Dạ Mặc Uyên mặc một thân cẩm y hồ cừu màu tím, thắt lưng đeo tử ngọc, tôn lên dáng người hoàn mỹ của hắn.

Đôi mắt phượng híp lại, mang theo nụ cười yếu ớt không ai có thể hiểu nổi quan sát Cố Thanh Hy.

“Nếu tam tiểu thư không nhớ ra, bổn vương cũng không ngại cùng tam tiểu thư từ từ nhớ”.

Hắn đang cười, nhưng nụ cười đó chẳng có chút độ ấm nào, còn ẩn chứa sự uy hiếp.

Thậm chí còn có chút… Nghiến răng nghiến lợi…
Trong lòng Cố Thanh Hy thầm mắng hắn trăm ngàn lần.

Từ từ nhớ?
Hắn muốn nàng nói ra mình đã anh dũng đè hắn thế nào trước mặt mọi người ư?
“Vương gia cứ đùa, dân nữ không quyền không thế, chỉ là giới nữ lưu hèn mọn, sao có thể may mắn gặp được Vương gia”.

“Hẹn mọn? A, sao bổn vương lại nghe nói có người từ chối hôn sự với bổn vương ấy nhỉ”.


Cố Thanh Hy làm bộ hai chân mềm nhũn ngã quỵ xuống, nửa ngày không thể đứng dậy nổi, như một chú thỏ con giật mình, đôi mắt thỏ chớp chớp, nức nở nói.

“Vương gia, trong chuyện này có chút hiểu lầm, dân nữ mặt mũi xấu xí, thi từ ca phú, cầm kì thi họa mọi thứ không thông, nếu gả cho ngài thì sẽ khiến Vương gia mất mặt, nên mới dùng hết can đảm cầu xin Thánh Thượng thu hồi thánh chỉ ban hôn, dù dân nữ có gan lớn bằng trời cũng không dám cự hôn với Vương gia”.

“Tam tiểu thư vẫn trước sau như một… Miệng lưỡi sắc bén quá nhỉ”.

Dạ Mặc Uyên cười châm chọc.

Tuy rằng nữ tử trước mặt ngồi dưới đất cực kỳ hèn mọn, cơ thể lạnh run, thậm chí cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Thế nhưng hắn biết, ở nơi hắn không nhìn thấy, chắc chắn ánh mắt nữ nhân này chính là sự khinh thường đầy trắng trợn.

Người của phủ Thừa Tướng chẳng hiểu mô tê gì.

Cố Thanh Hy quen biết chiến thần ở tít trên cao này từ khi nào thế?

Khi Cố Thanh Hy đang nghĩ xem phải làm thế nào để thoát khỏi Dạ Mặc Uyên, thì hắn đã đổi giọng, đảo mắt nhìn mọi người trong phủ Thừa Tướng, lạnh nhạt nói.

“Khụ khụ… Cố Thừa Tướng, bổn vương có nên cảm ơn ngươi và Hoàng Thượng đề nghị ban hôn cho ta không”.

Cố Thừa Tướng lạnh từ đầu đến chân.

Chiến thần đang muốn… Tìm ông ta tính sổ ư?
“Vương gia… Vi thần… Vi thần…”
“À, ngươi nuôi được một nữ nhi rất tốt”.

Lời nói đầy bí hiểm, tất cả mọi người ở đó đều không biết rốt cuộc hắn có ý gì, chỉ có mình Cố Thanh Hy biết tên này nhất định đang nghi ngờ nàng.

“Triều đình dễ dàng thay đổi, Cố Thừa Tướng phải cố đứng cho vững nha”.

Hít…
Máu Cố Thừa Tướng suýt ngừng chảy.

Những lời đó… Là để uy hiếp ông ta.