Tên mặc đồ trắng lúc này đang buồn bực, mục tiêu truy đuổi của hắn vừa mới lúc nãy hắn vẫn còn cảm nhận được khí tức, vậy mà chỉ mấy phút sau đã biến mất hoàn toàn, giống như tan vào hư không vậy. Bỗng nhiên hắn cảm thấy giống như ai đó đang quan sát mình, ở trong tầm cảm nhận của hắn, xác thực có vài con yêu thú, nhưng cái hướng mà hắn cảm thấy ánh mắt đó chiếu tới, lại không hề có gì cả, không có chút khí tức nào tồn tại ở đó luôn. Khẽ nhíu mày, hắn tập trung tinh thần lực, xoay người nhìn về hướng đó, đồng thời bạo phát tinh thần lực, ngay sau đó hắn liền cảm thấy ánh mắt đó đã biến mất, đồng thời nghe thấy tiếng một vật gì đó rơi xuống đất.

Gần như ngay lập tức, bạch y nhân biến mất trên bầu trời, tích tắc sau đó đã xuất hiện ở ngay chỗ Tử Phong rơi xuống. Đưa mắt nhìn xung quanh, hắn nhận thấy một hố lõm rõ ràng trên mặt đất cùng với mấy vết máu vẫn còn mới, nhưng xung quanh không có một thứ gì cả. Cúi người xuống, đưa tay chạm vào vệt máu trên mặt đất, máu vẫn còn ấm, khẳng định là vừa mới rơi ra, nhưng hắn lại không hề cảm nhận thấy một chút khí tức nào tương tự với chỗ máu này xung quanh đây cả, chẳng lẽ cái thứ đó cứ như vậy biến mất vào không khí à. Tiếp tục quan sát xung quanh, bạch y nhân bỗng biến mất tại chỗ, sau đó lại xuất hiện ở chỗ mà Tử Phong tìm thấy tiểu hồ ly ở không xa. Nhìn vết máu trộn lẫn bùn đất trên mặt đất, hắn nở một nụ cười, miệng lẩm bẩm:

“Đúng là thứ này rồi, khẳng định vẫn chưa chạy xa được, khà khà, tốt lắm, truy đuổi ngươi đã mấy ngày rồi, cuối cùng cũng đuổi kịp!”

Đứng dậy, bạch y nhân nhìn xung quanh một chút, sau đó nhún mình nhảy lên trên trời, xuyên qua tàng cây, sau đó phóng mình bay về một hướng, mặc kệ không thèm quan tâm đến cái thứ gì mới quan sát mình lúc nãy.

Tử Phong ngã từ trên cây xuống, cả người đập mạnh xuống đất, cơ mà chừng đó không là bao so với cường độ cơ thể của hắn hiện tại. Nhưng vấn đề không nằm ở đó, lúc này đầu hắn đang đau như búa bổ, tinh thần tán loạn khó có thể tập trung lại được, căn bản không thẻ suy nghĩ được gì, đến hành động cũng khó khăn, vừa chạm đất, bản năng mách bảo hắn phải rời khỏi đây ngay lập tức, ít nhất cũng phải tránh xa cái chỗ hắn vừa rơi xuống ra. Cuối cùng thì bản năng hắn vẫn rất tốt, cứu hắn được một mạng.

Miễn cưỡng ngưng tụ tinh thần, Tử Phong có thể nhìn thấy thân ảnh của bạch y nhân xuất hiện ở ngay chỗ hắn vừa chạm đất, làm mấy hành động kì quặc, sau đó phóng người lên không trung rồi biến mất.

Tử Phong tiếp tục nằm đơ người dưới gốc cây đến hơn mười phút sau mới thấy tỉnh táo hơn một chút. Khó nhọc ngồi dậy, hắn kiểm tra tiểu hồ ly vẫn còn đang nằm trong lòng mình, hoàn hảo, không bị thương hay gì cả, chỉ là Thần Huyết đan đã hết tác dụng, lớp giáp cốt cùng phù văn đã tiêu biến, vết thương ở bụng nhờ vào huyết mạch Thiên Ma cường hãn tạm thời không đáng lo nữa.

Nhớ lại tình cảnh lúc nãy, Tử Phong thầm cười khổ, đúng là tò mò hại chết người mà, chỉ là nhất thời có chút hiếu kì mà suýt chút nữa đi đời nhà ma. Tự nhủ từ giờ phải dùng Phân tích nhãn cẩn thận hơn, cao thủ có độ linh mẫn quá kinh khủng, tuy lúc nãy hắn chỉ kịp nhìn bạch y nhân một chút xíu, nhưng thế cũng đủ để Phân tích nhãn hoạt động một chút.

