Bước xuống tàu điện ngầm, cơn gió giổi qua, muốn thổi bay đi cái mũ vành mà cô đang đội.
Linh Hỷ đưa tay ra bắt lấy cái mũ, nhìn về phía trước mà mỉm cười.
Linh Dư Thiếu thấy con gái mình cứ đứng như trời trồng, ông giơ tay ra đập lên vai con gái, nói: “Tiểu Hỷ? Nhìn gì đấy, đi thôi.

Không nhanh là lạc bây giờ.”
“Vâng ạ.” Linh Hỷ đáp, cô kéo vali đi theo cha mẹ.
Sau khi dọn đồ đạc cẩn thận, Linh Hỷ liền nhận được cuộc gọi từ bạn mình, thế là cô liền xin phép bố mẹ.
Đi theo vị trí được chỉ ra trên bản đồ GPS, Linh Hỷ rất nhanh liền đến được điểm hẹn.
Đấy là một quán cà phê nằm ở trên quảng trường Danh Lợi đầy nắng, trên một bàn ngoài trời của quán lúc này chỉ có một cô gái đang ngồi, mặt úp vào bên trong điện thoại cảm ứng.
Linh Hỷ rất nhanh liền nhận ra người ngồi đó, cô bước đến, lại đẩy ra cái ghế đối diện cô gái kia mà ngồi xuống.
Không cần ngẩng mặt lên, cô gái cũng nhận ra được là ai đã ngồi xuống, cô lên tiếng: “Linh Hỷ, cậu có biết không, mấy tên khủng bố tại thành phố Lạc Triều bị bắt rồi đấy! Nhà trường cũng thông báo một tuần nữa là quay lại học.”
Linh Hỷ đáp: “Tôi biết rồi.

Nhưng tại sao cậu lại đến thành phố này, không phải cậu bảo là bố mẹ cậu nói sẽ không đến đây mà.”
Mạnh Dĩ ngẩng đầu, tay vén sợi tóc nâu xoắn sang một bên, đôi mắt đen nhánh nhìn Linh Hỷ, đôi mắt kính lóe lên, phản chiếu ra khuôn mặt của cô, “Vốn là như vậy đấy.

Nhưng mà các thành phố khác cũng có những tin đồn khá là khó tin, thành ra nơi nào cũng như nơi nào, bố cùng mẹ tôi dứt khoát chọn Phyxiso luôn.”
Linh Hỷ lấy hai tay chống cằm, hơi nghiêng đầu nói: “Dù sao Đế quốc nhiều người như vậy, chắc gì đã gặp phải nhỉ.”
“Ừ đúng đấy, đã thế lại còn kén cá chọn canh, quyết định ngay từ đầu có phải nhanh hơn không.”
“Mà cậu uống cà phê không? Để tôi gọi.” Mạnh Dĩ lại tiếp tục chôn đầu vào màn hình, nói.
Linh Hỷ lắc đầu, đáp: “Không cần đâu.”
“Cứ gọi đi, tôi bao.”

“Ừm, vậy thì một tách trà hồng đi.”
Nghe vậy, Mạnh Dĩ lại ngẩng đầu lên, đầy mặt là vẻ quái lạ.
Linh Hỷ cười ha ha, nói: “Đùa thôi, đùa thôi, ai lại gọi trà ở quán cà phê chứ.”
Mạnh Dĩ càng thêm cổ quái, cô nói: “Vậy à…thế mà lúc nãy tôi hình như có thấy trên menu có trà hồng hay sao ấy.”
“Hả?” Lần này là Linh Hỷ bày ra vẻ mặt quái lạ, “Cậu đùa đấy à?”
Mạnh Dĩ lắc đầu: “Ai đùa cậu, tôi nhìn thoáng qua nên thấy, cũng không rõ là mình nhìn nhầm hay không nữa…”
Một người mặc đồ bồi bàn đi đến, tay cầm một cái khay, trên khay là một ly hồng trà.
— QUẢNG CÁO —
Hắn đứng cạnh bàn hai người, hơi run run mở miệng: “Hai quý cô, cửa hàng chúng tôi có bán một loại trà hồng gần đây rất được yêu thích, liệu các cô có muốn dùng thử?”
Mạnh Dĩ ngẩng đầu lần nữa, hơi nhướng mày nói: “Anh theo dõi bọn tôi nói chuyện đấy à?”
Không thể hiểu nổi vì sao cô bạn lại kết luận như vậy, Linh Hỷ liếc nhìn Mạnh Dĩ, thấy được vẻ linh hoạt trong mắt cô, thế là đành im lặng, ngẩng đầu lên nhìn tên bồi bàn, chờ xem hắn định đáp kiểu gì.
Tên bồi bàn mặt dài đổ mồ hôi, hắn im lặng một chút, lựa chọn từ ngữ thích hợp, mở miệng: “Xin lỗi? Tôi không hiểu ý cô.

