“Con muốn Tiểu Phi Phi của con, Tiểu Phi Phi của con có muốn con không? Cút ra!” Mộ Thương Nam một tay đẩy con trai mình ra, đi thẳng về phòng sách, cho dù xử lý hợp đồng trăm tỷ thì đầu của anh cũng chưa bao giờ rối loạn như vậy.

Trong đầu không ngừng hiện lên hình dáng của Thiên Thiên, đó là đứa con của Diệp Phi và Mộ Ly!

Giống như có một hòn đá lớn đè lên trái tim anh, khiến anh không thể thở được.

Mộ Dã bị Mộ Thương Nam đẩy ra, cậu bé tức giận trừng mắt nhìn bố của mình, xoay người bước ra cửa lớn của biệt thự.

“Mộ Dã, con đi đâu vậy? Vết thương của con còn chưa lành, mau quay lại đây!” Sở Nhiễm gấp rút chạy theo, kéo cánh tay của Mộ Dã.

“Chuyện của con không cần dì lo! Buông con ra!” Mộ Dã dùng tay đẩy cánh tay của Sở Nhiễm ra.

Sở Nhiễm không nghĩ tới đứa trẻ này lại có sức lực lớn như vậy, cô đã bị đẩy ra rồi.

“Mẹ là mami của con, con phải nghe lời mẹ!” Cô dạy dỗ đứa nhỏ.

“Con không để dì làm mami của con là được rồi chứ gì! Ối da! Dì Sở Nhiễm ơi, bà nội con ngất xỉu rồi!” Mộ Dã đột nhiên kêu lên.

Sở Nhiễm giật cả mình, vội vàng quay đầu lại nhìn xem, nhưng mà Liễu Họa đâu có ngất xỉu đâu chứ? Cô còn không nhìn thấy Liễu Họa!


Tiếp sau đó, cô ý thức được điều gì, Mộ Dã đã bỏ chạy đi mất rồi!

“Mộ Dã!” Cô kêu đứa nhỏ, nhưng mà Mộ Dã vốn dĩ không nghe lời của cô.

Cô tức tới giậm chận, cho dù Liễu Họa đã nói với Mộ Dã biết, cô là mẹ của cậu, Mộ Dã vẫn không xem cô là mẹ!

Cô đã làm đến mức tốt nhất rồi, chăm sóc Mộ Dã hết mực như mẹ hiền vợ đảm rồi, cũng không thể đổi được một chút tình cảm của Mộ Dã dành cho cô!

Cô cất bước chạy đến phòng sách của Mộ Thương Nam, đẩy cửa bước vào trong, “Thương Nam, Mộ Dã chạy mất rồi!”

“Phong tử…” Câu nói của Mộ Thương Nam bị ngắt ngang, anh đang nói chuyện điện thoại với Bắc Minh Phong, “Cứ như vậy trước đi Phong, tôi biết rồi.”

Anh cúp điện thoại, ngước mắt sang nhìn Sở Nhiễm, “Chuyện gì vậy?”

“Anh và Bắc Minh Phong có việc gì sao? Vậy hai người nói chuyện của hai người trước đi!” Đáy mắt của Sở Nhiễm lóe lên một mảng u tối.

“Đã nói xong rồi, cậu ấy bảo tôi giúp cậu ấy quản lý công ty của cậu ấy một lát. Cô có chuyện gì sao?” Mộ Thương Nam hỏi Sở Nhiễm.

“Mộ Dã chạy mất rồi, nó nói phải đi tìm Diệp Phi! Diệp Phi đang ở đồn cảnh sát, anh mau chóng phái người đi bắt Mộ Dã trở về đi!” Sở Nhiễm nói.

“Nó lớn như vậy rồi, hẳn phải biết có trách nhiệm với hành vi của bản thân, chuyện của nó tôi không nhúng tay vào nữa, tất cả hậu quả để nó tự gánh vác đi.” Mộ Thương Nam lạnh lùng nói.

