“Ha ha, cậu chủ Lưu nói đúng. Tân Thế Vỹ, hôm nay cậu chủ Lưu mời chúng ta một bữa, bàn này ít nhất cũng phải hai ba mươi ngàn tệ, cả đời này cậu chưa từng được ăn bữa cơm nào đắt thế đâu nhỉ? Còn không mau cảm ơn cậu chủ Lưu đị?

Khang Liệt cười nói, các bạn khác cũng hùa theo, Phương Nhan thậm chí còn cười mỉa: “Tân Thế Vỹ, anh có nhớ trước kia anh mời tôi đi ăn bữa đắt nhất chưa bao giờ có giá quá một trăm tệ không? Hôm nay anh cứ từ từ cảm nhận, đây mới là cuộc sống mà Phương Nhan tôi nên có. Còn Tân Thế Vỹ anh dù có cố gắng thế nào cũng không thể cho tôi cuộc sống như vậy được”.

“Tôi sẽ đến tham gia hôn lễ của hai người”.

Tân Thế Vỹ liếc nhìn đám người, sau đó nhìn Lưu Khoa, cười khẩy nói: “Nhưng cho dù cậu sắp kết hôn thì cũng không cần giả vờ trước mặt tôi nhỉ? Có phải cậu quên mất người mà mình sắp cưới chỉ là đôi giày cũ bị tôi đi mòn rồi không?”

Vốn dĩ Tân Thế Vỹ không có ý định trở mặt với Lưu Khoa, nhưng khi Lưu Khoa và Phương Nhan nói mấy lời này rõ là không muốn nể mặt anh, muốn anh làm trò hề trước mặt các bạn cùng lớp. Nếu đã thế, sao anh lại phải quan tâm đ ến thể diện của họ chứ?

“Ý cậu là sao?”, Lưu Khoa biến sắc.

“Tân Thế Vỹ, anh đừng nói bậy bạ, tôi chỉ quen anh một năm, còn chưa để cho anh hôn đâu”, Phương Nhan vội giải thích, cô ta luôn tỏ ra mình rất thuần khiết trước mặt Lưu

Khoa.

“Chưa từng để tôi hôn ư? Sau đó cô còn đồng ý gả cho. tôi mà nhỉ?”, Tân Thế Vỹ cười nhạo.

“Anh...”. Truyện Thám Hiểm

“Ôi, bên này đông vui thế nhỉ?”

Đúng lúc này, có hai người, một nam một nữ bước từ ngoài vào phòng VIP, bất kể là cách ăn mặc hay khí chất cũng đều rất cao quý. Người lên tiếng là người đàn ông. Nhìn thấy hai người này, rất nhiều người trong phòng VỊP đều sửng sốt, họ đều không quen hai người này, nhưng nhìn cách ăn mặc, khí chất thì chắc chắn có lai lịch không nhỏ.

“Cậu chủ Chu, cô chủ Chu, hai người đến thật rồi”.

Lưu Khoa phấn khích, vội bước đến trước, cực kỳ nhiệt tình.

Chu Hưng Văn bình tĩnh nói: “Tôi vừa đưa em gái ra ngoài đi dạo, rảnh rỗi nên đến phòng của các anh xem sao”.

“Cảm ơn cậu chủ Chu và cô Chu đã đến”.

Dứt lời, Lưu Khoa xoay người nói với mấy người bạn cùng lớp: “Mọi người, để tôi giới thiệu với mọi người, cậu chủ Chu và cô Chu là quản lý cấp cao của tập đoàn Khải Ẩn, lúc nãy tôi đến phòng VIP Thiên Tự Hiệu của cậu chủ Chu, uống một lúc với cậu chủ Chu, tiện thể mời cậu chủ Chu đến phòng của chúng ta chơi một lát”.

“Tập đoàn Khải Ẩn? Đó chẳng phải là công ty cho các ngôi sao nghệ sĩ ở thành phố Giang Hải sao? Nghe nói chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi mà đã từ một công ty mới phát triển thành công ty niêm yết có giá trị thị trường hơn mười tỷ tỆ”.

“Đây là nhân vật tầm cỡ thật sự, bạn bè của cậu Lưu quả nhiên khác hẳn”.

“Đúng thế, ăn xong bữa cơm hôm nay, về nhà tôi lại có thể đi nói khoác rồi...”

Vài người trong lớp đều tỏ ra vừa phấn khích vừa lo lắng, như thể đang gặp các nguyên thủ quốc gia. Còn Tân Thế Vỹ vẫn ngồi trên bàn, không thèm ngẩng đầu lên. Vì anh đang suy nghĩ xem lát nữa sau khi rời đi thì nên đi đâu.

“Cậu chủ Chu, anh và cô Chu ngồi xuống trước đi, tôi bảo phục vụ mang một bộ bát đũa đến cho hai người, chúng ta phải uống một chút chứ”.

Lưu Khoa lướt mắt nhìn quanh phòng, bỗng cau mày. Vì bàn của họ không lớn, chỉ có thể ngồi được mười người, nhưng bây giờ trên bàn đã có chín người. Chẳng mấy chốc, hắn nhìn Tân Thế Vỹ, nói thẳng: “Tân Thế Vỹ, cậu là người từng ở tù, không thể ngồi cùng bàn với cậu chủ Chu và cô Chu được, kẻo lại lây xui xẻo sang cho họ đấy. Thế này nhé, dù sao hôm nay cậu đến đây chỉ ăn ké, cậu bưng bừa hai bát đồ ăn đến sofa bên kia ngồi ăn đi”.

“Tân Thế Vỹ, sao cậu chẳng biết thức thời gì thế, còn không mau đứng lên? Không thấy thiếu một cái ghế à?”

“Người từng đi tù cũng xứng ngồi chung bàn ăn cơm với cậu chủ Chu, cô Chu ư?”

“Đúng thế, còn không mau ra chỗ sofa đó ngồi đi?”

Đám người Khang Li u lên tiếng. Tân Thế Vỹ đứng lên, cười nhạo với Lưu Khoa: “Tôi ăn đến ăn ké cũng tốt hơn kẻ ăn đồ thừa của người khác như cậu đấy, đúng chứ? Ồ phải rồi, nhân tiện nhiều chuyện một chút, hương vị đồ ăn thừa thế nào? Nhìn cậu như vậy hình như rất hưởng thụ, ha ha ha”.

Nói xong, anh chuẩn bị rời đi. Sắc mặt Lưu Khoa lập tức trở nên cực kỳ khó coi, sắc mặt Phương Nhan cũng sa sầm. Nhưng bây giờ có cậu chủ Chu và cô Chu ở đây, họ chỉ có thể nhẫn nhịn, không tiện trút giận.

“Tân Thế Vỹ, mình đi với cậu nhé”, lúc này Khổng Nhã Thư đột nhiên đứng dậy, nói với mọi người: “Mọi người, sau này mọi người có họp mặt cũng đừng gọi cho tôi. Thật ra tôi cũng chẳng có lai lịch gì giống Tần Thế Vỹ, tôi không đủ tư cách ăn cơm với các cậu”.