Đó là cảnh tượng giết chóc, một nửa thủ hạ của Dạ Mặc Uyên che chắn cho xe ngựa, nửa kia tách ra tiêu diệt sát thủ hắc y, ra tay không hề lưu tình.

Tuy trông bọn họ đánh nhau rất hỗn loạn, nhưng tiến và lùi đều được cân nhắc cẩn thận, bước chân rất đều, có thể thấy đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Tuy sát thủ hắc y có võ công cao đường nhưng cũng không thể đánh lại bọn họ, từng bước tiêu diệt.

Lại nhìn hai cao thủ bên cạnh Dạ Mặc Uyên là Thanh Phong và Hàng Tuyết, hai người chỉ cưỡi ngựa đứng bảo vệ xe ngựa, ánh mắt lạnh thấu xương quan sát chiến trường.

Cố Thanh Hy đã hiểu ra rồi.

Mưa tên bắn vào xe ngựa mà nàng liều mạng ngăn cản đó chỉ xuất phát từ suy nghĩ của bản thân nàng mà thôi, với từng đó sát thủ, làm sao có thể động tới Dạ Mặc Uyên được.

Tên đó, cố tình xem nàng làm trò hề mà.

Sát thủ đều bị giải quyết, tốc độ xe ngựa vẫn không thay đổi, tiếp tục đi về phía trước, như thể tất cả chưa từng xảy ra, hoặc là, bọn họ đã quá quen rồi.


Trong Dạ Vương phủ.

Dạ Mặc Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ vị, tao nhã phẩm trà, quanh thân là khí lạnh không thể phớt lờ.

Cố Thanh Hy như một phạm nhân chờ thẩm vấn đứng bên dưới, chờ hắn hỏi tội.

Nàng bĩu môi, nếu không phải do nàng đuối lý, làm sao lại để hắn khinh bỉ mình thế này được.

Nàng bèn kéo ghế lại, bắt chéo chân ngồi xuống, giương giọng nói: “Thu Nhi, đi pha chén trà cho bổn tiểu thư”.

Thu Nhi lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống.

Đây chính là Dạ Vương phủ, nàng ta nào dám tùy tiện đi bưng trà, hơn nữa, Dạ Vương gia còn chưa lên tiếng mà.

Thanh Phong, Hàng Tuyết lại không dám tin nhìn nữ nhân trước mắt.

Chẳng lẽ đây chính nữ nhân đã nhúng chàm Vương gia nhà họ hôm đó?

Ngoài nàng ra, bọn họ không thể tưởng tượng nổi còn người nào dám kiêu ngạo trước mặt Vương gia như thế.

“Nghệt mặt ra đó làm gì, đi đi”.

Thu Nhi chớp chớp mắt, hai tay cố gắng lắc lắc, đôi chân cứ run lên, như thể sẽ ngã quỵ bất kỳ lúc nào.

Cố Thanh Hy không nói gì, chiến thần có đáng sợ đến thế ư?
“Vương gia làm người hiền lành, lại dịu dàng rộng lượng, dù chúng ta đắc tội hắn thì chắc cũng sẽ không so đo với chúng ta đâu, người sợ cái quái gì”.

Mọi người ở đó suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi.

Vương gia hiền lành, lại dịu dàng rộng lượng?
Nàng có chắc mình không nói ra những lời trái với lương tâm của bản thân không?
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt ngây ngô thánh thiện, trực tiếp đi tới trước bàn Dạ Mặc Uyên, nịnh hót cười nói: “Vương gia, hay là chúng ta bàn về điều kiện đi”.

Tim Thanh Phong, Hàng Tuyết chợt hẫng đi vài nhịp, đổ mồ hôi thay nữ nhân này.

Tất cả những người chủ động đến gần Vương gia đều bị ngũ mã phanh thây, nàng không muốn sống nữa rồi hả?
Điều khiến bọn kinh ngạc là, chủ tử nhà họ lại không hề động sát khí.