Khi mặt trời ló dạng, Đặng Gia An giật mình tỉnh giấc thì đã không còn thấy Hoắc Thiếu Huyền nằm bên cạnh nữa rồi.
Cô ngớ người ra một lát, sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay và ga trải giường có vết nhăn bên cạnh thì cô mới có thể chắc chắc đêm qua vị nhà họ Hoắc kia đã xuất hiện.
Thậm chí còn xuất hiện một cách thần không biết quỷ không hay mà chạy vào đeo nhẫn cho cô, thậm chí còn ngủ trên giường cô một đêm khiến cho một bên vẫn ám mùi rượu.
Cô suýt nữa thì tưởng đó là một giấc mơ.

Không đúng, nó phải là một cơn ác mộng mới phải.
Đặng Gia An nhíu mày, cô xoa xoa trán rồi đi xuống giường làm vệ sinh cá nhân.
Đêm hôm qua Hoắc Thiếu Huyền say rượu như vậy mà vẫn có thể đột nhập vào đây? Chẳng lẽ vệ sĩ trong nhà hôm qua đã đi ngủ hết rồi sao.
Một lát sau, cô thay đồ rồi đi xuống dưới nhà ăn, nhìn thấy chị gái đã ngồi sẵn ở đấy, cô lên tiếng thăm dò.
"Hôm qua chị có thấy điều gì bất thường không?"
Đặng Minh Nguyệt lấy một miếng bánh mì phết bơ, chị ấy cắn một miếng rồi mới trả lời câu hỏi của Đặng Gia An.
"Thấy cái gì bất thường cơ? Đêm qua có chuyện gì xảy ra à?"
Nếu đã nói như vậy thì tức là Hoắc Thiếu Huyền không bị một ai trong nhà phát hiện cả.

Vậy hắn ta đã chạy vào đây kiểu gì?
Khinh công? Bay như chim? Hay là đi xuyên tường?

Thấy cô em gái mãi không trả lời lại, Đặng Minh Nguyệt bèn quay đầu sang hỏi thăm.
"Em hỏi vậy là sao? Rốt cuộc đêm qua có chuyện gì xảy ra?"
Thân là chị gái, Đặng tiểu thư đương nhiên phải chăm lo cho đứa em đang gặp xui xẻo của mình.
"À, không có việc gì đâu, chắc em nằm mơ thôi."
Bữa sáng kết thúc một cách nhanh chóng.

Vốn dĩ hôm nay Đặng Gia An lại muốn ở nhà tiếp, nhưng Đặng Minh Nguyệt lại kéo cô đến công ti cùng.
Đặng Minh Nguyệt thường xử lí vài việc gấp khi cha mẹ cô không có ở đây.

Chị ấy là người thừa kế xuất sắc mà cha mẹ đã bồi dưỡng ra, không hề giống cô một chút nào.

Cô không có lấy một chút thiên phú trong phương diện này, vậy nên khi cha mẹ muốn cô đến công ti làm việc cùng chị gái cô đã phản đối.
Chiếc siêu xe của chị gái Đặng dừng trước cổng công ti.

Tập đoàn nhà họ Đặng rất lớn, trụ sở chính là một tòa nhà hơn năm mươi tầng bốn bề đều lắp cửa kính.

Nhìn từ xa người ta đã cảm thấy nó rất bề thế và cũng như biết được sự giàu có của chủ nhân nó.
Đặng Minh Nguyệt đưa khóa xe cho bảo vệ rồi kéo cô vào trong.
Đặng Gia An ít khi đến trụ sở chính của Đặng thị nhưng không có nghĩa nhân viên ở đây không biết đến cô.
Dù sao chủ tịch tập đoàn cũng chỉ có hai cô con gái cưng nổi tiếng xinh đẹp trong giới, dù bọn họ không muốn biết cũng không được.
Tiếp tân nhìn thấy hai người ở cửa thì lập tức cúi đầu chào hỏi.
"Chào đại tiểu thư, nhị tiểu thư."
Đặng Minh Nguyệt gật đầu với từng người một rồi mới kéo cô em gái lên thang máy chuyên dụng.
Văn kiện quan trọng cha cô đã xem qua rồi, chỉ cần chị ấy xem kĩ lại một lần nữa và kí tên là xong.
Đặng Minh Nguyệt khi ngồi đó rất có phong thái của tổng giám đốc, tương lai gần thôi chị ấy cũng sẽ trở thành giám đốc thật mà.
Đặng Gia An không thích ở công ti, quá nhàm chán, sau khi báo cho chị gái một câu là cô đi ra ngoài để giải sầu thì cô mới cầm túi xách đi ra ngoài.
Đặng thị tọa lạc ơ trung tâm thành phố, nơi này rất phồn hoa, cũng rất nhiều những quán cà phê cũng như nhà hàng khách sạn hay rạp chiếu phim.
Đặng Gia An tìm kiếm vài bộ phim đang hot, dự tính xem phim xong thì đi ăn uống gì đó cho hết ngày.
Từ đầu đến cuối, Đặng Gia An không hề biết có một chiếc xe màu đen đang đi phía sau cô.
Đến lúc phát hiện ra thì chiếc xe đó đã đi đến rất gần, cô nhướng mày, đoán rằng chắc có thể là Hoắc Thiếu Huyền.