Sở Nhiễm ngây người ra, không ngờ rằng Mộ Thương Nam không quản Mộ Dã nữa, trước đây bất luận là Mộ Dã bướng bỉnh như thế nào đi nữa, Mộ Thương Nam cũng không có chuyện không quản lý Mộ Dã.

Cô bặm chặt môi mình, “Vậy em đi tìm nó, nó là con trai của em, em không thể không quản nó được!”

Cô nói xong thì bước ra khỏi phòng sách của Mộ Thương Nam.

Ánh mắt của Mộ Thương Nam nhìn bóng lưng của Sở Nhiễm một cách u ám, cặp mắt lạnh lẽo sâu lắng như đại dương sâu thăm thẳm, cuồn cuộn vô số những con sóng dâng trào.

Anh cầm di động lên gọi đi, “Phong tử, điều tra! Điều tra đến cùng! Moi hết tất cả mọi chuyện ra cho tôi!”

“Được thôi, anh cứ đợi đó đi! Lần này bổn công tử phải bóp chết đám người muốn hại tôi! Khốn khiếp thật chứ, tôi không ra oai thì bọn họ tưởng tôi là con mèo bệnh!” Bắc Minh Phong rít gào lên.

“Tôi xử lý chuyện bên này trước, chúng ta cứ giữ liên lạc bất cứ lúc nào.” Mộ Thương Nam cúp điện thoại.

“Nếu như tôi chết, giúp tôi tìm một bé gái tên Thiên Thiên, là anh nợ nó!”


Anh ngồi trên chiếc ghế làm việc không động đậy, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ kính, mây đen bao trùm cả vùng đất này, báo hiệu một trận cuồng phong vũ bão sắp tới!



Diệp Phi không ngờ cai tù nói rằng có người đến thăm cô, mà người này lại là Cung Trạch Vũ và Mộ Dã.

“Mộ Dã! Sao con lại tới đây? Vết thương của con như thế nào rồi?” Cô bất chấp không để ý tới Cung Trạch Vũ, một tay ôm lấy Mộ Dã vào lòng mình.

“Tiểu Phi Phi, vết thương của con không sao hết, nhưng mà chỗ này của con bị thương, tim con đau quá.” Mộ Dã cong môi lên nói.

“Hả? Đau tim à? Cung Trạch Vũ anh mau gọi bác sĩ qua đây đi!” Lúc này cô mới nhớ tới Cung Trạch Vũ.

Chân mày của Cung Trạch Vũ nhíu chặt lại, “Diệp Phi, em đừng quên rằng nó là con trai của ai! Mẹ của nó là Sở Nhiễm!”

“Người em thích là nó, có liên quan gì tới mẹ nó chứ?” Diệp Phi nói lại.

Mộ Dã hôn một cái lên gương mặt của Diệp Phi, “Con biết Tiểu Phi Phi của con thương con nhất mà! Cô yên tâm, con nhìn thấy cô bị nhốt lại nên mới đau lòng đó! Con sẽ tìm cách cứu cô ra!”

Cậu nói với một bộ dạng nghiêm chỉnh.

Cung Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, “Người còn chưa cao bằng chân của chú! Con muốn cứu ai chứ?”

“Xí! Chú không biết được bản lĩnh của ta đâu! Con nói cứu Tiểu Phi Phi thì con sẽ cứu cô ấy! Chú hừ lạnh cái gì chứ? Chú dám nói chú có thể cứu Tiểu Phi Phi không?” Mộ Dã cãi lại.

Cung Trạch Vũ bị chặn họng đến không biết nói gì nữa.

Diệp Phi là bị cảnh sát bắt, làm sao anh cứu được?

Ánh mắt của anh không dám nhìn thẳng vào Diệp Phi, “Anh sẽ nhờ cậy cảnh sát ở đây, chăm sóc tốt cho em, nhưng mà muốn cứu em đi? Việc này…Phi Phi, nếu là như vậy thì em là đào phạm rồi.”

Chuyện này quá khó rồi, anh cũng không thể dẫn người đến đồn cảnh sát cướp người được?

