“Trình có vậy mà cũng đòi chỉ dạy cho tôi ư?”

Tân Thế Vỹ liếc nhìn Hoàng Tiệp rồi cất giọng thờ ơ. Ngay sau đó, tất cả mọi người ở đây đều im lặng, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc nhìn chàng trai có dáng người gày gò trông rất đối tầm thường này. Nhất là Lôi Hổ, hän không ngừng nuốt nước miếng rồi thấy lạnh toát người. Trong mắt hắn, Hoàng Tiệp chính là cao thủ võ thuật thật sự, một người mà hẳn tôn sùng như vậy mà lại bị đánh bại ngay trước mắt hắn.

Hơn nữa, Hoàng Tiệp còn bị hạ bởi một chiêu. Lúc nà: chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Lôi Hổ: “Lôi Hổ, giờ anh định ăn nói với tôi thế nào đây?”

“Phù!”

Lôi Hổ thở ra một hơi, sau đó vung tay lên chắp tay nói với Tần Thế Vỹ: “Anh bạn, không biết tôi đã đắc tội gì với anh? Mong anh cho tôi biết lý do rõ ràng, nếu tôi đã làm sai thì nhất định sẽ cho anh một lời giải thích chính đáng”.

“Anh sai người cho bố tôi vay lãi cao, vay có mười nghìn mà giờ phải trả thành một trăm nghìn. Đã thế, lúc bố tôi chưa trả được tiền, các người còn nhiều lần đánh ông ấy, giờ anh nói xem tôi có nên tới tìm anh không?”, Tân Thế Vỹ nhìn Lôi Hổ rồi cao giọng hỏi.

“Vay lãi cao?”, Lôi Hổ cau mày, sau đó nhìn sang Lôi Báo: “Chuyện này là sao?”

“Anh, em, em chỉ định kiếm thêm chút tiền thôi”, Lôi Báo. giải thích với gương mặt tái nhợt.

Chát!

Lôi Hổ bước tới rồi tát thật mạnh lên mặt Lôi Báo: “Khốn. kiếp! Anh đã bảo với chú bao nhiêu lần rồi? Giờ chúng ta không cần kiếm tiền bằng cách đó, chú có nghe không hả?”

“Anh ơi, em sai rồi ạ!”

Lôi Báo vội vàng xin lỗi.

“Chú xin lỗi tôi thì có tác dụng gì?”, Lôi Hổ tức giận nói.

“Người chú đắc tội hôm nay là anh bạn này, giờ việc chú cần làm là xin lỗi người ta, mong sao người ta tha lỗi cho”.

Lôi Báo nghe xong thì lập tức đi về phía Tân Thế Vỹ rồi khom người xuống xin lỗi: “Anh ơi, tôi sai rồi, xin lỗi anh. Tôi không nên sai đàn em cho bố anh vay lãi cao. Anh yên tâm, những tổn thương mà chúng tôi đã gây ra cho bố anh cùng những phiền toái làm ảnh hưởng đến anh, tôi nhất định sẽ bồi thường đâu ra đó”.

“Ha...”

Tân Thế Vỹ lắc đầu bật cười, anh không thèm nhìn Lôi Báo lấy một cái mà nhìn chằm chăm vào Lôi Hổ: “Tôi không cần biết chuyện này do ai làm, nhưng anh là đại ca của họ thì phải chịu trách nhiệm. Song, nể tình anh đã có thái độ h Ï thành khẩn nên tôi tha cho anh một mạng. Tuy nhiên, tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì khó miễn. Hôm Nay, tôi sẽ bẻ gãy một tay của anh, hi vọng anh sẽ biết rút kinh nghiệm về sau”.

Dứt lời, Tân Thế Vỹ vung tay lên, tay của anh không hề chạm vào Lôi Hổ, nhưng có một luồng sức mạnh đáng sợ đã giáng xuống cánh tay của hẳn.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, cả người Lôi Hổ bay ra ngoài, cánh tay trái vô lực thõng xuống.

“Ap" Lôi Hổ đau đớn kêu lên.

“Thăng chó, dám đánh anh Hổ à!”

“Ức hiếp người quá đáng!”

“Anh em tập trung lại giết nó đi!”

Đám đàn em của Lôi Hổ thấy thế thì vô cùng chấn động, đến Lôi Hổ còn muốn rút súng ra. Từ sau khi trỗi dậy ở Giang Hải đến nay, hẳn nào có phải chịu nhục thế này?

“Phóng kình khí ra ngoài... đây là bản lĩnh của tông sư!

Đúng lúc này, Hoàng Tiệp đang bị thương nặng chợt hô lên, ông ta nằm rạp dưới đất nói: “Hoàng Tiệp không biết tông sư đến, mong tông sư tha tội!”

Lúc này, toàn thân Hoàng Tiệp run bần bật với vẻ khiếp đảm, trong giới võ thuật có một quy định bất thành văn là

“không được thiếu tôn trọng tông sư”.

Những kẻ nào dám làm trái thì đều bị giết!

Dù đối tượng có là ai thì cũng vậy. Trong xã hội ngày nay, võ giả tông sư có thể nói còn mạnh hơn pháp luật. Điều này có nghĩa là nếu ban nấy Tân Thế Vỹ giết Hoàng Tiệp thì cũng không có ai dám truy cứu trách nhiệm của anh. Vậy là ông ta đã may mắn thoát chết một lần rồi.