Nơi đây chúng tôi có cho ra mắt một loại hồng trà…”
Chưa nói hết, Mạnh Dĩ đã lớn miệng ngắt lời: “Từ khi bạn tôi xuất hiện, anh đã đi qua đi lại nơi này tổng cộng ba lần, mỗi lần anh lại làm một công việc mà không nằm trong phận sự của anh, hơn nữa, anh có nhìn lén về phía này, tổng cộng bốn lần.

Có cần tôi phải liệt kê mốc thời gian cho anh không?”
Bị vạch trần rõ ràng như thế, bồi bàn càng thêm rối rắm, mồ hôi đã thấm đẫm trên lưng hắn, ánh mắt vô tình liếc nhìn tên hề phía xa.
Mạnh Dĩ nhìn theo ánh mắt của hắn, “Ồ” lên một tiếng, nói: “Đấy là đồng bạn của anh sao? Tôi để ý thấy anh liếc nhìn hắn ta mấy lần rồi.”
“Cô…!” Tên bồi bàn hơi khẩn trương, bật thốt.
Nhìn phản ứng của tên bồi bàn, Linh Hỷ đã coi lời Mạnh Dĩ là đúng, nhìn về phía tên bồi bàn với ánh mắt đề phòng, lại bất ngờ trước khả năng quan sát vô song của cô bạn mình.
Bồi bàn tức phì phò, hắn rất muốn cho con nhỏ trước mặt một trận, thế nhưng đây đã là cơ hộ cuối cùng của hắn, hắn nhất định phải nắm bắt lấy.
Chỉ là còn chưa nói được lời nào, nơi xa đã xảy ra biến cố.

Tên hề đang đạp trên chiếc xe một bánh, xung quanh là vài du khách đứng xem.

Đột nhiên tên hề hét lên một tiếng đầy đau đớn, cái đầu của hắn bất chợt phình to, dần căng như quả bóng bơm nước, lại đột ngột nổ tung!
Máu tươi bắn ra tứ phía, trong máu còn có lẫn lộn màu trắng, rơi lên những khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác của người đi xung quanh.
Thân xác tên hề đổ xuống, bịch một tiếng, bánh xe dính máu lăn đến dưới chân một đứa trẻ.
Một con bọ nhỏ mập bắn ra theo dòng máu, rơi xuống đất.

Nó ngọ nguậy một chút, bốn cái chân mọc ra, thoáng cái đã chạy mất vào rừng chân con người.
Có người giật mình, hét lên một tiếng hét lớn, đánh thức những người khác.
Nhất thời, khung cảnh rơi vào hỗn loạn.
Mạnh Dĩ cùng Linh Hỷ sững sờ nhìn tên hề nổ đầu, sau đó tất cả đều trở nên hỗn loạn vô cùng, mà tiếng thủy tinh vỡ lại làm cả hai giật mình, đồng thời quay sang nhìn tên bồi bàn.
Tên bồi bàn làm rơi khay đựng, hai tay ôm đầu, đôi đồng tử co rụt, thân thể run lẩy bẩy, miệng luôn nói: “Tiêu rồi…tiêu rồi…hắn chết rồi…”
Mạnh Dĩ nhận ra không thích hợp, lập tức cô dứng bật dậy, vòng ra kéo Linh Hỷ đứng dậy, chạy ra.
Linh Hỷ còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thì bị Mạnh Dĩ kéo đi, tuy bước chân có chút lúng túng nhưng vẫn đuổi kịp Mạnh Dĩ không ngã.
Vừa chạy đi được tầm chục bước, đến khi sắp hòa với dòng người hỗn loạn, Linh Hỷ ngoản đầu nhìn về phía sau.

