Sắc mặt Hàn Vân khá là nặng nề, khi nghe thông tin này từ Nhu sư huynh, hắn đương nhiên biết điều này đại biểu cho cái gì.
Người của các thế lực lớn lẫn tạp đến chắc chắn không phải kẻ thường, nhất là khi điểm tiếp xúc trở nên ổn định hơn, không gian thao tác trong thế giới toàn người thường đối với bọn hắn rất lớn.
Có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi, các thế lực lớn đều sẽ có động tác, cách cục thế giới này cũng sẽ xảy ra đại biến đổi.
Cũng đồng nghĩa xảy ra tranh đấu, và hy sinh là bắt buộc cùng cần thiết.
Mục Ly vẫn không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, có điều hắn nhìn sắc mặt Hàn Vân thì cũng biết được không ổn.
“Vậy…” Mục Ly hỏi: “Chúng ta bây giờ nên làm gì?”
Dần dần, Hàn Vân quay về như thường, hắn suy tư một chút, đáp: “Đệ cứ dưỡng thương trước, để huynh suy tính.”
Hắn trầm ngâm, nói: “Có lẽ chúng ta có thể báo đáp theo cách này…”
Mục Ly “Hả” một tiếng.
Hàn Vân nhìn bóng đêm ngoài kia, nói ra suy nghĩ của mình: “Ngay khi điểm tiếp xúc ổn định hơn, sư huynh đã đến, đồng thời âm thầm theo dõi chúng ta.

Vậy mà khi chúng ta gặp nguy, sư huynh lại không ra tay, có thể là do lệnh của sư tôn, để rồi đệ bị bay đến căn nhà này, chủ hộ không đuổi đệ hay bắt đi vì nghi ngờ, lại giúp đệ, sư tôn có lẽ biết từ trước, sư tôn tự có suy tính riêng liền đưa ra yêu cầu kỳ quặc là báo đáp chủ hộ.

Kết hợp với thời thế săp loạn…”
Một người chậm rãi ngồi kể, một người chậm rãi nằm nghe, khung cảnh trong đêm thật ôn hòa.
Chỉ là khung cảnh này chưa duy trì được bao lâu, lời Hàn Vân nói chưa hết thì đã bị cắt ngang.
Bên ngoài cửa sổ, một bóng người nhanh chóng nhảy vào.
Nhu Chí Hoàng bước đến đứng đầu giường, cười nói: “Chào hai đứa.”

Hàn Vân nhìn Nhu Chí Hoàng, hỏi: “Huynh có thấy đúng không?”
“Hả?” Nhu Chí Hoàng hỏi ngược: “Đệ đang nói gì?” Trông mặt ông ta vô cùng ngạc nhiên.
Hàn Vân rũ mí mắt, đang suy tính xem nên làm cách nào để chơi chết ông sư huynh này.
Mục Ly lại không suy nghĩ nhiều vì sao Nhu Chí Hoàng lại xuất hiện ở đây.

Cậu nghe Hàn Vân hô một tiếng sư huynh liền biết người trước mặt là ai.
Cậu vô cùng lễ phép chào: “Chào Nhu sư huynh.”
Nhu Chí Hoàng gật đầu cười, ông ta nói: “Không cần phải suy đoán lung tung.

Sư tôn vừa truyền tin tới, bảo hai đứa nên báo đáp ân nhân theo cách hợp thời thế nhất, còn cái khác không cần phải lo.” — QUẢNG CÁO —
Nói rồi, từ trong tay, Nhu Chí Hoàng ném ra một túi nhỏ trong tay.
Lúc này, Hàn Vân ngẩng đầu lên, lại giơ tay ra bắt lấy.
Hắn lật ra xem, phát hiện đây là một cái túi không gian do Lộc Tồn tinh quân chế tác, mặt trên túi vải còn có thêu hai chữ “Lộc Tồn” khá bắt mắt.
Nhu Chí Hoàng cười nói: “Do tam sư bá tận tay chế tác đấy.

Tùy ý sử dụng, nhưng cẩn thận bị cướp.” Bàn giao xong xuôi, Nhu Chí Hoàng lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất trong đêm đen.
Từ đầu đến cuối, hắn không nhắc gì đến vấn đề nghe lén.
Hàn Vân biết vậy nhưng không có cách nào, hắn càng quan tâm trong túi không gian có cái gì.

Mục Ly khi nghe tới ‘tam sư bá’ liền tỏ ra hứng thú với vật này, cũng ngó đầu vào nhìn.
Hai người hơi chụm đầu vào, Hàn Vân cũng mở ra cái túi.
Chỉ là khác xa với tưởng tượng của Hàn Vân về một túi đầy ắp bảo dược, trong không gian rộng gấp vài lần so với bề ngoài của cái túi, chỉ có duy nhất một ba quyển sách “Hướng dẫn nhập môn sơ tưởng” cùng một cái bình nhỏ to bằng ngón tay cái.