“Tông sư, anh ta là tông sư ư?”

Lôi Hổ nghe thấy thế thì thấy da đầu mình tê rân. Nhiều năm qua, hắn luôn luyện võ với Hoàng Tiệp, không chỉ luyện ra được kình khí, mà còn có chút hiểu biết về giới võ thuật. Ở cả cái tỉnh Ngô Việt này chẳng có nổi vài tông sư. Ở thành phố Giang Hải thì chỉ có đúng một người, cũng chính là hội trưởng hiệp hội võ giả của thành phố. Thân phận của người này còn cao quý hơn cả ba gia tộc lớn, ông trùm xã hội đen cùng thị trưởng thành phố ở đây... Người này được coi là người đứng đầu Giang Hải. Thế mà bây giờ, người Lôi Hổ đắc. tội cũng là một võ giả tông sư ư?

“Tôi không có hứng tính toán với ông, đứng dậy đi!"

Tân Thế Vỹ xua tay, sau đó mặc kệ Hoàng Tiệp rồi nhìn sang Lôi Hổ: “Người của anh đã nhiều lần đánh bố tôi và mang lại nhiều phiền toái cho nhà tôi, hôm nay tôi bẻ gãy một tay của anh, anh có ý kiến gì không?”

“Không! Tôi không có ý kiến gì cả!”

Sau khi biết Tân Thế Vỹ là tông sư, Lôi Hổ không dám ho. he gì nữa. Hơn nữa, chính hẳn cũng đã được lĩnh hội bản lĩnh của anh rồi. Tân Thế Vỹ chỉ vung tay lên, thậm chí không hề chạm vào người hẳn mà đã có thể bẻ gãy một tay của hẳn. Giờ nếu anh muốn lấy mạng của hắn thì sao? Chắc hắn chết rồi còn không biết tại sao mình chết mất.

“Nếu đã vậy thì sau anh hãy biết rút kinh nghiệm. Còn muốn trả thù thì cứ đến tìm tôi, nếu anh còn gây phiền cho gia đình tôi nữa thì tôi sẽ lấy mạng anh đó”.

Dứt lời, Tân Thế Vỹ quay người định rời đi. “Xin dừng bước!”, Lôi Hổ thấy thế thì gọi với lại.

“Sao? Không định cho tôi đi à?”, Tân Thế Vỹ dừng bước rồi cười nói: “Muốn giữ tôi lại mà chỉ có vài mống người thế này thì không đủ đâu, tôi sẽ cho anh thêm thời gian để gọi người”.

“Anh hiểu lầm rồi”.

Lôi Hổ vội vàng giải thích, đồng thời lấy một tấm thẻ ngân hàng ra rồi đưa cho Tân Thế Vỹ: “Anh bạn, người của tôi đã đánh bố anh bị thương, trong thẻ này có mười triệu, mật mã là sáu con số sau thẻ. Đây coi như tiền thuốc thang cho bố anh, xin anh nhận cho”.

Hắn không nói tiền này cho Tân Thế Vỹ, mà bảo là tiền thuốc cho bố anh nên anh không tiện từ chối. Tân Thế Vỹ liếc nhìn chiếc thẻ, sau đó nhớ tới mình về nước không mang theo nhiều tiền mặt nên đã nhận luôn rồi mới đi.

“Anh, thằng này quá đáng thật, dám bẻ gấy tay anh. Giờ em sẽ đi tìm người, dù mình không làm gì được nó thì cũng phải bắt người nhà nó lại đã”.

Lúc này, Lôi Báo chợt đi tới rồi tức tối nói.

Chát!

Hắn vừa nói xong thì đã bị Lôi Hổ vả mạnh cho một phát: “Đồ ngul Chú muốn chết thì chết một mình đi!”

“Anh...”

“Tôi nói cho chú biết, mau nghĩ mọi cách để kết giao với anh ta cho tôi. Nếu chú còn dám gây sự với anh ta thì tôi sẽ chặt hai chân của chú ngay đấy”, Lôi Hổ lườm Lôi Báo rồi nói.

“Em, em biết rồi!”

Lôi Báo gật đầu lia lịa... Lúc này, Tân Thế Vỹ đã rời khỏi câu lạc bộ, anh nhìn chiếc thẻ trong tay rồi nghĩ tới tình cảnh của gia đình mình rồi quyết định đến ngân hàng một chuyến để rút một trăm nghìn tiền mặt. Có số tiền này rồi, bố mẹ sẽ không phải vất vả nữa. Khoảng năm giờ kém, Tần Thế Vỹ đã đến trước cổng trường mẫu giáo Tinh Tỉnh, còn mười phút nữa là Tiểu Thảo tan học.

Tỉng ting...

Đột nhiên điện thoại của anh đổ chuông, là mẹ anh gọi tới.

“Alo, mẹ ạ!”, Tân Thế Vỹ nghe máy.

“Thế Vỹ, con đến trường của Tiểu Thảo chưa?”

Giọng của mẹ anh có vẻ luống cuống.

“Con đến rồi, có chuyện gì thế mẹ?”, Tân Thế Vỹ hỏi.

“Mẹ vừa nhận được điện thoại của cô giáo, cô bảo là Tiểu

Thảo đánh nhau với bạn, giờ tình hình rất nghiêm trọng, không. cẩn thận sẽ bị đuổi học”, Trần Liên nói.