- Cũng không tốt lắm, có chút không phóng khoáng, hơn nữa phủ Bình Giang chúng ta vẫn luôn gọi là Tô Châu hoặc là Ngô quận, tên Bình Giang không đủ làm đại biểu.

- Biểu ca, bọn họ đang bàn luận gì đó?Tiểu loli nhỏ giọng hỏi.

- Bọn họ đang chọn tên mới cho Hách sát nhân hương.

Phạm Ninh lập tức hiểu ra, chính loại trà Phạm Trọng Yêm biếu Âu Dương Tu, thời Minh Thanh tên là Bích Loan Xuân, nhưng triều Tống gọi là trà Tân Huyết, người bản xứ lại gọi là Hách Sát Nhân Hương.

Trà Tân Huyết cái tên này quả thật không nho nhã, Hách Sát Nhân Hương lại càng thô tục, cho nên những thân sĩ uy tín nơi đó muốn đổi một cái tên khác cũng có thể lý giải được.

Lúc này, một lão già da mặt cháy vàng vuốt râu cười nói:- Hay là lấy nơi sinh ra để đặt tên, giống như trà Bảo Vân, trà Bạch Vân, trà Hương Lâm ở Hàng Châu đều là lấy tên địa danh, loại trà chúng ta cống là ở núi Động Đình, ta đề nghị tên là Động Đình Xuân.


Một lão già khác lắc đầu:- Nhưng Động Đình tên này đã có rồi, loại trà ở bên Nhạc Châu và Trường Sa không phải gọi là trà Động Đình sao?- Ta thấy không bằng gọi là Bích Loa Xuân đi!Bên ngoài truyền tới âm thanh trong trẻo của một thiếu niên.

Mấy lão già sửng sốt, lập tức vỗ tay ủng hộ:- Được! Tên rất hay!Một lão già đứng dậy cười hỏi:- Xin hỏi là vị nhân tài nào?Sĩ tử trẻ tuổi vội vàng nói:- Là Phạm thiếu lang Triệu học chính muốn tìm.

Học chính Triệu Tu Văn ngồi ở đối diện cười ha hả nói:- Hóa ra là Phạm thiếu lang, mời vào đây!Phạm Ninh đi vào, chỉ thấy năm ông lão đang ngồi trước một cái bàn lớn, trong số này hắn chỉ nhận ra được quan chủ khảo Triệu Tu Văn, còn lại bốn người hắn đều không nhận ra.

Tuy nhiên những lão già này ăn mặc rất cầu kỳ, hoặc là mặc áo tím lông cừu, hoặc là bên trong mặc áo lót lông cáo, không thì mặc áo dài chất liệu rất tốt, mỗi người đều thắt đai da, bên trên phủ đầy những vật nhỏ xinh đầy màu sắc, thoạt nhìn mỗi người bọn họ đều có dáng vẻ không tầm thường, chắc hẳn đều là thân sĩ uy tín ở trấn trên.

Phạm Ninh khom người hành lễ với mọi người:- Vãn bối Phạm Ninh, xin hành lễ trước các vị lão tiền bối!Tiểu loli chạy đến ngồi xuống bên cạnh một ông già béo, lắc lắc cánh tay của lão:- Ông nội, người con gặp ở kinh thành chính là tên tiểu tử thối này!Lão già béo trìu mến kéo tay cháu gái nhỏ, nói nhỏ:- Tiểu cô nương gia gia, vậy có chuyện gì?Tiểu loli vẫn chu cái miệng nhỏ nói:- Con nói đây, hắn đoán hết tất cả câu đố, một câu cũng không để lại cho người khác!Phạm Ninh cảm thấy không nói nên lời, tiểu nha đầu này tại sao còn nhớ được chuyện này?Tất cả mọi người mỉm cười, lúc này, lão già có làn da cháy sạm vừa nãy hỏi:- Bích Loa Xuân thật sự là một cái tên hay! Tiểu hữu làm sao nghĩ ra được cái tên này?Phạm Ninh khẽ cười nói:- Trà lúc vừa mới hái, màu xanh biếc như ngọc bích, hình dáng quăn xoắn như loa, lúc đó lại đúng vào ba tháng mùa xuân, hơn nữa lại sinh sống ở dưới đỉnh núi Đông Sơn Bích Loa, bất kể là địa danh, hay là màu sắc hình dáng đều rất phù hợp, lại cũng khá tao nhã, không biết các vị tiền bối nghĩ như thế nào?- Nói rất hay!Lão già da cháy sạm đập bàn khen:- Đây mới phù hợp với sự tao nhã của phủ Bình Giang chúng ta, so với trà Tân Huyết hay hơn bội phần, ta đề nghị dùng cái tên này.

Mọi người đều vuốt râu gật đầu, khen ngợi cái tên này rất hay.

