Chỉ một bữa cơm mà hai người ăn rất chậm, lúc trở về biệt thự trời đã khuya.
Đường Tô chuẩn bị nước tắm cho Nghiêm Cảnh Dương, cô đau lòng nhìn tên nhóc, hắn bị thương ở ngón tay giờ lại bị sốt, có lẽ trước đây hắn chưa bao giờ chịu đựng những thứ này.
"Có cần tôi tắm giúp anh không?" Hôm nay cô cố ý tăng độ ấm của nước lên một chút, khi bị bệnh, tắm nước ấm sẽ thoải mái hơn.
"Không cần!"
Hai tai Nghiêm Cảnh Dương đỏ bừng, hắn trừng mắt nhìn cô.

Hắn còn nhớ rõ ngày đầu tiên, cô gái này muốn tắm cho hắn nên đã nhìn toàn bộ cơ thể hắn.
"Được, tôi đi ra ngoài."
Đường Tô không để ý tên nhóc con này không cảm ơn mình.
Cô chăm sóc hắn chỉ đơn giản xuất phát từ sự đồng tình cùng yêu thích trẻ con.


Đương nhiên, muốn gia tăng tình cảm với hắn cũng là sự thật.

Chỉ cần sau khi nữ chính trọng sinh, vẫn muốn trả thù cô thì Nghiêm Cảnh Dương có thể nể tình cô chăm sóc hắn nhiều như vậy mà bỏ qua cho nhà họ Đường, vậy chẳng phải mục đích của cô đã đạt được hay sao? Trong phòng ngủ chính cũng xây phòng tắm, Đường Tô tắm rửa xong đi ra, cô thấy tên nhóc đã lên tầng ngủ.
Tầng hai thật yên tĩnh, cô mở cửa phòng.
Đèn dây tóc trong phòng được bật sáng, Nghiêm Cảnh Dương nằm trên giường ngủ say, tên nhóc còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Mấy ngày nay trời mưa, thời tiết mát mẻ, không cần bật điều hòa, thậm chí nửa đêm còn lạnh nữa.

Đường Tô đi qua, bỏ hai cánh tay béo nhỏ của hắn vào chăn để không bị cảm lạnh.
Lúc ngủ, bộ dáng ngoan ngoãn của Nghiêm Cảnh Dương quả thật giống thiên sứ nhỏ mềm mại, đáng yêu.

Dáng vẻ trưởng thành của Nghiêm Cảnh Dương ở trong trí nhớ nguyên chủ có chút mờ nhạt, bây giờ nhớ tới chỉ là bộ dáng đáng yêu của hắn.
Đường Tố đứng bên giường nhìn một lát rồi mới đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn, không còn nóng lắm.

Cô bật ngọn đèn vàng ấm áp trên bàn ở đầu giường, tắt đèn dây tóc, chuẩn bị rời đi.
"Đừng tắt đèn!"
Đột nhiên, âm thanh trẻ con của Nghiêm Cảnh Dương vang lên, có thể do bị bệnh nên giọng nói có chút yếu ớt.

Hắn mở to đôi mắt đen bóng, ướŧ áŧ nhìn Đường Tô, lặp lại một lần: “Đừng tắt đèn!”
"Hả? Anh muốn bật đèn sáng để ngủ?” Đường Tô đem đèn dây tóc bật lên lại: “Không chói mắt sao?”
“Không cần cô quan tâm! Cô đi ra ngoài đi!” Nghiêm Cảnh Dương thấy đèn bật sáng một lần nữa, hắn nhắm mắt lại.
Phụt!
Đường Tô nhịn không được cười một tiếng: “Không phải anh sợ tối chứ?”
Nghiêm Cảnh Dương cau mày, hắn không mở mắt, bộ dáng bình tĩnh không lên tiếng, mặc kệ cô.
Tên nhóc không trả lời nhưng Đường Tô xác định, Nghiêm Cảnh Dương sợ tối.


Chậc chậc, đường đường là tổng tài của một tập đoàn Thắng Cảnh lớn, là người mà mọi người ngưỡng mộ vậy mà lại sợ tối.

