“Chị Lưu, chị không đồng ý ở điểm nào?”

Chu Anh vội cười trừ hỏi, chị Lưu kia hừ lạnh nói: “Con trai bảo bối nhà tôi đến tôi còn không nỡ đánh, mà con bé này dám động vào, giờ chỉ có thế là coi như xong sao? Thế thì dễ dàng cho nhà nó quá, tôi không đồng ý”.

Chị ta tỏ vẻ hống hách như thể chỉ cần mình không đồng ý thì hiệu trưởng sẽ phải đổi cách giải quyết khác. Nhưng lúc này, Tiểu Thảo đã chạy tới cạnh Tân Thế Vỹ rồi nhỏ giọng thỏ thẻ: “Chú ơi, cháu không sai, cháu không muốn xin lỗi”.

“Tiểu Thảo, cháu kể chú nghe tại sao khi ấy lại đẩy bạn đi”, Tân Thế Vỹ ngồi xuống rồi hỏi.

Tiểu Thảo đáp: “Lưu Triều Dương hỏi cháu ai mua cho cháu cái balo kia, cháu bảo là mẹ mua, sau đó bạn ấy bảo. cháu nói dối. Vì cháu không có mẹ, bạn ấy còn bảo cháu là con hoang. Cháu mắng lại bạn ấy là vô đạo đức, vô giáo dục thì bạn ấy nổi giận rồi đánh cháu. Sau đó, cháu đẩy bạn ấy một cái thì bạn ấy ngã ra”.

Nghe thấy thế, Tân Thế Vỹ càng bực mình hơn: “Nếu cháu đã không sai thì không cần xin lỗi”.

Tân Thế Vỹ xoa đầu cô bé rồi cười nói. Dứt lời, anh đứng dậy, cụ cười chợt tắt rồi nói với Chu Anh: “Cô hiệu trưởng, trước khi đưa ra cách giải quyết trên, cô đã tìm hiểu kỹ sự việc chưa?”

Chu Anh đang định hỏi chị Lưu kia muốn giải quyết chuyện này thế này thì chợt nghe thấy câu hỏi của Tần Thế Vỹ, cô ta cau mày rồi nói: “Sao, anh đang chất vấn tôi đấy à?”

Tân Thế Vỹ lắc đầu: “Không, tôi vừa nghe Tiểu Thảo kể là Lưu Triều Dương mắng và đánh con bé trước, vì thế nó mới đẩy bạn".

“Lời trẻ con mà anh cũng tin à?”

Chu anh mất kiên nhãn nói: “Sự thật là Lưu Triều Dương đã bị thương, mà người gây ra chính là Tiểu Thảo, còn những vấn đề khác thì tôi không phải giám sát nên không có trách nhiệm và nghĩa vụ đi điều tra. Giờ chúng cần thảo luận cách xử lý việc này”.

Tân Thế Vỹ nhíu mày... thái độ của Chu Anh đã rõ, cô ta đứng về phía của nhà Lưu Khải, còn sự thật ra sao thì cô ta không quan tâm. Lúc này, Vương Nguyệt không nhịn được nữa mà lên tiến: “Hiệu trưởng, sự việc đâu quá nghiêm trọng, hơn nữa tôi thấy bọn trẻ đều còn nhỏ, đánh cãi nhau là chuyện bình thường, hay...”

“Cô Vương, từ khi nào đến lượt cô chỉ bảo cho tôi thế?”

Chu Anh lừ mắt rồi ngắt lời Vương Nguyệt, chị Lưu kia càng nổi giận hơn: “Cô là chủ nhiệm mà ăn nói thế à? Con trai cưng nhà tôi mà không hiểu chuyện ư? Ý của cô là tôi dạy con không nghiêm hả? Vả lại, cái gì mà trẻ con đánh cãi nhau là chuyện bình thường? Đứa khác tôi không biết nhưng con trai tôi có thân phận sao hả? Trên đời này luôn có những đứa trẻ mà người khác không được đánh, cũng không được động vào, cô có hiểu không?”

Vương Nguyệt tái mặt rồi không nói gì nữa. Tân Thế Vỹ lắng lặng quan sát, Trần Liên với Tiểu Thảo đứng một bên tức lắm nhưng cũng không dám nói gì.

“Chị Lưu, chị xem thế này có được không nhé. Ngoài việc bị cảnh cáo và trả tiền thuốc, tôi sẽ bắt bé xin lỗi Triều Dương trước mặt các bạn trong lớp”, Chu Anh nói với chị Lưu.

