Trương Thủy Căn chuyển nghề chạy thuyền chở khách đã mười mấy năm rồi, ông biết rõ chạy thuyền chở khách kiếm tiền hơn chạy thuyền đánh cá, vừa thoải mái lại có thể chăm sóc gia đình, cho nên ông vẫn luôn khuyên Phạm Thiết Chu đổi nghề cùng ông chạy thuyền chở khách.

Trương Thủy Căn cười ha hả nói: - Năm nay hậu sinh thôn ta cũng không tệ, có năm đứa bé sắp lên trấn trên đọc sách.

- Ngoại trừ Ninh nhi còn có ai nữa? Phạm Thiết Chu tò mò.

- Còn có Tưởng A Quý con của Tưởng viên ngoại, Triệu Tiểu Ất con Triệu Cầu, thêm hai đứa trẻ nhà Hàn Tráng, bốn người bọn họ đều đến trường trong trấn, tất nhiên là không tốt bằng học đường Diên Anh.

Phạm Thiết Chu gật đầu, lại hỏi: - Vậy trường tiểu học trong thôn làm sao giờ?- Không phải lão Tứ nhà cháu làm thầy giáo sao, cháu không biết à?Phạm Thiết Chu ngây ngẩn cả người, chuyện gì đang xảy ra đây?Y bỗng nhiên quay đầu lại nhìn đứa con.

Phạm Thiết Chu lập tức rõ ràng, nhất định là con trai tìm Chu viên ngoại, y chỉ chỉ đứa con, trong ánh mắt nói: Ngươi tiểu tử thối này, loại chuyện như thế này cũng dám giấu ta!Tâm trạng Phạm Thiết Chu lập tức trở nên tốt đẹp, lão Tứ cuối cùng cũng có việc làm, không cần lại ăn bám phụ mẫu nữa.

Trong khoảng thời gian này, mọi việc trong nhà đều như ý, Phạm Thiết Chu cũng tràn đầy tin tưởng vào tương lai của mình.

Thuyền tới trấn Mộc Đổ, trời cũng đã sáng rõ, Phạm Thiết Chu mang rương hành lí cùng con đi tới trước cổng học đường Diên Anh.

Một trợ giảng từ trong học đường chạy ra, cười nói: - Viện chủ bảo hôm nay Phạm thiếu lang tới, ta vẫn luôn chờ ở đây.


- Xin lỗi, khiến tiên sinh đợi lâu.

- Không sao, chuyện còn lại hãy để cho ta đi! Gia trưởng có thể trở về rồi.

Phạm Thiết Chu do dự một chút, liền đem rương cho trợ giảng, lại dặn Phạm Ninh: - Có chuyện gì, con đến bến thuyền tìm a công Thủy Căn, ông ấy sẽ giúp con.

- Con biết rồi, phụ thân có việc mau đi thôi!Phạm Thiết Chu cười, phất tay với con trai, xoay người đi về hướng bến thuyền, hôm nay y đã hẹn đi xem thuyền, nếu phù hợp thì sẽ mua luôn.

- Thiếu lang, mời theo ta!Phạm Ninh gật đầu, đi theo trợ giảng vào trong học đường.

- Thiếu lang đưa tin cho giáo thụ trước, buổi trưa ta lại tìm thiếu lang sắp xếp kí túc xá.

- Cảm ơn tiên sinh!Không lâu sau, Phạm Ninh liền nhìn thấy giáo thụ đầu tiên trong học đường.

Ở triều Tống, bái sư và đọc sách là hai việc khác nhau, nói chung, cả đời văn nhân chỉ có một sư phụ, phải cử hành nghi lễ bái sư, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

Mà đọc sách ở học đường, sẽ tiếp xúc rất nhiều thầy giáo, đây chính là các giáo sư phổ thông, bình thường gọi tiên sinh, mà giáo sư chủ nhiệm khóa ở học đường và huyện học chủ yếu được xưng là giáo thụ, bình thường đều là các lão tiên sinh có chút danh vọng, mà một số giáo sư tuổi nhỏ hơn thì được gọi là tiên sinh hoặc trợ giảng.

Trợ giảng giới thiệu cho hắn giáo thụ ngày hôm nay: - Phạm thiếu lang, vị này là Nghiêm giáo thụ, dạy Luận ngữ ở học đường, có nghiên cứu sâu đối với Luận ngữ, ở Ngô huyện cũng vào hạng nhất nhì.

Nghiêm giáo thụ người giống như tên, là một lão nhân mặt nghiêm túc, dáng người không cao, hơi gầy, đầu đầy tóc bạc, thoạt nhìn rất có học vấn, nhưng lại xuất hiện một cái mũi hèm rượu, phá hư hình tượng.

Phạm Ninh bất đắc dĩ, đành quỳ xuống làm một đại lễ: - Học sinh Phạm Ninh bái kiến Giáo thụ!Lần đầu tiên gặp mặt phải quỳ xuống hành lễ với tiên sinh, đây là quy củ của tất cả học đường, lần sau cũng không cần làm nữa.