“Hừ, Thánh cấp à, không thể tin được lại mạnh đến như vậy, tên Ngô Anh so với người này chỉ đáng xách dép cho người ta, móa, mạnh vãi cả linh hồn, chỉ liếc một cái mà lão tử suýt chết. Cơ mà, rồi có một ngày ta sẽ đạt tới cấp bậc của ngươi thôi, à không siêu việt ngươi mới đúng chứ, khậc khậc khậc….”, lúc đầu chỉ là Tử Phong hắn lẩm bẩm, nhưng sau đó trở thành một tràng cười điên loạn.

Lúc này tiếng Tiểu Linh vang lên, nghe vô cùng ngán ngẩm: “Tội nghiệp, bị một tên Thánh cấp hù cho một cái đã phát điên, tội nghiệp quá, tội nghiệp…………Tiểu Linh quá, sao lại phải đi theo loại chủ nhân này chứ….”

“Im lặng, điên cái rắm á, ta chỉ là hơi có chút xúc động thôi, vừa rồi khẳng định là công kích tinh thần, sao hệ thống không bảo vệ ta vậy hả con bé Tiểu Linh ăn hại kia.” Tử Phong có chút cáu tiết mà hỏi.

“Sao lúc có việc nhờ người ta thì không nói người ta ăn hại đi…….hệ thống không phải là không bảo vệ, mà bởi vì tu vi của chủ nhân chưa đủ để hệ thống có thể mở ra định mức bảo vệ đến cấp bậc đó, chỉ có thể bảo vệ đến mức độ nhất đinh thôi, phần còn lại là do chủ nhân gánh. Hệ thống giúp chủ nhân tiến hóa trở thành thực thể hoàn mỹ, nhưng việc chính vẫn là phải nhờ sự cố gắng của chủ nhân, chứ không thì trực tiếp đưa chủ nhân lên làm thần luôn cho rồi.” Tiểu Linh nói.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Tử Phong có thể tưởng tượng được cảnh Tiểu Linh đang bĩu môi khi nói mấy lời này. Cơ mà Tiểu Linh nói cũng có lí, không có cái bánh nào tự nhiên rơi từ trên trời xuống cả, hệ thống chỉ trợ giúp mình mà thôi, không thể cái gì cũng ỷ lại được, nếu hắn hiện tại chỉ có tu vi Sĩ cấp thất phẩm, mà nhờ hệ thống có thể chống lại công kích tinh thần của Thánh cấp cường giả, thì đến bản thân hắn cũng muốn kháng nghị với tên tác giả đang viết câu chuyện về hắn, là tại sao lại tăng sức mạnh quá đà như vậy, không thú vị gì cả, đấy là trong trường hợp thật sự có tồn tại tên tác giả đó.

“Ách, mình nghĩ đi đâu vậy, chậc, đọc nhiều tiểu thuyết quá mà, mặc kệ ta có phải nhân vật trong bộ truyện nào đó hay không, ít nhất những gì đang xảy ra đối với ta đều là sự thật, quan tâm làm cái rắm gì, đúng là đọc nhiều tiểu thuyết quá đâm ra hoang tưởng mà.” Lắc lắc đầu, Tử Phong ôm lấy tiểu hồ ly vẫn đang nằm trong lòng mình ngủ, cất bước trở về chỗ mọi người cắm trại.

Về đến nơi, thứ đầu tiên mà hắn nhìn thấy đó là cảnh hai tên hộ vệ, không còn gật gù ngủ nữa, mà là gục hẳn xuống đất mà ngủ ngon lành. Nhìn hai tên phế vật này, Tử Phong ngán ngẩm lắc đầu, may là không thật sự có biến, chứ đồng đội như thế này, hắn cũng chào thua, gánh không nổi.

Tờ mờ sáng, mọi người lục tục thức dậy, sau khi thu dọn một chút, liền bắt đầu khởi hành. Trên đường đi, cuối cùng cũng có người nhận ra Tử Phong có chút khác thường, lúc này hắn không tụt lại phía sau đoàn như mọi khi nữa, mà trực tiếp nhảy lên trên một chiếc xe ngựa mà ngồi. Mặc dù biết tính tình hắn cổ quái, nhưng mọi người trong đoàn cũng không kìm được mà chú ý tới hắn.

Vương Bảo Nhi nhảy lên chiếc xe ngựa mà Tử Phong đang ngồi, vẻ kiêng dè lúc trước đối với Tử Phong đã không cánh mà bay, thân thiết hỏi:

“Sao vậy, Quỷ Ảnh Tu La đại nhân mới có một ngày mà đã mệt đến mức không đi nổi à?”, nói xong còn che miệng cười khúc khích nhìn Tử Phong, một bộ dáng trêu ghẹo rõ ràng.

Quỷ Ảnh Tu La là biệt danh Tử Phong có được sau lần xử đẹp Kim Hổ bang, được người của Hắc Thạch trấn vô cùng “yêu mến” mà tặng cho. Lí do tạo nên biệt hiệu này cũng đơn giản, bởi vì Tử Phong đeo mặt nạ tu la, và lúc hắn giết người, thân ảnh hắn thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ, vậy nên mới có biệt hiệu Quỷ Ảnh Tu La.