“Đề nghị này của cô cũng được, để nó xin lỗi con trai tôi trước mặt các bạn, vừa hay cho các bạn trong lớp biết không ai được động vào con tôi, không thì hậu quả rất nghiêm trọng”.

Chị Lưu gật đầu, chị ta rất hài lòng với cách làm này của Chu Anh, nhưng sau đó vẫn chỉ tay vào Tân Thế Vỹ và Trần Liên: “Nhưng chỉ có con bé kia xin lỗi thì chưa đủ, cả người nhà của nó cũng phải phải xin lỗi”.

Chu Anh thấy cũng hợp lý nên nói với Tân Thế Vỹ: “Nếu gia đình anh muốn Tiểu Thảo tiếp tục học ở đây thì sáng mai hãy cùng đến lớp xin lỗi bạn học với cô bé”.

Trần Liên tái mặt, mím môi không nói gì, Tiểu Thảo thì tủi nhân đến mức rưng rưng. Vương Nguyệt đứng cạnh đó thì có vẻ tức giận. Hiện giờ, cô ấy đã có một quyết định, ngày mai khi Tiểu Thảo xin lỗi xong thì cô ấy cũng xin nghỉ việc luôn. Trường học cùng hiệu trưởng thế này... đúng là không chấp. nhận được!

“Đây là quyết định cuối cùng rồi đúng không?”, Tân Thế Vỹ bình thản hỏi.

“Đúng thế”, Chu Anh thờ ơ nói: “Nếu anh không đồng ý hoặc không nghe theo thì có thể cho Tiểu Thảo học trường khác”.

“Thế Vỹ, hay thôi đi con”, Trần Liên không còn lựa chọn nào khác. Nhưng Tân Thế Vỹ không đồng ý, anh cười nói: “Mẹ, mẹ đưa Tiểu Thảo ra ngoài cổng chờ con, con nói chuyện với họ thêm một lát”.

Trần Liên thở dài: “Ừ”.

Thấy hai bà cháu đi rồi, Tân Thế Vỹ lạnh mặt nói: “Hiệu trưởng Chu, chúng ta bàn lại chuyện này đi”.

Anh lại nhìn sang Chu Anh: “Tôi tin lời của Tiểu Thảo, con bé không làm gì sai cả, ngược lại bạn Triều Dương kia vừa mắng vừa đánh con bé trước, tôi thấy nó mới là người cần phải nói lời xin lỗi”.

“Anh nghĩ mình là ai hả? Anh tưởng mình muốn sao thì được vậy à?”

Chu Anh phì cười: “Vả lại, Triều Dương sai ở đâu? À, cậu bé đánh Tiểu Thảo, nhưng anh đã làm rõ mấu chốt của vấn đề chưa? Tiểu Thảo sai ở chỗ đã đánh lại đấy, anh hiểu không hả?”

Tân Thế Vỹ nghe xong mà ngẩn người, Vương Nguyệt cũng khó tin mà nhìn Chu Anh. Sau đó, Tân Thế Vỹ nói: “Ý cô là người ra tay trước không sai, nhưng người đánh trả thì sai ư2"

Chu Anh hừ nói: “Đúng thế”.

“Hay lắm!”

Tân Thế Vỹ gật đầu, sau đó giơ tay lên, bầu không khí chợt vang lên tiếng vù vù.

Chát!

Tiếng bạt tai vang lên trong phòng, Chu Anh ngã sõng soài dưới đất, một nửa bên mặt đã sưng phù.

Cả căn phòng im lặng, nhà Lưu Khải và Vương Nguyệt đều trợn tròn mắt, sau đó không dám tin nhìn Tân Thế Vỹ. Anh vừa đánh cô hiệu trưởng ư? Chu Anh ngã dưới đất đã bị đánh cho mụ mị đầu óc, mãi sau mới phản ứng lại: “Anh, anh dám đánh tôi?”

Chu Anh đứng dậy với ánh mắt như sắp phun ra lửa, cô ta

giận dữ giơ tay lên rồi bổ nhào vào Tần Thế Vỹ: “Tôi đánh chết anh!”

“Chát!” Lại một cái tát nữa giáng xuống, Tân Thế Vỹ đánh Chu Anh ngã xuống đất: “Cô vừa bảo Lưu Triều Dương đánh Tiểu

Thảo không sai, Tiểu Thảo đánh trả mới là sai còn gì?”

Tân Thế Vỹ hỏi tôi đánh cô thì đâu có sai? Tại sao cô lại đánh trả? Lẽ nào cô không biết đánh trả là sai à?”

“Tôi...”

Chu Anh ôm mặt, há miệng mà không nói được gì.