— QUẢNG CÁO —
Tên bồi bàn đột nhiên nổ đầu, máu cùng não trộn với nhau bắn khắp nơi, nhuộm đỏ bàn ghế nơi hai người vừa ngồi.
Lại thêm một người nổ đầu, tức thì khung cảnh lại hỗn loạn hơn nữa.
Hai người hoàn toàn hòa vào dòng người, quảng trường Danh Lợi một ngày nhuốm máu.
Con bọ chui len lỏi giữa rừng chân đang chạy vội, mấy lần suýt bị đạp nát, cuối cùng nó cũng đến được ven quảng trường, nó định nhảy xuống cái cống.


Từ đâu ra một bàn chân dẫm mạnh xuống, đạp con bọ nát bét, nó kêu lên một tiếng chói ta, hắn ta lại dí chân càng mạnh.
Cuối cùng con bọ cũng không còn phát ra bất cứ âm thanh nào, hắn đạp đạp chân một hồi, thân nát bét của con bọ bay xuống cống, mà hắn cũng lộ rõ ra thần sắc chán ghét.
Người đi cạnh hắn là một cô gái, cô ta đội mũ phù thủy, quần áo phong cách dark academia.

Nếu Nhu Chí Hoàng ở đây, chắc hẳn sẽ nhận ra đây là người đã xuất hiện trong đêm viện bảo tàng nổ.
Cô ta ôm ngực đứng một bên trong góc khuất, lộ vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Ngươi thế mà dám giết nhân trùng.”
Vì người người khiếp sợ mà chen nhau rời đi, cũng không có ai chú ý đến một người ăn mặc tựa như hiệp sĩ thời Trung Cổ, giáp sắt toàn thân đang đứng trong một góc khuất cả.
Jackie Frosen nhìn về phía Viet Lusatia, đôi con ngươi đỏ thẫm nằm sau cái mũ hộp sắt, hắn nhìn qua khe hở ngang trên mũ, hừ lạnh: “Thì đã sao? Một kẻ thích chui lủi thích dùng thủ đoạn bẩn hèn thì không có gì đáng sợ.”
Viet Lusatia đáp: “Ngươi làm gì thì làm, muốn chết thì cứ chết, nhưng chớ có để liên lụy đến ta.”
Nói rồi, Viet Lusatia lại biến mất, thân hình tựa như bị xóa mất.
Jackie Frosen chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi lại nhìn về phía hai thân hình không đầu nằm rạp trên quảng trường trống vắng, trong lòng suy tư…
…Vũ Gia Minh bấm chuông cửa, đợi một chút liền có người bước ra.
Ấy là một vị quản gia già nghiêm nghị, ông ấy mặc vest đen, ở trong cái thời tiết này thì chỉ nhìn thôi đã khiến người phải ngột ngạt.
Vị quản gia này tên là Nhân Chính, là một người họ hàng xa của gia đình Nhân Bảo, từ khi bé đã đi theo ông nội của Nhân Bảo, vì gia đình Nhân Bảo mà phục vụ suốt mấy chục năm, rất được mọi người trong gia đình Nhân Bảo tín nhiệm.
Vũ Gia Minh cũng quen biết ông ấy đã lâu, cũng coi như khá là thân thiết.
Nhân Chính vừa bước đến, cổng sắt cũng tự động mở ra.
Mục Ly cũng không biết đến cổng tự động, thấy cái cổng không người chạm vào mà tự mở ra liền mở to mắt dõi theo.
Đứng đấy, hơi cúi người, vị quản gia già đặt một tay đeo găng trắng lên trước ngực, lên tiếng: “Cậu Minh, ông chủ cùng bà chủ đang chờ cậu trong phòng khách.”
“Bác Chính, dạo này bác có khỏe không?” Vũ Gia Minh trước tiên chào hỏi Nhân Chính.
Nhân Chính vẫn cúi người, đáp: “Tôi vẫn vô cùng tốt, cảm ơn cậu đã quan tâm.

