Edit: Thanh

Tần Thịnh bi ai phát hiện miệng lưỡi của Từ Nghiễn Thanh còn hung ác hơn cả Hạ Nhan.

Đáng giận nhất là khi đối mặt với Hạ Nhan ông đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị bị gây khó dễ, nhưng khí chất ôn hòa của Từ Nghiễn Thanh rất dễ dàng mê hoặc người khác.

Chính cuộc nói chuyện vừa rồi, Từ Nghiễn Thanh có chỗ nào là gây khó dễ cho ông, anh chỉ đơn giản chính là cắm một nhát dao vào người ông, vừa tàn nhẫn vừa chính xác.

Nhưng cứ hết lần này đến lần khác anh còn “lễ phép” như vậy, một chữ khó nghe cũng không có.

“Tôi đau răng, cậu kê cho tôi ít thuốc chống viêm đi.” Tần Thịnh chuẩn bị đi.

Từ Nghiễn Thanh tỏ ra tiếc nuối: “Đau răng nên đến khám nha khoa, cháu không thể kê đơn thuốc lung tung được.”

Tần Thịnh: …

Ông đẩy xe lăn xoay qua chỗ khác, nổi giận đùng đùng đi tới cửa, một chút cũng không muốn nhìn Từ Nghiễn Thanh thêm nữa.

Suy xét đến dù sao Tần Thịnh cũng là bệnh nhân vừa mới phẫu thuật không lâu, Từ Nghiễn Thanh vừa gõ bàn phím vừa thấp giọng nói: “Chú yên tâm, chuyện chú hai lần đến đây khám bệnh con sẽ không nói với Nhan Nhan, con sẽ không làm bất cứ chuyện vô ích gì gây ấm ức cho cô ấy.”

Lỗ tai Tần Thịnh khẽ động, hai lần?

Khá lắm, lần ông đi với người yêu cũ Phạm Hinh Ninh kia Từ Nghiễn Thanh quả nhiên còn nhớ rõ!

Cho nên câu nói sau cùng của Từ Nghiễn Thanh chỗ nào là để ông yên tâm chứ, rõ ràng là đang uy hiếp ông!

“Cảm ơn, xem như đáp lại, tôi cũng chúc cậu có thể yêu đương với Nhan Nhan thật lâu.”

Tần Thịnh chính là ngoài cười nhưng trong không cười, mở cửa rời đi.

Cửa phòng khám bệnh một lần nữa đóng lại, Từ Nghiễn Thanh tiếp tục làm xong công việc trong tay sau đó mới dựa vào thành ghế nhìn về phía cánh cửa.

Mấy phút sau, Từ Nghiễn Thanh gửi tin nhắn cho anh ruột: Giá trị công ty của anh bây giờ là bao nhiêu?

Từ Mặc Trầm hiển nhiên là người bận rộn, tới giờ cơm trưa mới trả lời em trai: Có việc gì?

Từ Nghiễn Thanh: Có người khoe khoang với em tài sản của anh trai cậu ta tới một tỷ, em xem thử có thể khoe khoang lại không.

Từ Mặc Trầm: Vậy em cứ nói tài sản anh tới chục tỷ.

Từ Nghiễn Thanh: Thật?

Từ Mặc Trầm: Giả.

Từ Nghiễn Thanh: Anh làm em quá là thất vọng.

Buổi trò chuyện hôm nay giữa hai anh em đến đây vẽ lên một dấu chấm tròn.

——

Chạng vạng tối Hạ Nhan tan tầm, Từ Nghiễn Thanh vừa làm xong cơm tối, Hạ Nhan vào nhà vệ sinh rửa tay, mong đợi ngồi vào bàn ăn.

Từ Nghiễn Thanh bưng thức ăn lên, Hạ Nhan nhìn thấy một phần sườn ướp chanh quen thuộc.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là sau khi cắn một miếng mới nhận xét: “Sườn có chút chua, chanh bỏ hơi nhiều rồi.”

Từ Nghiễn Thanh nhìn cô nói: “Ừm, hôm nay nấu cơm anh có chút thất thần.”

Hạ Nhan vừa ăn vừa nhìn anh: “Chuyện ở bệnh viện sao?”

