Khụ khụt!

Trần Văn Bân bị sặc đến mức đỏ bừng mặt rồi vội nói: “Cậu Tần, tôi vừa nói với cậu rồi, chị của Diệp Quân Dân là Diệp Từ nên cậu đừng làm bậy. Hơn nữa, tôi cũng nghe nói Diệp Quân Dân cũng rất giỏi đó, không chỉ là hội trưởng hội võ thuật đại học Giang Hải, mà còn mở một võ quán ở ngoài nữa”.

Ý của ông ta là nếu Tần Thế Vỹ dám làm gì thì người chịu thiệt cuối cùng sẽ là anh.

Tân Thế Vỹ cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Ông Trần, tôi hiểu ý của ông, giờ Diệp Quân Dân đó đang ở đâu? Chúng ta đi tìm người đó xem cậu ta có đồng ý bán hay không đã”.

Trần Văn Bân: “Ừm, tôi đã cho người đi điều tra rồi, sáng nay cậu ấy có tiết học ở đại học Giang Hải, giờ mình cùng đến đó thôi”.

Hơn nửa tiếng sau, chiếc Mec đã đi tới đại học Giang Hải và dừng ở một quán cà phê ở trong trường. Tần Thế Vỹ đã học ở đây bốn năm, có thể nói anh đã quen thuộc với từng ngóc ngách ở đây. Nhưng giờ anh không có tâm trạng đi ôn lại kỷ niệm cũ, anh xuống xe rồi nói: “Ông Trần, hay tôi đi cùng ông nhé?”

“Đừng... Cậu Tân, cậu cứ chờ ở đây, tôi đi tìm Diệp Quân Dân nói chuyện trước rồi gọi cậu ấy tới đây, sau đó hai người sẽ nói chuyện với nhau”.

Nếu là ban đầu thì Trần Văn Bân có thể dẫn Tân Thế Vỹ cùng đi tìm Diệp Quân Dân, nhưng khi nghe Tân Thế Vỹ bảo nếu Diệp Quân Dân không đồng ý bán thì anh sẽ cướp, ông ta nào dám cho anh đi cùng nữa. Nhỡ hai bên mới nói chuyện vài câu đã đánh nhau thì sự việc sẽ lớn đến đâu.

"Được, thế tôi chờ ở đây”.

'Tần Thế Vỹ đồng ý, chờ Trần Văn Bân đi rồi, anh mới đi vào quán cà phê. Vì ban nãy đã uống một tách rồi nên anh không gọi đồ uống nữa mà chỉ ngồi lặng lẽ trong một góc chờ. Anh biết quán cà phê này, ban ngày sẽ được ngồi miễn phí, tối mới bị tính phí ngồi. Khoảng hơn mười phút sau, có một cô nhân viên đi tới hỏi: “Chào. anh, chỗ chúng tôi tính phí ngồi, xin hỏi anh muốn uống gì không?”

Tân Thế Vỹ nghỉ hoặc hỏi: “Tôi nhớ quán này ban ngày được ngồi miễn phí mà?”

Cô nhân viên tỏ vẻ coi thường nhưng vẫn giữ phép lịch sự: “Anh ơi, quy định ấy chỉ dành cho sinh viên của trường thôi, còn người ngoài thì phải trả phí”.

Tuy cuộc đối thoại của họ ở phía này không lớn, nhưng quán rất yên tĩnh nên mấy sinh viên ngồi gần đó cũng nghe thấy. Loáng cái đã có rất nhiều cặp mắt nhìn về phía họ với vẻ ghét bỏ và coi thường.

“Chậc, tốt xấu gì cũng ra ngoài xã hội rồi mà vào quán cà phê trong trường học không gọi nổi một tách cà phê, kém cỏi quái”

“Đúng đấy, không biết có phải cựu sinh viên trường mình không nữa, nếu đúng thì mất mặt trường ta quá đi.

“Ấy, trông cũng hơi quen, hình như là học trưởng trước kia của bọn mình đớ”.

“Ừ trông quen thật, a, tôi nhớ là ngôi sao Tần Thế Vỹ của trường mình ba năm trước còn gì?”

“Tân Thế Vỹ, đúng thật kìa! Tôi nghe nói hình như anh ta lái xe đâm chết người nên bị ngồi tù năm năm, sao nhanh thế đã được thả rồi!”

“Đúng là đồ rác rưởi vô liêm sỉ! Có ra ngoài thì cũng đừng vác mặt về đây chứ, phải đuổi anh ta ra ngoài mới phải..”

Lúc này đã có người đứng dậy, ánh mắt họ nhìn Tân Thế Vỹ đầy vẻ khinh rẻ, phẫn nộ và ghen tức.

