích hợp muốn bán, con không muốn để mất cơ hội này, cho nên.

- Cho nên ngươi liền tự tiện làm chủ? Phạm Đại Xuyên tức giận nhìn con trai.

Phạm Thiết Chu bất đắc dĩ, chỉ đành nhận sai: - Việc này là con không đúng, lần sau nhất định sẽ bẩm báo với phụ thân trước.

Phạm Đại Xuyên ngược lại cũng không phải thật sự muốn quản việc của nhi tử, chỉ là lão sống chết sĩ diện, nhi tử đổi nghề cũng không sao, nhưng nhất định phải được sự đồng ý của lão trước đã.

Nhi tử đã nhận sai rồi, lão liền hừ hừ hai tiếng rồi cũng vào mui thuyền ngồi.


- Lần này đi Vô Tích thăm bằng hữu, vừa lúc bỏ lỡ việc học hành của Ninh nhi, ta làm ông nội từ trước đến nay đều làm việc công bằng, trở về ta sẽ thưởng cho nó năm quan tiền.

- Phụ thân, không cần đâu!Phạm Đại Xuyên trừng mắt: - Cái gì gọi là không cần, chẳng lẽ ngươi quy ta bất nghĩa? Khiến người khác nói xấu sau lưng ta, nói Phạm Đại Xuyên ta bất công?Phạm Thiết Chu vội vàng giải thích: - Con là nghe lão Tứ nói, phụ thân cũng không dư dả gì, nếu không thì đợi sau đi, đợi thu địa tô xong hẵng nói!Phạm Thiết Chu nói ngắn gọn, kỳ thật cũng biết, trong nhà phụ thân thực sự là một văn tiền cũng không có.

Sắc mặt Phạm Đại Xuyên tốt hơn một chút: - Ta đúng là cũng túng thiếu, nhưng ít nhiều gì cũng có chút vốn liếng, năm quan tiền vẫn có được, ngươi không cần lo lắng.

- Đa tạ phụ thân thương yêu Ninh nhi!Trên mặt Phạm Đại Xuyên có chút ngại, vội vàng chuyển đề tài.

- Trong khoảng thời gian này ta không ở nhà, trong nhà không có chuyện gì chứ!- Có hai chuyện, con cần phải báo với cha.

- Chuyện gì?- Một là Tam Nương mời một người làm thuê, chính là La đại tẩu trong thôn, bà ấy mỗi ngày sẽ đến giúp nương làm cơm giặt giũ, tiền này chúng con sẽ phụ trách.

.