Chu Lân cười vẫy tay: - Con của ngươi không phải người bình thường, không nên dùng ánh mắt nhìn những đứa trẻ tầm thường nhìn hắn, ta và hắn sớm đã ăn ý với nhau rồi, Phạm Ninh, đúng không?Phạm Ninh cười nói: - Tiên sinh cũng cò kè mặc cả cùng Tam a công của cháu đúng không?- Đó là đương nhiên, lần trước ta muốn mua một tảng đá của lão, chúng ta cò kẻ mặc cả, tranh đến đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa đã đánh nhau.

Mặc dù Phạm Thiết Chu là người phúc hậu, nhưng dù sao vẫn là một ngư dân bình thường, y không tài nào hiểu nổi loại lạc thú cò kè mặc cả này giữa các văn nhân.

Ngay cả Phạm Trọng Yêm cũng cò kè mặc cả, vậy y cũng không còn lời gì để nói nữa, Phạm Thiết Chu đành gãi đầu nói: - Ba tảng đá này ta xem đều xấp xỉ giống nhau, vì sao khối này quý, hai khối này lại không đáng giá?- Đây là sự khác biệt giữa biết xem đá và không biết xem đá.

Chu Lân nói với Phạm Ninh: - Phạm Ninh, cháu đem một chậu nước ấm đến, đừng quá nóng.

Phạm Ninh đáp trả một tiếng, chạy vội về phòng, một lát sau bưng một chậu nước ấm ra.

- Các ngươi nhìn xem!Chu Lân thử nước ấm, đem đáy của viên Thất Tinh Vọng Nguyệt vào trong nước, chỉ một lúc sau, trong bảy lỗ có sương nóng hầm hập, nhanh chóng hòa thành một thể, trông giống như sương mù ở sườn núi.

Cha con Phạm gia hoảng sợ: - Tại sao có thể như vậy!Chu Lân cười nói: - Đây là chỗ kỳ diệu của đá Thái Hồ thượng phẩm, trải qua ngàn vạn năm gột rửa, ăn mòn, bên trong đã có vô số lỗ nhỏ thông nhau, cho nên chỉ cần bên trong có hơi nước, sẽ từ một ít lỗ hổng to đi ra, hơn nữa bề ngoài khối đá Thái Hồ này kỳ tuấn, hai mặt linh lung, phẩm chất hoàn hảo, là tinh phẩm khó có được, ta thế mà hôm nay thu hoạch lớn rồi.


Phạm Ninh khẽ than: - Ta thế mà lỗ to!Chu Lân bắt một tay Phạm Ninh qua: - Tiểu tử thối, mặc dù ta là người yêu đá, nhưng cũng không phải đồ ngốc, nếu không phải Phạm công viết thư cho ta, bảo ta chiếu cố ngươi, ta sẽ cho ngươi vào nhà của ta sao? Sẽ dùng giá sưu tầm mua tảng đá của ngươi? Ta tối đa chỉ có thể đưa ngươi năm quan, tỉnh táo lại đi!Phạm Thiết Chu quả thực có chút thẹn thùng.

Phạm Ninh một chút cũng không phiền não, cười hì hì như trước đưa tay nói: - Lời nói đại trượng phu đáng giá nghìn vàng, làm sao có thể sửa lại, bạc đâu rồi, lúc nào cháu lấy được?Chu Lân mỉm cười: - Khó trách Phạm công nói da mặt ngươi dày, quả nhiên cũng có chút cảnh giới, yên tâm đi! Bạc của ngươi một lượng cũng không thiếu.

- Bạc gì cơ? Trương Tam Nương bưng trà đi ra.

Chu Lân vội trở về phẩm thạch, đứng lên nói:- Ta đi trước, trở về sẽ bảo quản gia đem bạc tới.

Phụ tử Phạm gia tiễn Chu Lân ra cửa, Trương Tam Nương sốt ruột trong lòng, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể theo sau.

Chu Lân lại hướng Phạm Ninh: - Có thời gian thì đến chỗ ta ngồi một chút, ta dạy ngươi phẩm thạch, phân biệt ngọc.

Phạm Ninh mừng rỡ, liền vội vàng khom người thi lễ: - Vãn bối nhất định tới!Mắt thấy Chu viên ngoại đi xa, Phạm Thiết Chu thở dài: - Ninh nhi, chúng ta không nên lấy nhiều tiền của người ta như vậy.

- Phụ thân, nếu ông ấy không muốn cho, căn bản cũng sẽ không báo cái giá này, chính ông ấy cũng tự nói, giá cả nếu đến kinh thành còn tăng vài lần, ông ấy không thiệt!- Nhưng ta vẫn cảm thấy không phúc hậu.

- Phụ thân, kỳ thật ta đã rất hiền hậu rồi!Phạm Ninh chỉ mặt mình, cười hì hì nói: - So với những người khác, con hiền hậu hơn tất cả mọi người.