Nhưng ông bà chủ đang còn đợi cậu, cậu nên nhanh chóng đi gặp mặt họ, nếu không bà chủ sẽ không vui.”
“Được.” Vũ Gia Minh đáp: “Cháu sẽ nói chuyện với bác sau.”
— QUẢNG CÁO —
Nhân Chính làm trọn vẹn chức trách của một quản gia mà dẫn đường phía trước, lại không hề hỏi đến lai lịch người đi phía sau, Vũ Gia Minh theo sau, tuy đã rõ ràng đường đi trong biệt thự, thế nhưng cậu vẫn không hề đi lên trước Nhân Chính.
Đi phía sau, Vũ Gia Minh ngắm lại cảnh vật đã từng xuất hiện trong trí nhớ nguyên chủ, tiện thể kéo Mục Ly đến đứng cạnh mình nói nhỏ: “Lát nữa cậu đừng nói lung tung nhé, cứ để tôi lo.”

Mục Ly gật đầu, đáp: “Ok, nếu có gì tôi sẽ nói nhỏ cho cậu biết.”
Vũ Gia Minh cảm thấy kể từ khi tiếp nhận nhiệm vụ, thái độ của Mục Ly trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, lại ít khi nói đùa hay cười cợt.
“Này.”
“Sao?” Mục Ly đang hơi phân tâm, lại nghe thấy Vũ Gia Minh gọi liền lên tiếng.

“Cậu có tâm sự gì à?” Vũ Gia Minh nói đùa: “Hay là vô tình nhìn thấy cô nào xinh đẹp, đơ người luôn rồi?”
Mục Ly cười khổ, đáp: “Làm gì có.

Cậu không cảm thấy ư? Từ lúc bước vào thành phố tôi đã cảm nhận được dường như có một nguồn năng lượng tiêu cực khổng lồ đang ảnh hưởng đến toàn thành phố, lại chỉ nhắm đến khiển tưởng giả…” Vậy nên cậu muốn vui, muốn có tâm tình cười cợt cũng khó.
Biết được thông tin này, Vũ Gia Minh sửng sốt: “Tôi có cảm thấy gì đâu? Hay là do tôi còn yếu quá?”
“Có khả năng là như vậy.” Mục Ly cũng đã nghĩ đến chuyện này.
Càng mạnh, tưởng năng càng lớn, tinh thần càng nhạy bén, lại càng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quoanh.

Đó cũng là lý do tại sao nhiều đại năng chỉ thích ở một mình nơi hoang vu ít người, đều là để thanh tĩnh, thuận tiện củng cố đạo tâm.
“Nhưng nguồn năng lượng này do thứ gì phát ra mới được chứ?” Vũ Gia Minh nhăn mày.
Nhắc đến câu hỏi này, Mục Ly đáp: “Tám chín phần mười là đầu nguồn của lũ bọ.”
Nhớ đến lũ bọ, lại nghĩ đến bản thân từng thuyết phục Nhân Bảo tiêu hủy toàn bộ số thực phẩm đến từ thành phố Phyxiso, Vũ Gia Minh lại khẩn trương, cậu lo lắng nói: “Chuyện tôi khuyên Nhân Bảo tiêu hủy thực phẩm kiểu gì cũng rơi vào tai ông bà cậu ấy, nếu lát nữa ông bà hỏi tôi thì tôi lại phải trả lời thế nào bây giờ…?”
Chẳng nhẽ là phải nói rõ tất cả mọi chuyện? Nhưng ông Nhân Bảo là lão già bảo thủ, chắc chắn sẽ không tin, với cả nếu như thực phẩm nào trong thành phố cũng tương tự như đồ Nhân Bảo măng về thì có lẽ giờ này đã không kịp, nói ra phỏng đoán có khi lại là đánh rắn động cỏ, để tên đầu sỏ dùng phương pháp nào đó mà cậu không biết được nghe rõ mồn một thì sẽ rất không ổn.
Mục Ly đáp: “Trước tiên cứ phải gặp mặt đã rồi tùy cơ ứng biến.”
“Tùy cơ ứng biến?”
“Đúng thế.

Đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy, tôi cũng không nghĩ ra phương pháp gì hiệu quả hơn đâu.”
Vũ Gia Minh thở dài, áp lực phải đối mặt với ông bà nội Nhân Bảo tăng gấp bội.
Cậu liếc nhìn qua cửa sổ lớn, bên ngoài vẫn là bầu trời trong xanh, thời tiết vẫn mát dịu, mỗi nhìn qua thôi thì sẽ không ai cho rằng thành phố này đang phải đối mặt với nguy hiểm tiềm tàng ẩn núp sâu bên trong, liên tục đục khoét….