Sắc trời đã mờ mịt, khắp nơi trong Mộc phủ đã lên đèn từ sớm, chỉ có Xuân Hòa Đường tối đen, tựa như một đình viện bỏ hoang.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn từ xa, cau mày, theo Cố Diễn đi vào.
 
Cỏ dại trong viện cao đến nửa thước, con đường nhỏ dưới chân chật chội đến mức suýt bị che khuất.

 
Mộc Tình Tiêu nhất thời không đành lòng, thở dài nói: "Cố công tử và Niệm Cửu đến làm khách của Mộc phủ, ở chỗ này nhiều ngày, quả thực có chút ủy khuất, tam thúc ta không đáng tin cậy, sao hai người không lên tiếng?”
 
Cố Diễn dừng bước, nghĩ thầm, Mộc Tam gia bảo hắn vào phủ ở nhờ, chẳng qua là vì thua cược với hắn, luận giao tình cũng không có bao nhiêu, huống chi lấy mục đích hắn đến Mộc phủ, vốn nên tận lực không kinh động người trong phủ.
 
Chẳng qua những thứ này không thể nói ra miệng, cho nên hắn nói: "Chúng ta là do Mộc Tam gia mang đến, Mộc Tam gia không có ở đây, ta cũng chưa từng gặp qua những người khác, càng không tiện quấy rầy.”
 
"Vậy ta hiện tại coi như là người khác sao?" Mộc Tình Tiêu hỏi, giọng điệu mang theo một tia giảo hoạt.
 
Cố Diễn cười cười, nói: "Đương nhiên không tính.”
 
"Đã như vậy, chăm sóc cho khách thật tốt chính là chuyện ta nên làm." Mộc Tình Tiêu kéo cổ tay hắn, mạnh mẽ quay lại: "Đi, theo ta trở về Thư Thấm Đường, ăn cơm xong lại dẫn người đến thu thập bên này.”
 
-
 

Mộc Thi Lan từ sau khi ra khỏi Ngọc Bảo Các, đã trốn Nhị phu nhân một buổi chiều.
 
Bữa tối không thể không đối mặt với Nhị phu nhân, càng rầu rĩ, dáng vẻ không muốn nói chuyện với ai.
 
Mộc nhị gia thấy kỳ lạ nói: "Sao hôm nay Lan Lan lại xấu hổ như vậy?”
 
Nhị phu nhân thì nhíu mày, vừa nghĩ đến có thể là do chuyện giao cho nàng làm không tốt, trong lòng cũng có chút bồn chồn.
 
Nhưng lúc này trên bàn ăn cũng không tiện nói ra, bà chỉ có thể tạm thời không đề cập tới.

 
Mộc Thi Lan bĩu môi không nói lời nào, vẫn là dáng vẻ rầu rĩ không vui.
 
Thân huynh trưởng Mộc Minh Trạch ở một bên cười nói: "Đừng mất hứng, qua hai ngày ca ca sẽ tổ chức tiệc trà ở Thủy Vân Gian, cố ý giúp muội mời Nhị công tử Vương gia tham gia đấy.”
 
“Ca!” Mộc Thi Lan ném cho hắn một cái nhìn trách móc.
 
Mộc nhị gia cũng giọng khiển trách: "Thật chẳng ra sao cả! Ăn đi đừng nói nữa.”
 
Mộc Nhị gia lại nhìn khuê nữ nhà mình vài lần, không khỏi nghĩ thầm, đợi vị quý nhân kia đến Ninh Châu, không biết có thể coi trọng Lan Lan hay không. Lan Lan tuy tướng mạo không tệ, nhưng chức quan của hắn thật sự quá thấp.
 
Nhưng mà nếu hắn thật sự có thể giúp được quý nhân, nói không chừng Lan Lan có thể có cơ hội.
 
Cũng không biết chất nữ bên kia làm như thế nào, có thể mời đến cữu cữu nàng hay không.
 
Một bữa cơm có nhiều tâm tư khác nhau, cuối cùng, Mộc nhị gia đến thư phòng, Nhị phu nhân thì gọi Mộc Thi Lan vào phòng.
 
"Nói cho ta biết, chuyện ta nhờ con làm xảy ra chuyện gì rồi?" Trên mặt nhị phu nhân không biểu cảm hỏi.
 
Mộc Thi Lan vừa sợ vừa phiền với dáng vẻ này của mẫu thân nàng, ấp úng một lúc lâu, mới nói: "Con... Con đã gặp Vương phu nhân ở Ngọc Bảo Các..."
 
