Bởi vì nhu cầu lớn, cho nên giá nhà gần trường cao hơn nhiều.Phía Bắc huyện học là Gia Thiện phường, có một tòa nhà khoảng hai mươi mẫu đất, chỗ này gọi là biệt trạch Chu thị.

Năm đó khi phụ thân Chu Bội học trên huyện, nên Chu Nguyên Phủ đặc biệt mua lại.Trước khi Chu Bội tham gia cuộc thi lựa chọn huyện sĩ thì ở nơi này.Hành lang trong tòa nhà được làm quanh co, các tháp bay trống, các loại đình đài lầu các được bày trí khá khéo léo.

Đặc biệt, hậu viện có một viện tử đặc biệt, có một vài ngôi nhà cùng trăm ngàn cây trúc già.Lúc này trong phòng có hai ngọn nến làm cho phòng sáng ngời, Chu Bội lười biếng ngồi trên giường mềm đọc sách.Nàng mặc bộ trang phục thêu hoa màu xanh nhạt, quần lụa trắng viền vàng, chân mang một đôi giày vải thêu Bách Điểu Triều Phượng.Tóc búi kiểu hai búi tròn, cài một câu trâm bảo thạch, vài lọn tóc đen tùy ý rủ xuống, phủ lên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng.Đôi mắt to linh động nhưng không đọc sách, mà đang chăm chú nghe hộ vệ bẩm báo.Hộ vệ không phải Kiếm Mai Tử, Kiếm Mai Tử đứng một bên, giống như một cây cột điện to choáng chỗ.Đứng trước cửa ra vào, một gã hộ vệ mặc trang phục sĩ tử, tên hộ vệ này dáng người bậc trung, tuổi chừng hai mươi, mày kiếm mắt sáng, dung mạo vô cùng anh tuấn.Y tên là Từ Khánh, là một trong ba cận vệ của Chu Nguyên Phủ, bị Chu Bội điều đến dùng tạm.- Bẩm tiểu chủ nhân, Phạm Ninh vào Lộc Minh viện, đi theo Triệu học chính.


Tuy nhiên có điều kỳ lạ, danh sách đệ tử Triệu học chính công bố cũng không có tên hắn, ti chức hỏi thăm một chút thì thân phận của hắn là môn sinh.Trong lòng Chu Bội cũng có chút kỳ quái, tiểu tử thối kia là hạng nhất huyện sĩ, lại có thể không phải là đệ tử?Nàng lại hỏi:- Trong danh sách còn có huyện sĩ nào khác không?- Ti chức đã tìm hiểu, chín huyện sĩ khác đều đã thành đệ tử, chỉ duy nhất Phạm Ninh là không phải đệ tử.

Lộc Minh viện có đồn đại, hình như bản thân Phạm Ninh không thích.Chu Bội gật gật đầu, vậy là được rồi.

Chỉ có bản thân Phạm Ninh không muốn, hắn mới không trở thành đệ tử.

Bất quá, vì sao hắn không muốn trở thành đệ tử của Triệu lão đầu này chứ?Chu Bội suy nghĩ liền hiểu được, ngay cả nàng cũng không muốn trở thành đệ tử của Triệu lão đầu, huống chi Phạm Ninh.Chu Bội ngẫm nghĩ một chút liền nói:- Từ Khánh, ta chuẩn bị cho ngươi một danh ngạch học sinh sự thính, ngươi cũng đến huyện học đọc sách đi.Từ Khánh đỏ mặt nói:- Ti chức chỉ học qua hai năm tiểu học, sợ nhất đọc sách.

Nhưng ti chức có thể đến huyện học làm hộ vệ.- Huyện học có tuyển hộ vệ sao?Từ Khánh gật đầu:- Ti chức nghe ngóng, bọn họ có tuyển năm hộ vệ, ở cùng chỗ với học sinh, đãi ngộ cũng không tệ.- Vậy được, ngươi đi nhận lời đi.Từ Khánh xoay người định đi nhưng y lại dừng bước, quay đầu nhìn Chu Bội nói:- Có một việc, thiếu chút nữa ti chức quên.- Việc gì?- Hôm nay Phạm Ninh đắc tội với một nhân vật lớn của huyện học.Chu Bội lập tức ngồi dậy, vội hỏi:- Hắn đắc tội với ai?- Hắn đắc tội với thủ tịch giáo thụ Trương Nghị của Cốc Phong viện.Chu Bội mỉm cười, trong lòng càng thêm tò mò.- Không ngờ hắn đắc tội với Trương hắc đao, vì sao?Từ Khánh gãi đầu:- Cụ thể ti chức không rõ lắm, nhưng nghe nói Trương Nghị tự mình đến chiêu Phạm Ninh làm đệ tử, bị Phạm Ninh cự tuyệt, cho nên.....Chu Bội hừ một tiếng, tên Trương Nghị kia nổi tiếng lòng dạ hẹp hòi, mang thù khá nặng.