Nhưng sau khi suy nghĩ xong, cô lại cảm thấy nếu thực sự là Hoắc Thiếu Huyền thì sẽ không hành động như vậy.
Hoắc tổng là một người thích sử dụng hành động nhanh gọn lẹ chứ không phải theo dõi đi sau người khác như thế này.
Cô nhíu mày, lúc định chạy đi thì đám người trên xe đó đã đi xuống.

Trên xe là ba người đàn ông cao to mặc đồ màu đen và đeo kính râm.
Đặng Gia An nhíu mày, tuy cô có võ trong người nhưng những người đàn ông này có vẻ cũng không dễ chơi, cô cũng không thể một trọi ba giống như trên phim được.
Cô nhìn con đường hơi vắng trước mặt, vì bây giờ là giữa trưa nên khu xem phim này không được đông người cho lắm.

Nếu có thì cũng chỉ có vài cô gái trông giống như học sinh sinh viên.
Cô không muốn làm liên luỵ đến bọn họ.
Đặng Gia An cầm điện thoại gọi cho chị gái, nhưng có vẻ Đặng Minh Nguyệt đang họp bàn công việc nên không để chuông điện thoại.
Cô chỉ đành nhắn cho chị gái một tin nhắn ngắn gọn và dễ hiểu nhất có thể.
Lúc này đám áo đen kia cũng đã xông tới.
Đặng Gia An đấm vào bụng một tên, một tay đập thẳng vào mặt một tên khác.
Có vẻ như cô đã đoán đúng, bọn họ đều tập võ nên hai đòn cô tung ra đều bị bọn họ chặn lại được.
Đặng nhị tiểu thư nhíu mày, cô đưa tay hất tung kính mắt của một tên, khi nhìn thấy khuôn mặt của tên đó cô lập tức nhíu mày.
Ồ...
Cô hoàn toàn không biết tên này là ai cả.
Cũng không biết đây là người của ai, nhìn quần áo đen xì thế này thì đương nhiên không thể đoán ra được.
Nhưng trong lòng cô lại có suy đoán, nhất định là đám người này có thù với Hoắc Thiếu Huyền nên mới nhắm vào cô.

Nếu không thì tại sao khi cô và hắn ta vừa bị lộ chuyện đám cười thì đám người xấu này đã đến gõ cửa.
Đặng Gia An tiếp tục đánh cho một tên ngã lăn ra đất.
Cô tính chạy thật nhanh để rời khỏi đây nhưng lại bị bọn chúng ngăn lại.
Mấy cô sinh viên sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hết hồn, bọn họ sợ hãi rút điện thoại ra.
"Nhanh, mau báo cảnh sát đi!"
"Alo chú cảnh sát ạ, ở đây có ba tên côn đồ mặt mũi bặm trợn lại còn đánh hội đồng một cô gái xinh đẹp!"
"Vâng, chú mau đến đi, bọn họ có ba người, trông rất là đáng sợ..."
"..."
Đặng Gia An suýt thì cười thành tiếng, cô tiếp tục phải đánh nhau với ba người này để kéo dài thời gian.

Cảnh sát ở gần đây chắc sẽ đến nhanh thôi.
Nhưng đám côn đồ kia cũng có vẻ muốn kết thúc nhanh chóng để phòng ngừa cảnh sát đến quá sớm.
Đúng lúc Đặng Gia An muốn tung thêm một cước nữa thì sau gáy cô đột nhiên đau nhói.
Mấy cô gái kia hét ầm lên.
"Á!"
Trước mắt Đặng Gia An bỗng nhiên trở lên tối đen....