Mộc Thi Lan ấp úng kể lại sự việc, nhấn mạnh chuyện Mộc Tình Tiêu đã sớm phân phó Tô chưởng quỹ, để lại cây san hô đỏ cho Vương phu nhân, hạ thấp chuyện bản thân nàng đã xúc phạm tới Vương phu nhân.
 
Nhị phu nhân sao có thể không nhìn ra tâm tư của nàng, nhưng chuyện Mộc Tình Tiêu làm thật sự khiến bà bối rối, đối với lỗi của Mộc Thi Lan, bà chỉ hơi trách cứ vài câu, dù sao cũng là nữ nhi của mình.
 
"Thọ yến sắp tới của Án sát sứ phủ con cũng đừng đi theo ta, miễn chọc cho người không vui."
 
Mộc Thi Lan ngoan ngoãn đồng ý, cho dù để cho nàng đi, nàng cũng không dám xuất hiện trước mặt Vương phu nhân.
 
Nàng vốn muốn nhân cơ hội lần này tạo lần gặp mặt đầu tiên với Nhị công tử Vương phủ, giờ chẳng còn cách nào khác ngoài từ bỏ.

 
Nhị phu nhân suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy thái độ hôm nay của Mộc Tình Tiêu thật sự có chút vi diệu, rõ ràng hôm qua còn tốt, cuối cùng bà vẫn quyết định đi Thư Thấm Đường một chuyến.
 
Nhị phu nhân bảo Mộc Thi Lan ở lại trong phòng, chỉ mang theo một nha hoàn thiếp thân đi qua.
 
Đến Thư Thấm Đường, lại được cho biết, Mộc Tình Tiêu giờ phút này đang ở Xuân Hòa Đường, Nhị phu nhân có chút kinh ngạc.
 
Xuân Hòa Đường là nơi ở của Tam đệ quanh năm không có nhà, đã bỏ hoang nhiều năm, mấy ngày trước có nghe nói trở về một lần, chẳng qua chỉ ở nửa ngày, người trong phủ vừa mới biết được tin tức, người lại đi không thấy bóng dáng.
 
Nhị phu nhân cũng lười quan tâm nhiều.
 
Bây giờ đã vào đêm rồi, Mộc Tình Tiêu đến Xuân Hòa Đường làm gì?
 
Xuân Hòa Đường và Thư Thấm Đường cách nhau không xa, chỉ cách nhau một mảnh rừng trúc nhỏ, Nhị phu nhân chưa đi được mấy bước đã đến.
 
Giờ phút này trong Xuân Hòa đường đèn đuốc sáng trưng, trong viện có rất nhiều hạ nhân đi lại, có người nhổ cỏ, quét dọn, mang đồ đi tới đi lui.
 
Trương quản gia trong phủ đang ở trong viện chỉ huy.
 
Nhị phu nhân đi lên, hỏi: "Đây là đang làm cái gì vậy, Đại tiểu thư đâu?”
 
"Hồi nhị phu nhân, chúng nô tài theo phân phó của Đại cô nương đang thu dọn viện tử, Đại tiểu thư có lẽ..." Trương quản gia chỉ một hướng, "Ở trong gác xép nhỏ kia đi.”
 
Nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn về phía gác xép nhỏ, chỉ thấy đèn đuốc sáng ngời, có vài người ở trong đó, bà nhận ra Mộc Tình Tiêu và đại nha hoàn bên cạnh nàng, bên cạnh còn có một nam tử và một thân ảnh nhỏ bé không phân biệt được.
 
Ánh mắt bà ngưng lại, hỏi: "Người ở trên gác mái cùng Đại tiểu thư là ai vậy?”
 
"Đó là vị khách Tam gia mời tới, một vị công tử họ Cố và một đứa nhỏ mười tuổi, đã ở đây được mấy ngày, chỉ là trước khi đi Tam gia không nói tới, hôm nay nô tài được đại tiểu thư gọi tới, mới biết Xuân Hòa Đường có người ở, vội vàng sai người tới xử lý."
 

Nhị phu nhân gật đầu rồi đi về phía gác xép.
 
Trên gác mái gió mát thổi từ từ xua tan cơn khô nóng ban ngày.
 
Bàn tròn bày chút đồ uống giải khát, là những thứ Mộc Tình Tiêu mang về từ trong Thủy Vân Gian, nàng nghĩ đứa nhỏ Niệm Cửu này sẽ thích, nên mang qua cùng thưởng thức, không nghĩ tới Cố Diễn cũng ăn rất ngon miệng, ăn mặc dù vẫn văn nhã, nhưng ít đi vài phần rụt rè và lãnh đạm so với ngày thường, còn thiếu chút nữa tranh cướp với Niệm Cửu.
 
