Tiêu Vũ Hiên hẩy hẩy hai người bọn họ: “Nha đầu xấu xí thắng được nhiều tiền như vậy, sao hai người các ngươi còn không vui thế?”
“Vui, đương nhiên vui”, chỉ là bọn họ cũng đã lén trộm tất cả gia sản trong nhà đặt cược Cố Thanh Hy thua, về nhà biết ăn nói thế nào với người nhà đây?
Nghĩ đến việc bọn họ thua nhiều tiền như vậy, thậm chí đã nghĩ đến cả cái chết rồi.

“Nha đầu xấu xí, hơn một trăm vạn lượng bạc, đây là hơn một trăm vạn lượng bạc đó, chúng ta kiếm được bộn tiền rồi, nhiều tiền thế này có tiêu cũng tiêu không hết”, Tiêu Vũ Hiên nhét quạt ra sau lưng, đếm đi đếm lại số bạc.

Cố Thanh Hy lại ngậm một cọng rơm khô, lười biếng bắt chéo chân.

Nghe vậy, nàng cười nói: “Không phải chỉ là hơn một trăm vạn lạng bạc thôi sao, nhìn ngươi vui chưa kìa”.

Mọi người suýt chút nữa là ngã quỵ.

Nàng nói cái gì vậy?
Chỉ có hơn một trăm vạn lượng bạc thôi ư?

“Nha đầu xấu xí, ta chẳng qua chỉ cược có một ngàn lượng bạc, cha ta đã suýt lấy mạng của ta rồi, cô có biết hơn một trăm vạn lượng bạc nghĩa là gì không?”
Cố Thanh Hy thuận tay vơ bừa, vơ đúng năm mươi vạn lượng bạc ném cho Tiêu Vũ Hiên: “Cho ngươi, ta không ngại ngươi dùng tiền đập ngất cha ngươi đâu”.

Tiêu Vũ Hiên sững sờ nhìn đống bạc trong tay, suýt chút nữa là cứng đờ lưỡi: “Đây… đây là muốn làm gì?”
“Tặng cho ngươi thôi”.

Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Tặng ta? Nhiều tiền như vậy sao? Nha đầu xấu xí, không phải đầu óc cô có vấn đề đó chứ?”
“Sống không mang tới, chết không mang đi, đủ tiêu là được, cần nhiều tiền như vậy làm gì, ta ngại vướng bận lắm”.

Nói xong, hai bàn tay Cố Thanh Hy bốc thêm hai nắm, một nắm ném cho Liễu Nguyệt còn một nắm kia ném cho Vu Huy, lười biếng hét lên: “Cho các ngươi đấy, nếu không đủ thì tự mình lấy thêm”.

Nếu trước đây bọn họ gọi Cố Thanh Hy là lão đại vì nể mặt của Tiêu Vũ Hiên, thì bây giờ bọn họ thực sự cảm động rồi.


Số bạc này, người khác cầu còn không được nhưng nàng lại hào phóng cho bọn họ, hơn nữa còn cho đến 20 vạn lượng bạc, trên đời sao lại có người hào sảng như vậy chứ.

“Lão đại, nhiều quá rồi, chúng ta không công sao dám nhận lộc”.

“Các ngươi cũng góp tiền vốn mà?”
“Nhưng cũng không nhiều đến vậy”.

“Được rồi, ta buồn ngủ lắm.

Các ngươi muốn làm gì thì làm đi, à đúng rồi, số bạc tối qua chúng ta thắng được ở tửu lâu nhớ lấy về đấy”.

“Đông Viên đã bắt đầu cuộc thi rồi, cô không đi xem sao?”
“Có gì đáng xem chứ, không phải ngày mai còn có một vòng chung kết sao?”
Cố Thanh Hy mệt mỏi ngáp dài nằm trên bàn, không bao lâu sau đã từ từ phát ra tiếng thở đều đều.

Mọi người đều chết lặng.