Phạm Ninh đắc tội với người này, về sau chỉ sợ gặp nhiều đau khổ rồi.Chu Bội ngẫm nghĩ một chút nói:- Ngươi hãy thiết lập mối quan hệ với Phạm Ninh, nếu hắn có gì khó khăn có thể tới tìm ngươi.- Ti chức hiểu rồi.Từ Khánh thi lễ, xoay người rời đi.Ngón tay trắng nõn của Chu Bội gõ nhẹ lên bàn, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.- Tiểu tử thối, ân tình này rất lớn đó nha.Huyện học dạy từ hai đến ba năm, tùy từng người khác nhau, chính quy khoảng chừng bảy trăm học sinh.Nhưng nhiều nhất có khi lên đến một ngàn năm trăm học sinh.


Chủ yếu là những học sinh cũ thi không đậu kì thi Giải, liền ở lại trường học.Trường học thấy bọn họ toàn tâm toàn ý muốn cầu công danh, cũng nể mặt mà không đuổi, người mỗi năm đều tích lũy lại.Tứ thúc của Phạm Ninh cũng là một trong những người đó.

Tuy nhiên, lúc này y đã gặp vận may được Chu Nguyên Phủ đề cử đi phủ học đọc sách.Khu ký túc xá huyện học phía Đông chiếm đất khá lớn, xây dựng hơn mười tòa đại viện.Phòng ốc rộng rãi được xây dựng hơn trăm năm, từ thời Thái Tông đã sửa chữa một lần nhưng vẫn hết sức cũ kỹ, ánh sáng cũng không được tốt lắm.Phạm Ninh ở tại đệ nhất uyển Vấn Mai, chỉ có tên là dễ nghe, kỳ thật nhìn không thấy gốc mai nào cả.Kiến trúc đại viện như một tòa lâu đài, hơn năm mươi hạ xá sinh của Lộc Minh viện ở đây, bốn người một phòng.- Phạm Ninh, ta thực sự hâm mộ đệ, được ở ký túc xá rộng rãi như vậy.Thu dọn hành lý xong, Lục Hữu Vi liền chạy đến phòng Phạm Ninh.

Phạm Ninh là huyện sĩ, có ưu đãi, hắn và hai huyện sĩ khác ở một gian nhà, phòng rộng gấp đôi so với học sinh khác.Dùng ba bình phong ngăn cách, mỗi người đều có không gian riêng của mình.- Cũng tạm được.Phạm Ninh cười cười, giới thiệu hai bạn cùng phòng cho Lục Hữu Vi.- Vị này chính là Tô Lượng, thuộc Dư Khánh học đường, vị kia là Đoạn Du, Phụ Chúc học đường thuộc huyện học, hẳn các người biết nhau.Mọi người cùng tham gia thi đấu chọn huyện sĩ, đương nhiên đều biết nhau, nhanh chóng liền quen thuộc.Hai người bạn cùng phòng của Phạm Ninh cũng không lớn, Tô Lượng chỉ hơn Phạm Ninh một tuổi, dáng người cao gầy, mày rậm mắt to, ngoại hình sáng sủa, tính cách cởi mở, y là đứng thứ ba huyện sĩ.Đoạn Du là huyện sĩ đứng thứ năm, lớn hơn Phạm Ninh hai tuổi.

Y nhìn khá giống con gái, làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú, tính cách dịu dàng ít nói.Lúc này, bên ngoài có tiếng chuông gõ vang, Lục Hữu Vi cười nói:- Đến giờ cơm chiều rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.Lục Hữu Vi không chỉ có phụ thân là giáo thụ phủ học, mà huynh trưởng cũng là thượng xá sinh huyện học cho nên khá quen thuộc đối với tình hình ở huyện học, dọc đường đi vừa cười vừa giới thiệu tình hình với ba người.Huyện học có bốn nhà ăn, quy mô đều lớn hơn nhà ăn lớn của Diên Anh học đường.


Mỗi nhà ăn đều chứa được mấy trăm người.Đám người từ những ký túc xá khác nhau đi ra, đi qua rừng trúc um tùm, đám người các nơi tụ tập một chỗ.- Ta đã nghe nói qua đến Tiến sĩ và Cống cử sĩ, huyện sĩ có là gì chứ?Phía sau đột nhiên có giọng nói không chút kiêng kỵ nói.Phạm Ninh quay đầu lại, thấy phía sau bọn họ có vài tên học sinh khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Nhìn sơ qua, Phạm Ninh liền nhận ra tên học sinh cầm đầu, chính là tên học sinh đẩy Lục Hữu Vi, chỉ có điều hôm nay gã ta không mặc áo choàng.Lục Hữu Vi thấy người này, trong mắt hiện lên một tia nhìn sợ hãi, vội đứng một bên nhường đường.Không cần nhìn thẻ bài học sinh, Phạm Ninh cũng biết bọn chúng là đệ tử của ai.

Những học sinh khác đều đội mũ màu đen, chỉ có bọn họ đội khăn mũ màu xanh..