Như thể đã nghe thấy họ nói nên Tân Thế Vỹ ngước lên nhìn về phía họ. Ánh mắt anh bình tĩnh nhưng đầy mạnh mẽ, mấy nam sinh đang định đuổi Tần Thế Vỹ đi để lấy le trước mặt các bạn gái lập tức im như thóc.

“Ơ, Tân Thế Vỹ đây mà? Ai cho cậu vào trường chúng tôi?”

Đúng lúc này, có hai người sóng vai đi vào quán cà phê, cặp đôi trai tài gái sắc nắm tay nhau, đó chính là Lưu Khoa và Phương Nhan.

“Tân Thế Vỹ, dù trước kia cậu từng nổi tiếng ở trường, nhưng bây giờ cậu là người ra tù vào tội, cho nên cậu không còn tư cách đến đây nữa, mời đi cho!”

Lưu Khoa ra vẻ trượng nghĩa lên tiếng, ánh mắt hắn nhìn Tân Thế Vỹ có vẻ cười cợt. Người khác tưởng Tần Thế Vỹ bị bắt và ngồi tù, nhưng hắn biết rõ Tân Thế Vỹ chỉ bị người nhà họ Ngọc đưa đi, chứ không phải ngồi tù. Nhưng theo hắn thấy thì như vậy cũng như đi tù thôi.

“Biến khỏi đây ư?”

“Đúng, trường chúng tôi không chào đón kẻ tù tội như cậu”.

“Biến đi..."

Lưu Khoa mở màn, những nam sinh bị khiếp sợ trước khí thế của Tân Thế Vỹ bãn nãy cũng hùa theo ngay. Còn các nữ sinh thì nhìn Tân Thế Vỹ và Lưu Khoa xong thì bàn tán: “Eo, ba năm trước mắt nhìn người của các anh chị khoá trên kém thế, loại như Tân Thế Vỹ mà cũng tôn làm thần tượng được, so với học trưởng Lưu Khoa thì đúng một trời một vực”.

“So với học trưởng Lưu Khoa? Thế có khác gì nước. sông với nước cống?”

“Ha ha, mọi người không biết à? Học trưởng Lưu Khoa tốt nghiệp rồi thì Tân Thế Vỹ mới nổi mà”.

Ra thế, nói chứ nếu học trưởng còn ở trường thì Tân Thế Vỹ là cái thá gì chứ?”

Nghe thấy vậy, Phương Nhan lập tức ghét bỏ nhìn Tần Thế Vỹ. Cô ta của bây giờ đã hiểu rõ mình của ngày xưa ngây thơ cỡ nào mới ưng Tân Thế Vỹ. Ngoài thành tích học tập tốt ra thì anh có gì nào? May mà con thiên nga như cô ta không rơi vào tay con cóc ghẻ là anh.

“Im hết đi!”

Đột nhiên có một tiếng quát vang lên, cả quán lập tức im lặng. Người lên tiếng chính là Tần Thế Vỹ, nhưng sau đó mọi người lại nhao lên. Song, so với ban nãy thì giọng của họ đã nhỏ hơn hẳn. Tuy nhiên ai nấy vẫn rất coi thường khi nhìn về phía Tân Thế Vỹ.

'Tần Thế Vỹ nói: “Dù ba năm trước tôi có phạm tội hay ngồi tủ thì liên quan gì tới các người? Các người đến đây học để lấy kiến thức phục vụ cho đất nước và xã hội, hay bàn tán về người khác? Các người làm vậy có xứng. với đồng tiền bố mẹ mình bỏ ra cho ăn học không? Có xứng với máu và tính mạng của những chiến sĩ đã bỏ ra để dành lấy bình yên cho các người không?”

Nghe thấy thế, mọi người đều ngẩn ra. Nhưng sau đó là một tràng tiếng cười chế nhạo: “Ngồi tù lâu quá chắc điên rồi, giờ đất nước đang hoà bình, lấy đâu ra chiến tranh?”

“Đúng đấy, nói gì cũng phải động não trước đã”.

“Nếu biên giới có chiến tranh thì livestream cái coil”

Tần Thế Vỹ chỉ biết thở dài.

Anh nói mấy chuyện này với họ làm gì chứ? Dù anh bảo biên giới Viêm Hoàng liên tục có đấu đá thì chắc họ. cũng chẳng tin đâu, thậm chí còn tưởng anh bị thần kinh. Anh không để ý đến họ nữa, mà đi tới gần Lưu Khoa rồi nói: “Cậu muốn đuổi tôi khỏi đây à?”

Lưu Khoa ngẩn lên rồi nhìn Tân Thế Vỹ: “Đúng, cậu không có tứ cách đến đây, nếu biết điều thì mau biến đi”.

Chát! Song, hắn vừa nói dứt câu thì đã ăn một cát tát như trời giáng. Lưu Khoa bị đánh cho xoay vài vòng, nửa mặt bên trái đã sưng lên.

“Gậu là cái thá gì mà dám đuổi tôi đi hả?”