Từ Nghiễn Thanh: “Không phải, anh đang nghĩ em xinh đẹp như vậy, còn có năng lực như vậy, lương một năm bây giờ cũng cao hơn anh, chờ em kiếm được càng ngày càng nhiều tiền thì có ghét bỏ anh không?”

Anh đàng hoàng trịnh trọng như vậy nhưng Hạ Nhan chỉ muốn cười: “Nói như em vì tiền của anh mới đồng ý yêu đương với anh vậy.”

Từ Nghiễn Thanh cụp mắt: “Em là muốn sắc của anh, nhưng anh cũng có lúc tuổi già kém sắc mà.”

Hạ Nhan sâu sắc im lặng, hết lần này tới lần khác người đàn ông đối diện giả vờ đáng thương, khiến cho người khác biết rõ anh đang giả vờ nhưng vẫn không thể không suy nghĩ xem mình có làm sai điều gì hay không.

“Ai muốn sắc của anh, em là muốn lưng anh, em thích để anh cõng, rất thoải mái.” Hạ Nhan gắp cho anh một miếng sườn.

Từ Nghiễn Thanh như có được một đáp án làm anh hài lòng, khẩu vị lại tốt lên.

Cơm nước xong xuôi, Hạ Nhan dựa vào ghế sô pha muốn xem tivi một lúc.

Từ Nghiễn Thanh từ phòng bếp đi ra, rủ cô xuống lầu tản bộ.

Hạ Nhan không muốn động: “Quá lạnh, em chỉ muốn ở trong nhà.”

Từ Nghiễn Thanh suy nghĩ một chút, đi qua kéo rèm phòng khách lại rồi tới tới mặt Hạ Nhan chặn tivi.

Hạ Nhan nhấn nút tạm dừng, nghi hoặc nhìn qua.

Từ Nghiễn Thanh cúi đầu nhìn cô: “Anh muốn tản bộ.”

Hạ Nhan chỉ chỉ cửa: “Vậy anh đi đi.”

Từ Nghiễn Thanh: “Tản bộ một mình không có ý nghĩa.”

Hạ Nhan cứ thích nằm ghế sô pha: “Em nói không muốn đi.”

Từ Nghiễn Thanh ngồi xổm xuống, nhìn cô cười: “Không cần ra khỏi cửa, đi đi lại lại trong phòng khách một chút là được, anh cõng em.”

Hạ Nhan:...

Trực giác nói cho cô biết yêu cầu khác thường này của Từ Nghiễn Thanh có liên quan đến chuyện hai người nói lúc ăn cơm.

Cô nói thích để anh cõng, anh liền mạnh dạng tiến cử mình đến cõng.

“Em thấy là anh ăn nhiều quá, có sức lực mà không có chỗ dùng.” Hạ Nhan ngồi thẳng, vỗ vỗ vai Từ Nghiễn Thanh.

Từ Nghiễn Thanh cười xoay qua chỗ khác, Hạ Nhan thuần thục nằm sấp lên lưng anh.

Từ Nghiễn Thanh cao, vai rộng, Hạ Nhan gối đầu lên vai anh, ngắm nhìn những đồ đạc trong ngôi nhà quen thuộc hiện lên trong tầm mắt theo bước chân của anh, đầu tiên là bên phải, rồi đến bên trái, qua đến sô pha, Từ Nghiễn Thanh còn xoay người lấy điều khiển tắt tivi.

Lúc đi vòng thứ hai, Từ Nghiễn Thanh cũng tắt đèn đi.

Mắt thích ứng một lúc Hạ Nhan mới thấy rõ sắp xếp trong phòng khách.

Vòng thứ ba bắt đầu, Hạ Nhan quay đầu, tay phải lại sờ yết hầu ở cổ anh: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Từ Nghiễn Thanh khàn giọng nói ra: “Hôm nay có đồng nghiệp nam lớn tuổi độc thân nghe nói anh có người yêu, âm dương quái khí* chúc phúc anh với em bên nhau lâu dài.”

(* Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.) Cre: Leo săn Sư Tử.

Hạ Nhan bị giọng điệu nghiêm túc của anh chọc cười: “Anh ta nói gì thì nói, anh để ý như vậy làm gì?”