Đối với cái biệt hiệu này, Tử Phong thì không có ý kiến, nhưng Tiểu Linh thì vô cùng bất mãn, cái gì mà Quỷ Ảnh Tu La chứ, phải gọi là Thiên Sát Tôn Giả hay cái gì đại loại thế chứ, nghe ngầu hơn hẳn. Đối với logic của Tiểu Linh, Tử Phong cũng không phải mới biết đến ngày một ngày hai, đến cả trang phục hiện tại của hắn cũng là do Tiểu Linh thiết kế, ngầu đâu chưa thấy, chỉ thấy ai cũng nhìn Tử Phong như nhìn quái vật, cũng may Tử Phong hắn không thấy bộ đồ vướng víu, nên miễn cưỡng ăn mặc như vậy, tránh cho Tiểu Linh không hài lòng suốt ngày lải nhải bên tai.

Nghe Vương Bảo Nhi trêu ghẹo, Tử Phong không nói gì, chỉ hé vạt áo mình ra, để lộ ra tiểu hồ ly trong lòng. Tiểu hồ ly đã tỉnh dậy từ lúc nãy, trái với suy nghĩ của Tử Phong, nó không hề tỏ ra sợ hãi hay thù địch với một nhân loại như hắn, mà chỉ giương mắt lên ngó xung quanh, rồi sau đó nhìn hắn một lát, rồi mặc kệ mọi thứ, tiếp tục cuộn tròn nằm trong lòng hắn. Lúc này tiểu hồ ly vẫn đang nằm trong lòng hắn, chỉ chỉ vào nó, Tử Phong trả lời: “Nó bị thương, ở trên xe ngựa êm ái hơn, tốt cho nó.”

Vương Bảo Nhi nhìn thấy khối bông gòn trắng tinh trong lòng Tử Phong liền kinh hô: “A! Tiểu hồ ly thật đáng yêu, huynh nhặt được nó ở đâu vậy?”. Nhún vai, Tử Phong chỉ nói: “Nhặt được hôm qua.” Sau đó mặc kệ Vương Bảo Nhi ngồi nhìn ngắm tiểu hồ ly đang nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn, phát huy tính cách “yêu thích thứ dễ thương” của con gái đến mức tận cùng.

Đúng lúc này, Mặc Thủy đi tới gần, thấy hình dáng của tiểu hồ ly thì không khỏi kêu lên: “Á đù, à nhầm, trời ơi, là Cửu Vĩ Yêu Hồ a, loài yêu thú này có huyết mạch vô cùng cao, nghe nói mỗi khi tiến giai sẽ có thêm một đuôi, nghe nói về sau khi đạt tới đỉnh cao sẽ có chín đuôi a. Huynh đệ kiếm đâu ra nó vậy, nó là dạng yêu thú siêu quý hiếm a, nếu có thể nuôi thành sủng vật thì về sau thực lực vô cùng cường hoành, mặc dù hiện tại chỉ có một đuôi, nhưng bây giờ mà đem nó lên sàn đấu giá bán thì cũng kiếm được ít nhất mấy trăm vạn kim tệ đó, phát tài rồi…….”

Nói đoạn giống như mơ màng đưa tay đến gần, muốn chạm vào người tiểu hồ ly, à không, lúc này phải gọi là Cữu Vĩ Yêu Hồ mới đúng. Mặc dù bị thương nằm trong lòng Tử Phong, nhưng tiểu hồ ly không hề ngủ, cảm giác của nó đối với môi trường xung quanh vẫn rất linh mẫn, thấy bàn tay của Mặc Thủy đưa tới liền lui về phía sau, chui rúc vào trong vạt áo của Tử Phong chạy trốn.

Mắt thấy sắp chạm được vào lớp lông mềm như nhung của tiểu hồ ly, Mặc Thủy bỗng thấy cổ tay mình bị một cái gọng kìm túm lấy, kẹp chặt lại, sau đó là mấy tiếng xương cốt kêu lạch cạch như sắp vỡ, kèm theo là một luồng sát khí lạnh lẽo đập vào mặt khiến hắn dựng tóc gáy.

Tử Phong nhìn cái tay của tên Mặc Thủy, ngay từ đầu hắn đã có chút không ưa cái tên đã vỗ vai mình ở trong dong binh công hội này rồi, giờ nhìn tiểu hồ ly trong lòng mình đang co rút trốn tránh cái bàn tay đang giơ ra kia, hắn không khỏi thấy ngứa mắt. Hừ lạnh một tiếng, Tử Phong túm lấy cổ tay Mặc Thủy, miệng nói: “Dám động tới nó, ta đem ngươi chẻ ra thành 18 mảnh!”