Hàn Vân: “…” Hắn chắc chắn hiểu rồi.
Trong khi đó, Mục Ly lại bất ngờ vui sướng vì phát hiện ra đây là một cái túi không gian.
“…” Có lẽ hắn nên bổ túc cho Mục Ly một lớp dạy tư duy…
…Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, Vũ Gia Minh đã theo đồng hồ sinh học tỉnh lại.
Khi biết bản thân vừa xuyên không, Vũ Gia Minh đã vì mọi trường hợp có thể xảy ra mà luyện tập thể dục rất nhiều, còn chăm chỉ dậy sớm học các kiến thức sinh tồn qua mạng xã hội.
Chỉ là cho đến bây giờ cậu vẫn chưa có cơ hội để thực hành các kĩ năng đã học.
Hôm nay Nhân Bảo không có ở nhà cậu, Vũ Gia Minh bèn phải dậy sớm hơn bình thường một chút, chuẩn bị đi siêu thị mua sắm bổ sung lương thực cho tủ lạnh nhà cậu.
Cho rằng Mục Ly còn đang ngủ, Vũ Gia Minh đi ra khỏi nhà, để chìa khóa dự phòng treo lên móc trên tường rồi khóa cửa lại, ung dung đi ra ngoài.
Vũ Gia Minh bước vào thang máy, bấm số tầng một rồi lùi về sau đứng.
Thang máy nhanh chóng chuyển động, cậu đứng một góc ôm điện thoại lướt mạng.
— QUẢNG CÁO —
Hai ngày hôm nay trên trang chủ mạng xã hội của cậu tràn đầy tin tức được chia sẻ liên quan tới vụ nổ viện bảo tàng.
Viện bảo tàng bất ngờ bị nổ, đối ngoại cảnh sát tuyên bố là nổ đường dẫn khí ga, nhưng nhiều giáo sư tiến sĩ nổi tiếng lại nhảy ra phân tích chứng minh ra nhiều lỗ hổng trong lời tuyên bố của cảnh sát, thế là cảnh sát lại phải điều tra lại, sớm nay tuyên bố là khủng bố đánh bom.
Cụ thể là một tên khủng bố đã lén đặt bom cỡ lớn trong viện bảo tàng, dự định hôm sau kích nổ, nhưng trong quá trình lắp đặt xảy ra sai lầm dẫn đến bom nổ ngay trong đêm.

Tên tội phạm đã bị cảnh sát phát lệnh truy nã, đồng thời mở rộng điều tra thêm.
Ngoại trừ thông tin như vậy, cảnh sát không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào từ phía dư luận, chính điều đó đã khiến vô số thuyết âm mưu ra đời ngay trong đêm, đồng thời gây ra hoang mang không nhỏ cho người dân thành phố.
Ngay trong thang máy đây Vũ Gia Minh cũng có thể cảm nhận được tâm tình lo âu thấp thỏm của vài người đi cùng.
Mà khi bước chân ra ngoài đường phố, loại tâm tình tiêu cực này lại càng có thể cảm nhận rõ ràng.
Đường phố khu vực trung tâm nội thành hàng ngày náo nhiệt, trải qua thiên tai đã trở nên tiêu điều, còn chưa khôi phục lại bình thường thì nay lại càng thêm xơ xác.
Đi ra khỏi tòa nhà là con đường lớn dẫn đến quảng trường Mugis, chỉ là lối đi đến quảng trường đã bị những chiếc băng rôn cảnh sát phong tỏa hoàn toàn, còn cả những chú cảnh sát vũ trang tận răng đứng tại chỗ bảo vệ, đảm bảo không một ai có thể vượt qua.
Bình thường đây là con đường đến siêu thị lớn nhất thành phố, đó cũng là siêu thị cậu hay đến.

Chỉ là với tình huống phải đi một vòng quanh thành phố để đến được siêu thị kia như bây giờ thì cậu lựa chọn đi đến siêu thị khác gần đây còn hơn.
Nhà trường mà nguyên chủ đang theo học cũng vì những biến cố gần đây dọa sợ, trực tiếp phát tin nhắn thông báo nghỉ học vô thời hạn., không rõ bao giờ sẽ cho học sinh quay trở lại.
Vậy là trong quãng thời gian ngắn sắp tới cậu sẽ có khá nhiều thời gian rảnh rỗi.

Dì Lam cũng mới thông báo cho cậu sẽ về thành phố trong thời gian ngắn, chẳng biết bao giờ thì về.