Nghiêm giáo thụ gật đầu: - Chiếu theo lệ cũ, vào cửa phải thi thử một lần, nhưng hôm nay trong lớp vừa lúc có một cuộc thi, ta cũng không cần ra đề cho một mình trò, trò đi theo ta!Phạm Ninh mang theo túi sách, đi theo Nghiêm giáo thụ vào học đường, học đường có khoảng ba mươi người, đều là học sinh trúng tuyển năm trước, bọn họ sẽ lập tức lên lớp rồi.

Mỗi người đều đang cúi đầu sột soạt viết chữ, cuộc thi đang tiến hành, trên kệ đối diện treo năm đề thi: thuật nhi, thái bá, tử hãn, hương đảng, tiên tiến.

Học đường cũng giống trường học đời sau, cũng là hai người một bàn, nhưng ghế là mỗi người một chiếc.


Nghiêm giáo thụ dẫn hắn vào chỗ ngồi gần cửa sổ hàng thứ nhất, bàn này chỉ có một người ngồi.

Ông ấy chỉ vị trí trống, nói với Phạm Ninh: - Về sau trò ngồi chỗ này.

- Học sinh đã rõ.

- Đề mục cuộc thi treo ở phía trước, giấy đã đặt trên bàn, nhanh bắt đầu đi!Phạm Ninh ngồi xuống, Nghiêm giáo thụ đã xoay người đi, hắn tạm thời còn chưa thích ứng kịp, đã vội bắt đầu thi.

Không có cách nào, Phạm Ninh chỉ đành lấy ra bút và nghiên, lại phát hiện mình không có mực, lại còn phải mài mực, nhưng nước ở đâu?Nghiêm giáo thụ đã ra ngoài, Phạm Ninh nhìn quanh, cũng không tìm thấy thùng nước, bạn ngồi cùng bàn lại khẽ đẩy tới một mân mực nước.

- Rất cảm ơn ngươi!Trong lòng Phạm Ninh cảm kích vạn phần, ngẩng đầu nhìn bạn cùng bàn, chỉ thấy bạn cùng bàn mặt mày như vẽ, dung nhan tuấn mỹ, là một tiểu lang quân cực kì tuấn mỹ.

Phạm Ninh lại A một tiếng, mở to hai mắt, sao lại là ngươi?Một tiếng này của hắn thu hút hết ánh mắt của mọi người, Nghiêm giáo thụ sầm mặt xuất hiện tại cửa: - Chuyên tâm làm bài, không cho nhìn xung quan, Phạm Ninh, mau ngồi xuống!Tất cả mọi người cúi đầu tiếp tục viết chữ, Phạm Ninh chỉ đành ngồi xuống, khóe miệng đắng nghét, đúng là oan gia ngõ hẹp, sao lại gặp lại tiểu loli này rồi, không ngờ còn là bạn cùng bàn của mình nữa chứ!Lúc này, tiểu loli liếc nhìn Phạm Ninh một cái, trong mắt lộ vẻ đắc ý, giống như khi Phật Như Lai từ bi nhìn Tôn Ngộ Không một đường nhào qua lộn lại.

Nàng giống như không quen Phạm Ninh, tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh viết bài thi của mình.

Phạm Ninh ngẩn ngơ trong chốc lát, chỉ đành thở dài, xách bút bắt đầu viết.

Vừa mới hoàn thành thiên thứ nhất Thuật nhi, một tờ giấy nhỏ ném tới cạnh tay hắn, Phạm Ninh mở tờ giấy, phía trong chỉ có một câu, Phạm Ngốc Ngốc, đã lâu không gặp.

Phạm Ninh tức giận ném tờ giấy vào trong ngăn kéo, tiếp tục viết.


Viết xong phần thứ hai Thái bá, lại một tờ giấy nữa ném tới, Phạm Ninh mở tờ giấy, phía trong chỉ có hai chữ, Chu Bội.

Đây là tên của tiểu loli, hóa ra nàng tên là Chu Bội.

Phạm Ninh chợt nhớ tới, hạng nhì kì thi nhập học lần này, không phải là Chu Bội sao?Trong lòng hắn kinh ngạc, tiểu nương tử múa đao xách kiếm này, cư nhiên lại có thể đạt hạng nhì?Vẫn là bởi vì nhà nàng có quan hệ đi! Phạm Ninh xem thường lắc đầu.

Lúc này, Nghiêm giáo thụ đi tới nhắc nhở mọi người: - Một nửa thời gian đã qua!Phạm Ninh vội vàng thu liễm tâm trạng lại, tiếp tục viết.

Cùng lúc với tiếng chuông kết thúc vang lên, Phạm Ninh cuối cùng cũng viết xong, hắn viết tên của mình lên, làm theo mọi người để bài thi lên trước mặt bàn.

Lúc nộp bài thi, Phạm Ninh bất ngờ phát hiện, chữ của mình cũng không coi là quá kém, ít nhất cũng coi như là khá lắm rồi, chữ trên bài thi xấu hơn mình chỗ nào cũng có.

Kỳ thật nói chữ viết Phạm Ninh kém, đó là vì các phương diện khác của Phạm Ninh đều rất nổi trội, mọi người kỳ vọng rất cao vào hắn, cho nên, thư pháp trở thành nhược điểm lớn nhất của hắn, ai cũng muốn đánh vào điểm này một chút.

.