- Tiểu tử vô liêm sỉ này! Phạm Thiết Chu được đứa con chọc cười, không kìm nổi mà cười lớn.

Phía sau, mày liễu của Trương Tam Nương nhếch lên: - Hai người các ngươi nói xong chưa?Hai tay nàng duỗi ra, nhanh như cắt, một lúc nhéo hai cái lỗ tai: - Đi vào thành thật khai báo cho ta!- Nương tử mau buông tay!- Mẹ, lỗ tai con bị người nhéo rớt mất!Trương Tam Nương chống eo trừng mắt hỏi: - Nói mau, bạc nào?- Nương, Chu viên ngoại mua tảng đá kia, ra giá một trăm lượng bạc.

- Bao nhiêu? Trương Tam Nương hét lên một tiếng.


Phạm Thiết Chu thấy vẻ mặt khoa trương của nương tử, liền cười nói: - Nương tử, chẳng qua là một trăm lượng bạc mà thôi.

- Mà thôi?Trương Tam Nương cười lạnh nhìn trượng phu, trong lòng Phạm Thiết Chu chột dạ một hồi: - Cái đó, đây là chuyện của Ninh nhi, ta không liên quan.

Nói xong, y vội vàng xoay người chuồn mất.

Trương Tam Nương ôm đứa con, trên mặt cười tươi như hoa, một trăm lượng bạc! Thành tiền tương đương với một trăm nghìn đồng, trong nhà chưa từng có nhiều tiền như vậy!- Mau nói cho nương, tại sao con biết Chu viên ngoại?- Chết rồi!Phạm Ninh thất thanh nói: - Con quên mất chính sự rồi!Trương Tam Nương giật mình:- Quên mất chuyện gì?Phạm Ninh ảo não vỗ trán: - COn tìm Chu viên ngoại, là để cho Tứ thúc tiếp nhận tiểu học thục, kết quả chỉ nhớ đá Thái Hồ, quên mất chuyện này.

- Hứ!Trương Tam Nương khinh thường bĩu môi: - Vậy coi là chính sự gì chứ, bán đá mới là chính sự!Lúc này, Trương Tam Nương nhớ tới chiếc nhẫn hoàng ngọc, trên mặt nàng xuất hiện nụ cười chưa từng thấy, dịu dàng nói với đứa con: - Ninh nhi ngoan, có phải concòn giấu vật gì tốt hay không, đưa nương xem, nương cam đoan không lấy!- Ta không có gì cả!Phạm Ninh xoay người bỏ chạy về phòng mình, hiện tại hắn biết tại sao trên người phụ thân hắn ngay cả một đồng cũng không có rồi.

Trương Tam Nương thấy đứa con không mắc lừa, lập tức ra uy của phái nữ: - Ranh con, nhanh đem mấy thứ giao ra đây cho nương, nếu không, xem nương chỉnh đốn ngươi như thế nào!Lúc này, có người gõ cửa viện, Trương Tam Nương hung hăng trừng phía phòng của nhi tử một cái, đợi lát sau sẽ trừng phạt hắn.

Nàng mở cửa, chỉ thấy một nam tử trung niên đứng ở ngoài, trong tay cầm một cái túi vải.

- Xin hỏi, Phạm Ninh có nhà không?- Tôi là mẫu thân của nó, ông tìm con tôi có việc gì?Người đàn ông đưa túi tiền cho Trương Tam Nương: - Đây là chủ nhân sai ta giao cho các người, tổng cộng một trăm lượng bạc.

Quản gia trung niên thi lễ, xoay người đi mất.


Trương Tam Nương vội vàng đóng cửa viện, mở gói to ra, bên trong là mười thỏi quan ngân trắng bóng, mỗi thỏi mười lượng.

Vừa nãy chỉ nói thế thôi, nhưng hiện tại, một trăm lượng bạc thật sự nắm ở trong tay Trương Tam Nương, nàng lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trước mắt một trận choáng váng, nàng vô lực dựa trên cửa chính, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.

Một trăm lượng bạc đó!Lúc cơm chiều, Phạm Ninh thành thật đem hai chiếc nhẫn hoàng ngọc giao cho mẫu thân, vì che giấu những bảo bối khác, đành phải hi sinh cái nhỏ để bảo vệ cái lớn, hi sinh hai cái nhẫn này.

- Con nói rõ, đây là chiếc nhẫn tiến sĩ, Chu viên ngoại đeo nó khi đỗ Tiến sĩ, nếu nương bán chúng, tương lai con không đỗ tiến sĩ, cũng không trách con được.

Trương Tam Nương dùng đũa gõ lên đầu hắn một cái: - Tiểu tử thối, ngươi cho rằng nương ngươi tham tiền, không hiểu đạo lí như vậy sao? Đây là tâm ý của người khác tặng ngươi, chẳng lẽ ta lại đem nó đi bán sao?- Vậy mẹ muốn nó để làm gì? Phạm Ninh lẩm bẩm.

.