Ông nội tiểu loli nói với Triệu Tu Văn:- Nếu tất cả mọi người quyết định dùng cái tên này, phía bên quan phủ phải nhờ Triệu huynh rồi.

- Không thành vấn đề, ta về sẽ tìm Lý Huyện lệnh nói chuyện.

Lão già giơ ngón tay cái lên khen ngợi Phạm Ninh:- Triệu học chính khen ngươi là thần đồng, ban đầu ta còn không tin, bây giờ thì ta tin rồi.

Triệu Tu Văn khẽ cười với Phạm Ninh, chỉ vào lão già da cháy sạm nói:- Vị lão tiên sinh này chính là chủ nhân của học đường Diên Anh, ngươi có thể gọi ông ấy là Lưu viện chủ.


Phạm Ninh được phen toát mồ hôi, hóa ra ông lão này chính là chủ nhân của học đường Diên Anh, hắn vội vàng cúi mình hành lễ:- Học trò ban nãy thất lễ rồi!Triệu Tu Văn cười nói:- Ngươi bây giờ cũng không nhất thiết phải vội vã lấy lòng ông ấy, ta tìm ngươi đến, là muốn cho ngươi một cơ hội, học đường của huyện cũng đang chiêu sinh, ngươi có hứng thú hay không?Lưu viện chủ lập tức nóng nảy:- Lão Triệu, nhưng hắn là đệ tử của học đường chúng tôi, ông không ngờ rằng lại cướp người ngay trước mặt ta, vậy hơi quá đáng rồi!- Bây giờ vẫn chưa phải mà!Triệu Tu Văn cười ha hả:- Người ta chỉ là đến thi ở học đường Diên Anh, nói không chừng người ta muốn lên huyện học hơn thì sao?Phạm Ninh có chút khó nghĩ, chọn học đường Diên Anh tất nhiên cũng không tệ, nhưng hắn nghe phụ thân nói học đường thuộc Huyện học, sau năm năm có thể lên thẳng Huyện học, cũng là ngôi trường danh giá đáng mơ ước của mọi người.

Tuy rằng phụ thân vẫn luôn hy vọng hắn học ở học đường Diên Anh, nhưng học ở trường tư nhân cũng quá mắc.

Do dự một chút, hắn khéo léo trả lời:- Ta cần phải về nhà bàn bạc với cha mẹ một chút.

- Không cần bàn bạc!Lưu viện chủ lúc này quyết đoán:- Nếu học ở học đường Diên Anh, có vấn đề gì khó khăn ngươi cứ nói ra, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.

Triệu Tu Văn cũng có chút do dự, lão đương nhiên không muốn vì chuyện này mà trở mặt với bạn lâu năm, cho nên lão mới ở trước mặt Lưu viện chủ, lấy cách nói nửa đùa nửa thật ra để đề xuất.

- Nào! Nào! Thiếu lang lại đây cùng uống chén trà.

- Vãn bối còn có việc, không quấy rầy các vị tiền bối nữa.

Phạm Ninh hành lễ cáo từ, ông nội tiểu loli vuốt râu cười nói:- Hiếm khi được Phạm thiếu lang đặt cho tên trà hay như vậy, chúng ta sao có thể không thưởng cho gì?Đề nghị này mọi người đều đồng ý, Lưu viện chủ ngẫm nghĩ một chút, từ trên đai lưng gỡ xuống một cái hồ lô mã não màu tím, cười nói với mọi người:- Đứa nhỏ này rất vừa ý ta, các ông cứ tùy ý!Tất cả mọi người đều cười thầm, vì lôi kéo thiếu niên này, Lưu viên chủ thật sự chịu rút hết vốn liếng rồi!Triệu Tu Văn cười nói:- Lão già keo kiệt của chúng ta lần này ngay cả cái đuôi cũng nhổ đi luôn rồi.


Mọi người cười ha hả, Lưu viện chủ lại không tức giận, cười tủm tỉm đem hồ lô mã não tím đưa cho Phạm Ninh.

- Sau này mọi người nhắc đến Bích Loa Xuân, đều biết rằng có quan hệ với học đường Diên Anh, chỉ với điểm này, hồ lô mã não tím này phải tặng cho ngươi rồi.

Phạm Ninh biết rằng hồ lô mã não tím này nhất định rất quý giá, vội vàng xua tay:- Tấm lòng của Lão viên ngoại ta xin nhận, nhưng hồ lô này ta thực sự không thể nhận.

Tiểu loli ở bên cạnh bĩu môi, nói thật nhỏ:- Còn làm ra vẻ!Lưu viện chủ lấy hồ lô kiên quyết đưa cho hắn:- Nhất định phải lấy, nếu không ta sẽ giận đấy.

Phạm Ninh đành phải vô cùng cảm tạ nhận lấy hồ lô, Triệu Tu Văn từ ngón tay tháo ra một chiếc nhẫn hoàng ngọc, đưa cho Phạm Ninh:.