Phương tiện thời nay cũng "khá phát triển", tuy chưa có máy bay thương mại nhưng đã có vệ tinh nhân tạo, tàu điện ngầm là phương tiện chủ lực của cả thời đại.
Nghĩ tới vấn đề khoa học tại thế giới này phát triển lệch tông như vậy, Vũ Gia Minh chỉ muốn chửi chết lũ khoa học gia mắc bệnh thần kinh, sao không một lần nghiên cứu cho đều đều vào, cứ phải lệch lạc như thế mới chịu.
Bước đi trên con đường rộng mà vắng, thỉnh thoảng chỉ có một chiếc xe thương mại đi qua, Vũ Gia Minh âm thầm mơ hồ nhận ra có gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Vừa đi được trên phố một lúc, Vũ Gia Minh đang mải mê nghĩ ngợi vô tình va phải vai một cô bé.
Cô bé thấp hơn cậu một cái đầu, hình như đang vội, lại chạy thục mạng nên đã không chú ý tới đường đi, va phải cậu thì cũng chỉ vội cúi gằm đầu xin lỗi liên tục.
Vũ Gia Minh cũng chẳng phải loại người thích gây khó dễ cho người khác, liền dặn dò chú ý vài câu rồi thả cho đi.
Nhìn theo bước chân nhỏ chạy vội đi của cô bé, Vũ Gia Minh lắc đầu, lúc này nhìn bầu trời đục ngầu, cậu lại càng thấy rõ cái vội vàng đang tiếp diễn trong thành phố…

…Cô gái nhỏ chạy vội đi, bước chân càng chậm dần, rồi biến thành chậm rãi bước đi.
— QUẢNG CÁO —
Cô ta thong thả bước đi, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, lộ ra khuôn mặt trái xoan, thanh thoát lại có chút khả ái, tóc đuôi ngựa màu nâu đung đưa, cô gái khẽ ngâm nga một giai điệu vui tai, trông có vẻ cô bé đang rất vui.
Đi đến một đoạn không xa quảng trường, cô bé đột ngột rẽ vào một ngõ nhỏ tối như mực nằm giữa các tòa nhà.
Dù đi vào nơi âm u tăm tối như vậy, cô gái cũng không tỏ ra sợ hãi, vẫn ngâm nga một giai điệu.
Đi vào ngõ hẻm không tốn tới năm phút, cô bé đã dừng lại trước một bức tường lạnh lẽo, khẽ nghiêng đầu, tay cô giơ ra, nắm thành quyền, gõ nhẹ vào bức tường.
Bức tường bị cô gõ theo nhịp, đến nhịp thứ bốn mươi bảy thì bỗng rung động.
Bức tường ngừng rung động, một khe nứt xuất hiện trên bức tường, kéo dài ra hai bên , dần thành một hình gộp chữ nhật cao hai mét hơn.
Cô gái còn chưa chạm vào bức tường, nó đã như một cánh cửa mở rộng ra, lộ ra cảnh vật phía bên kia bức tường.
Đằng sau bức tường ấy lại là một không gian lớn tầm hơn năm mươi mét vuông, căn phòng ấy tựa như một quán bar nhỏ, có bàn ghế gỗ mộc mạc, thảm lông đỏ ấm áp, bức tường lát đá hai bên treo nào là đầu gấu, đầu hươu hai sừng,… Ánh đèn vàng nhu hòa cùng lò sưởi lại càng khiến không gian nơi đây thêm ấm áp.
Đằng sau quầy bar là một chiếc tủ chứa đầy các loại rượu khác biệt, có một gã ngồi trên ghế sau quầy, ăn mặc đúng kiểu bartender thời hiện đại, gã có chiếc cằm dài lại vuông, làn da nhợt nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm, ngón tay dài và thon đang mân mê chiếc cốc pha chế.
“Vào đi, đừng làm hơi lạnh vào đây.” Gã không hề có tình cảm ra lệnh, trong giọng nói có chút chán ghét.
Cô gái cười hì hì một cái, đáp: “Biết rồi, thưa thuyền trưởng Nocapski.”
Vừa nói, cô ta vừa đi vào, ‘cánh cửa’ cũng nhanh chóng khép lại.
Mà gã ta có vẻ khá là nhạy cảm với cụm từ ‘thuyền trưởng’ , vừa nghe cô gái gọi mình như thế liền đưa mắt nhìn cô ta, ánh mắt hung ác, cả căn phòng đột nhiên biến chuyển, khắp nơi dường như đang nhằm vào cô gái, ác ý tuôn trào tràn ngập mỗi ngõ ngách.
Cô gái vẫn không sợ hãi, cười hì hì đứng đó.
Gã nhìn chằm chằm vào cô gái, dáng vẻ có thể sẽ tấn công thân hình mảnh mai kia bất cứ lúc nào.
Chỉ là giằng co trong phút chốc, cô gái vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại gã bartender lại thu hồi lại ác ý, tiếp tục mân mê cốc pha chế.
“Ngài Jogtobiv đang đợi cô sau phòng.” Gã tiếp tục phớt lờ cô gái.
Cô gái không hề để tâm đến thái độ của gã, coi như không có chuyện gì xảy ra, thong thả đi đến một cánh cửa gỗ bên cạnh quầy bar..