Đồ nhát gan!
Cửa phòng được đóng lại.
Nghiêm Cảnh Dương chậm rãi mở mắt, hắn nhìn về phía cửa, ánh mắt vững vàng.

Vừa rồi hắn ngủ thϊếp đi, trong đầu lại vang lên giọng nói nghe được lúc trước.
Giọng nói đó nói, nếu hắn muốn khôi phục nguyên thân thì phải làm cho Đường Tô hôn hắn.
Nghiêm Cảnh Dương bực bội mà xốc cái chăn Đường Tô đã đắp cho hắn, sao hắn có thể để cho người phụ nữ kia hôn hắn!
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ngày hôm sau, cơn mưa liên tục mấy ngày cuối cùng cũng tạnh, bầu trời sáng sủa, trong xanh, sáng sớm gió nhẹ, cành cây lay động, trên lá cây còn vài giọt sương đọng lại.

Từ xa ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng chim hót lảnh lót, làm người vui vẻ thoải mái.
Đường Tô nhảy một điệu múa xong, về phòng thay một bộ quần áo.
Thân thể này vốn là trời sinh thích hợp khiêu vũ, vòng eo mềm mại, xương cốt dẻo dai.

Ngoại trừ quá yếu ớt thì chỗ nào cũng tốt.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này không ngừng rèn luyện, thân thể càng thêm mềm mại giống không xương, vòng eo thon gọn, da thịt trắng nõn.

Rõ ràng nhất chính là khí chất, trước đây khi khiêu vũ Đường Tô không để lộ ra, khí chất đã rất tốt, hiện tại cả thân thể này kết hợp với linh hồn của cô làm khí chất kia trở nên càng thêm xuất chúng.
Đường Tô thay một chiếc áo vải voan ngắn tay màu vàng nhạt, tay áo có hình lá sen làm nổi lên cánh tay áo có màu hồng phấn của cánh sen, làm càng thêm trắng nõn.


Những bộ quần áo sáng màu như vậy rất kén người mặc, làn da chỉ cần không đủ trắng, mặc vào ngược lại rất dễ bị đen.

Phía dưới cô mặc quần jean dài tôn lên đôi chân dài miên man lại thẳng tắp, đơn giản lại rất ưa nhìn.
Lúc cô đi ra phòng khách đã nhìn thấy Nghiêm Cảnh Dương ngồi ở trên sô pha, tên nhóc đó đang xem tin tức buổi sáng.
“Chào buổi sáng, bây giờ tôi đi làm bữa sáng, anh chờ một chút.” Nói xong, Đường Tô liền đi vào trong phòng bếp.

Thân thể nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương dựa vào sô pha, hai chân ngắn lơ lửng ở giữa không trung, thấy Đường Tô thoải mái đi qua, đôi lông mày non nớt của hắn nhíu chặt.
Bữa sáng chính là cháo bắp, dùng nồi lẩu nấu, không loãng cũng không đặc, trộn chung với bắp vàng, ngọt ngào, mùi hương mê người.

Đường Tô còn rải lên trên một ít đậu phộng giã nhỏ, tôm khô cùng hành cắt nhỏ.

Cho một ngụm vào miệng, giòn giòn, rất thơm, lại kết hợp với vài món ăn kèm giòn sần sật nên rất ngon.
“Ăn xong bữa sáng, anh nhớ phải uống thuốc đấy.” Đường Tô múc một chén cháo đưa tới trước mặt Nghiêm Cảnh Dương.
“Ừ.” Nghiêm Cảnh Dương lên tiếng.
Đường Tô nhìn hắn, phát hiện phía dưới mắt tên nhóc xuất hiện một tầng quầng thâm xanh đen, bởi vì làn da trắng nõn mà thêm rõ ràng.

“Tối hôm qua anh ngủ không ngon à?” Cô hỏi.
Nghiêm Cảnh Dương nhấc mí mắt lên, mắt to đen láy không tiếng động mà nhìn cô một cái, tầm mắt lơ đãng dừng ở cánh môi hồng mê người của cô, giọng nói có chút giận dỗi: “Ngủ không ngon.”
Muốn hắn hôn cô, sao có thể!.