Trên mặt Niệm Cửu ngây thơ lại giống như đại nhân, bày ra một bộ biểu tình bất đắc dĩ, chủ động khiêm nhường.
 
Mộc Tình Tiêu trông buồn cười, vẫy tay với Niệm Cửu, đợi hắn đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Cố công tử bình thường rất thích ăn điểm tâm sao?”
 
"Vâng, công tử rất thích ăn đồ ngọt, còn tham ăn hơn cả trẻ con!" Niệm Cửu cũng nhỏ giọng đáp, trên mặt lộ ra vẻ không biết xấu hổ, "Nhưng công tử cũng kén ăn, đồ ăn không ngon sẽ không đụng tới.”
 
Mộc Tình Tiêu nghe vậy, nàng cười đầy ẩn ý, điểm tâm của Thủy Vân Gian đương nhiên là vô cùng tốt, người kén miệng cũng sẽ không cự tuyệt.
 
Nàng còn muốn hỏi thêm gì đó, lại bị giọng Cố Diễn cắt ngang: "Hai người đang nói cái gì vậy?”
 
Nàng chỉ đành xua tay, để cho Niệm Cửu ngồi trở về, hắng giọng nói: "Không nói gì cả.”
 
Bởi vì đã gần cuối thu, đêm càng tối, gió càng lạnh, Mộc Tình Tiêu không có ý định ở trên gác mái lâu, chuyện của Xuân Hòa Đường cũng không cần nàng nhìn chằm chằm, có quản gia ở đây, sau khi xong việc sẽ chọn mấy gã sai vặt thành thật có năng lực ở lại, mà nàng cũng chọn hai gã sai vặt từ Thư Thấm Đường tới.
 
Đang muốn đứng dậy rời đi, nàng theo bản năng nhìn vào trong viện, chỉ thấy Nhị phu nhân đi về phía gác xép.
 
Nhị phu nhân tới tìm nàng, chắc là đã biết chuyện của Ngọc Bảo Các, Mộc Tình Tiêu không muốn đối phó với nhị phu nhân trước mặt Cố Diễn, liền nói: "Cố công tử, trời cũng không còn sớm nữa, vừa vặn Nhị thẩm ta tới tìm ta có việc, ta trở về trước, sau này nếu có chuyện gì, cứ việc qua viện bên cạnh tìm ta.”
 
Cố Diễn cũng đứng dậy nói: "Vậy thì đa tạ Mộc tiểu thư, Mộc tiểu thư đi thong thả.”
 
"Mộc tỷ tỷ, để đệ tiễn tỷ."
 
Mộc Tình Tiêu cười nói: "Không cần, Nhị thẩm ta đã ở dưới lầu.”
 
Nhị phu nhân đang muốn lên lầu, muốn lên thăm vị Cố công tử kia, giương mắt nhìn thấy Mộc Tình Tiêu đã xuống, đành phải đứng tại chỗ chờ.
 
"Nhị thẩm, đúng lúc con muốn trở về Thư Thấm Đường, thẩm tìm con có việc gì sao?" Mộc Tình Tiêu đối mặt hỏi.
 
Nhị phu nhân khẽ gật đầu, "Vừa đi vừa nói đi.”

 
Hai người đi xa một chút, Nhị phu nhân mới tò mò hỏi: "Vị Cố công tử kia, ta nghe quản gia nói là người lão tam mang về, con có biết chi tiết về hắn không, sao lại giúp hắn dọn dẹp Xuân Hòa Đường?”
 
"Người là Tam Thúc mang về, vội vàng sắp xếp cho hắn, Xuân Hòa Đường lâu ngày không có người quản lý, con ở gần mới biết được, người tới là khách, cũng không thể mặc kệ." Mộc Tình Tiêu tránh nặng tìm nhẹ nói: "Người con đã hỏi thăm qua, là người Từ Châu tới, thẩm chắc đã nghe qua lũ lụt ở Từ Châu mấy tháng trước, hắn và đứa nhỏ kia gặp nạn, được Tam thúc cứu giúp, hiện giờ có vết thương chưa lành mới tạm thời ở trong phủ.”
 