Từ Nghiễn Thanh: “Có thể không để ý sao, lúc bắt đầu xam mắt, mẹ anh không có lòng tin với anh, sau này Tào Cường cũng không coi trọng anh, hôm nay lại có người đàn ông lớn tuổi độc thân âm dương quái khí ngay trước mặt anh, may mắn anh coi như tự tin, nếu không đã sớm bị bọn họ đả kích đến lo được lo mất rồi.”

Hạ Nhan cẩn thận cảm nhận, sở yết hầu ở cổ anh: “Em cảm thấy anh bây giờ đang biểu diễn lo được lo mất.”

Từ Nghiễn Thanh lộ ra một tia cười: “Cái gì gọi là biểu diễn? Yêu đương với em, anh vốn là lo được lo mất.”

Hạ Nhan nói thầm: “Vậy anh tiếp tục lo đi, em lực bất tòng tâm, ai bảo em quá ưu tú chứ.”

Từ Nghiễn Thanh nghiêng đầu, hôn một cái lên tóc cô: “Em là rất ưu tú cho nên anh thà lo được lo mất cũng phải nỗ lực làm tốt vai trò bạn trai của em.

Hạ Nhan chỉ nói đùa anh, anh nghiêm túc như vậy, Hạ Nhan cũng không chịu nổi rồi.

“Lo được lo mất là vấn đề tâm lý, em sẽ kiểm tra giúp anh.”  Hạ Nhan trèo lên trên, tay phải đưa vào cổ áo len của anh, dán lên trái tim anh.

Hô hấp Từ Nghiễn Thanh nặng hơn, cõng cô vào phòng ngủ.

——

Không khí ngày lễ Tết Nguyên Đán qua đi, Hạ Nhan xin nghỉ một ngày.

Mới nhậm chức, Hạ Nhan đã không nghỉ ngơi hai tuần liền, hôm nay cuối cùng cũng nghỉ, Hạ Nhan chuẩn bị hai kế hoạch.

Khoảng mười một giờ, Hạ Nhan ăn mặc thật xinh đẹp, đến tiệm trà sữa ngoài tiểu khu mua hai ly trà sữa rồi đi đến bệnh viện đối diện đường lớn.

Từng có kinh nghiệm bị bệnh dạ dày, Hạ Nhan quen cửa quen nẻo đi đến sảnh đợi khám bệnh của khoa tiêu hóa.

Sắp đến giờ nghỉ trưa, trong sảnh chờ khám bệnh chỉ còn một ít bệnh nhân chưa được gọi số, ít người nên khi Hạ Nhan vừa ngồi xuống thì có một dì từ bàn tư vấn đi đến, nhắc nhở Hạ Nhan quét mã trước khi xếp hàng.

Hạ Nhan cười với dì: “Con đến chờ bạn trai, anh ấy sắp xong việc rồi ạ.”

Ánh mắt của dì áo blouse trắng sáng lên: “Bạn trai cô là bác sĩ khám bệnh hôm nay?”

Hạ Nhan gật đầu: “Đúng, Từ Nghiễn Thanh, dì biết anh ấy sao?”

Dì cười như hoa: “Tiểu Từ à, quen biết một chút, khoa thảo* của khoa tiêu hóa chúng ta, lúc trước cậu ấy tươi cười rạng rỡ giống như yêu đương, hóa ra là tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy bảo sao không vui mừng chứ.”

(*Khoa thảo cũng giống như giáo thảo vậy đó, giáo thảo là hotboy của trường thì khoa thảo là hotboy của khoa.)

Đợi ở đâu cũng là đợi, Hạ Nhan liền đi với dì đến bàn hướng dẫn nói chuyện.

Dì hỏi công việc của Hạ Nhan là gì, Hạ Nhan nhân cơ hội phát cho dì một tấm danh thiếp, hoan nghênh dì có thể tự mình tới hay giới thiệu bạn bè đến cửa hàng mua xe, sau đó bắt đầu nói chuyện về Từ Nghiễn Thanh.