“Em không muốn làm tội phạm trốn trại, em còn có con gái, em còn phải đưa con gái của em đi nữa, em không thể là đào phạm được. Em đã hỏi qua rồi, nhiều nhất sẽ là ba năm, em đợi ba năm rồi đưa Thiên Thiên đi.” Diệp Phi hiểu rất rõ là không thể vượt ngục, suy cho cùng thì cô muốn đưa Thiên Thiên đi, quang minh chính đại mà sống cuộc sống của mình.

“Em muốn đưa Thiên Thiên đi?” Cung Trạch Vũ ngây ra, anh còn tưởng Diệp Phi sẽ đoàn tụ với Thiên Thiên và Mộ Dã.

“Đây là chuyện của em. Học trưởng, xin lỗi anh, em không thể gả cho anh được. Thực ra Như Yên là cô gái tốt, anh có thể thử phát triển với cô ấy xem xem.” Diệp Phi nói.


Sắc mặt của Cung Trạch Vũ cứng nhắc, “Em biết là anh chỉ yêu em thôi! Cái chuyện đó…Phi Phi, anh biết hiện tại anh nhắc đều yêu cầu này là không đúng lúc, nhưng mà, anh bảo đảm, anh sẽ đưa Thiên Thiên rời xa Mộ Ly, nếu như đây là chuyện mà em muốn. Chỉ là, em có thể đưa bản đồ cho anh được không? Bố anh nhìn thấy tấm bản đồ thì sẽ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của em.”

Anh biết lúc này đưa ra yêu cầu đòi tấm bản đồ sẽ khiến Diệp Phi hiểu lầm dụng ý của anh, nhưng mà không có tấm bản đồ thì Dạ Thần sẽ không giúp đưa Thiên Thiên đi.

“Xin lỗi anh, em cũng không thể đưa tấm bản đồ cho anh, em phải đưa bản đồ cho Mộ Ly.” Diệp Phi nói.

Bắt buộc phải đưa cho Mộ Ly, cô mới có thể đưa Thiên Thiên đi được.

Cung Trạch Vũ nghĩ không hiểu, “Tại sao phải đưa cho Mộ Ly, không phải em muốn rời xa anh ta sao?”

“Không phải, anh hiểu lầm rồi. Em không phải muốn rời xa Mộ Ly.” Diệp Phi vội vàng giải thích, chuyện cô muốn rời khỏi Mộ Ly vẫn chưa thể nói được.

“Ồ.” Cung Trạch Vũ thở dài nhẹ, xem ra anh thật sự nghĩ nhiều rồi, Diệp Phi chắc là muốn đoàn tụ với Thiên Thiên và Mộ Ly.

Trong phòng thăm nuôi yên tĩnh không một tiếng động, toát lên không khí ngượng ngùng, không ai có thể nói thêm một câu nào.

Dù sao cũng là tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mình yêu đã sinh con cho người khác, trong lòng của Cung Trạch Vũ không hề thấy thoải mái.

Chuyện muốn kiên trì cũng không còn ý nghĩa nữa, dù sao thì Mộ Ly mới là chồng của Diệp Phi.

“Học trưởng, anh đi đi, em phải nói lời xin lỗi với anh, trước giờ không hề nói với anh thực ra em có một đứa con gái. Chỉ là em muốn bảo vệ sự an toàn của con gái em, nói đến cùng vẫn là do em ích kỷ.” Diệp Phi chủ động xin lỗi.

“Không cần đâu, em làm như vậy cũng không sai, là bố mẹ thì đương nhiên phải bảo vệ sự an toàn của con cái mình. Vậy anh đi đây, em có chuyện thì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, chúng ta vẫn là bạn tốt phải không?” Cung Trạch Vũ hỏi.

Diệp Phi gật gật đầu, “Phải, anh mãi mãi là học trưởng của em.”

Cung Trạch Vũ cười khổ rồi gật đầu một cái, rời khỏi phòng thăm nuôi.

Ánh mắt của Mộ Dã lấp lánh, “Tiểu Phi Phi, cô muốn đưa Thiên Thiên đi hả?”