"Thì ra là như thế." Nhị phu nhân trầm ngâm một chút, lại nói, "Nhưng dù sao cũng là nam tử ngoại lai, Tiêu Tiêu vẫn không nên tiếp xúc với hắn quá gần.”
 
Mộc Tình Tiêu không lên tiếng, từ chối cho ý kiến.
 
Nhị phu nhân nghe nàng nói xong mới nhắc tới chuyện của Ngọc Bảo Các, nói: "Tiêu Tiêu, chuyện hôm nay ở Ngọc Bảo Các, thẩm có nghe Lan Lan nói qua, chúng ta vốn đã thống nhất sẽ đến đó sau, nhưng không nghĩ tới tính tình Lan Lan không kiên nhẫn, chính mình đi qua trước, còn không cẩn thận trêu chọc Vương phu nhân, trách thẩm không quản tốt nàng, đứa nhỏ này cũng chỉ gặp Vương phu nhân được mấy lần, không nhận ra, vô tình mạo phạm người ta, Vương phu nhân không tức giận chứ?”
 
Trong lòng Mộc Tình Tiêu không khỏi cười nhạo một tiếng, theo như lời nhị phu nhân nói, nếu như đối phương là phụ nhân bình thường, bà ấy có thể để Mộc Thi Lan tùy ý làm loạn, tùy ý giật lấy những thứ mà khách hàng nhìn trúng?
 
"Không có gì to tát cả, may mà cây san hô đỏ kia có thể làm cho Vương phu nhân hài lòng." Mộc Tình Tiêu nói: "Nhưng mà tính tình của muội muội thật sự phải sửa đổi, quan to quý nhân Ninh Châu nàng không nhận ra hết được, hôm nay là Vương phu nhân, ngày mai còn có thể là Lý phu nhân Lưu phu nhân, cũng không thể lần nào cũng có vận khí tốt như hôm nay.”
 
Sắc mặt Nhị phu nhân cứng đờ, chỉ đành thuận theo lời nói: "Quả thật là như thế, lúc trước thầm đã nói qua nàng vài câu, trở về còn phải nói lại, dù sao cũng phải để cho nàng hiểu được lợi hại trong đó, kẻo vô tình rước họa vào thân.”
 
Bà dừng một chút, lại nói: "Nhưng cây san hô đỏ kia, quả có chút đáng tiếc, thẩm nghe Lan Lan nói, cây san hô đỏ kia là con cố ý để lại cho Vương phu nhân?”
 
Mộc Tình Tiêu giả vờ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của bà, nói: "Không tính là đáng tiếc, cây san hô đỏ đó cũng bán được với giá tốt, con có chút hài lòng.”
 
"..." Nhị phu nhân nhất thời có chút không biết phải nói gì, bà nói đáng là có ý tứ này sao?
 
"Ý của nhị thẩm là, cây san hô đỏ này trên thị trường là vô giá, con lại không thiếu tiền, nếu có thể dùng nó vào việc khác, tranh thủ được chút gì đó cho Mộc gia chúng ta chẳng phải là tốt hơn sao? Con cũng biết, Nhị thẩm đang chuẩn bị thọ lễ.” Trong lòng Nhị phu nhân có chút nóng nảy, bà chưa bao giờ nói thẳng như thế.
 
"Nhị thẩm, cũng không phải là con cố ý không tạo điều kiện cho người nhà mình, mà là, Vương phu nhân là khách quen của Ngọc Bảo Các, có thân phận quý trọng, từ trước khi con biết tính toán của thẩm, bà ấy đã nói với Tô chưởng quỹ là muốn chọn từ lô hàng ở Nam Hải kia, nếu giữ cây san hô đỏ ở trong tay, ngày sau để Vương phu nhân biết, bảng hiệu của Ngọc Bảo Các có thể đập vỡ mất."
 
Mộc Tình Tiêu nói một cách bĩnh tĩnh lại khiến Nhị phu nhân nghẹn một cái, một câu biện giải cũng không nghĩ ra.
 
Tuy rằng đều đang nói lợi ích của Mộc gia, nhưng Mộc gia trong miệng Nhị phu nhân, thủy chung chỉ có nhị phòng, trước kia một bộ lý do này có thể dỗ dành Mộc Tình Tiêu, bà nói gì nàng nghe nấy, hiện giờ Mộc Tình Tiêu dường như học được cách tính toán cho mình, không bị lừa gạt nữa.
 
Nhị phu nhân ngoài mặt vẫn giữ vẻ hiền lành như cũ, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ buồn bực, càng bởi vì Mộc Tình Tiêu biến hóa, hoang mang không thôi.