Dì nói với Hạ Nhan trong bệnh viện có rất nhiều y tá nhỏ thích Từ Nghiễn Thanh, có điều Từ Nghiễn Thanh đều rõ ràng và kiên quyết từ chối, dẫn đến các y tá nhỏ đều truyền ra là bác sĩ Từ rất khó theo đuổi, trừ khi bạn siêu tự tin còn không tuyệt đối đừng dây vào cây đinh này.

“Ánh mắt tiểu Từ đúng là rất cao đó, nhìn con giống hệt nữ minh tinh vậy.” Dì nói rồi lại nói, sau đó bắt đầu tán thưởng ngũ quan của Hạ Nhan.

Hạ Nhan vốn đã xinh đẹp, hôm nay lại tỉ mỉ trang điểm, trên đường đi tới hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh nhìn.

Đến lúc tất cả bệnh nhân buổi sáng đều đã đi, mấy vị bác sĩ trong phòng khám bệnh mới ra ngoài.

Mấy người ra trước thấy Hạ Nhan bên bàn tư vấn đều lén lút nhìn mấy lần.

Dì hướng dẫn nhiệt tính giới thiệu với bọn họ: “Đây là bạn gái tiểu Từ, đến chờ tiểu Từ đó.”

Biểu cảm của các bác sĩ càng đặc sắc, dường như đều không nghĩ tới bạn gái tiểu Từ lại xinh đẹp như vậy.

Hạ Nhan hào phóng chào hỏi với các đồng nghiệp của Từ Nghiễn Thanh, cũng âm thầm quan sát bác sĩ nào phù hợp với vị đồng nghiệp lớn tuổi độc thân âm dương quái khí với Từ Nghiễn Thanh, dù sao hôm nay cô tới đây chính là muốn tìm lại mặt mũi cho Từ Nghiễn Thanh, xem ai còn dám âm dương quái khí, làm tăng cảm giác không an toàn của anh.

Cuối cùng Từ Nghiễn Thanh cũng ra rồi.  Pass chương 51: daylapasschuong51ne

Nhìn thấy Hạ Nhan, Từ Nghiễn Thanh dừng lại, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ khinh hỉ: “Em, sao em lại đến đây thế?”

Hạ Nhan giơ túi trà sữa lên, cười nói: “Hôm nay em nghỉ, đến ăn cơm với anh, bác sĩ Từ có rảnh không?”

Từ Nghiễn Thanh có rảnh, lúc đầu cũng là muốn đến nhà ăn ăn cơm.

Hạ Nhan tạm biệt với dì hướng dẫn, đi đến cạnh Từ Nghiễn Thanh khoát tay anh.

Từ Nghiễn Thanh nhìn quanh một chút, lỗ tai ửng đỏ, thấp giọng nói: “Đây là bệnh viện, chúng ta chú ý hình tượng.”

Là một bác sĩ, ôm ấp với bạn gái ở bệnh viện là trái với quan điểm nghề nghiệp của Từ Nghiễn Thanh.

Hạ Nhan trừng anh: “Hôm đó trong cửa hàng của em, sao anh không suy xét đến hình tượng của em trước mặt cấp trên?”

Tính sổ đến món nợ này, Từ Nghiễn Thanh lập tức xin lỗi, kỳ thật khi đó là buổi tối, nếu như đổi thành ban ngày, anh cũng không tiện ngang nhiên ôm cô.

Hạ Nhan thu tay lại, tha thứ cho anh.

Từ Nghiễn Thanh dẫn cô đến nhà ăn của nhân viên, từ lúc lấy cơm đến lúc đến chỗ ngồi, Từ Nghiễn Thanh nhìn thấy không ít đồng nghiệp quen thuộc, gặp một người liền giới thiệu Hạ Nhan một lần. Hạ Nhan đứng bên cạnh cười rất thoải mái, gặp được đồng nghiệp có tính cách hoạt bát cũng sẽ trêu ghẹo Từ Nghiễn Thanh lợi hại, quen được bạn gái xinh đẹp như vậy.

Từ Nghiễn Thanh cười một đường, lúc ăn cơm, anh còn thỉnh thoảng nhìn lén Hạ Nhan vài lần.

Hạ Nhan lặng lẽ hỏi anh: “Ai là đồng nghiệp nam âm dương quái khí?”

Từ Nghiễn Thanh giải thích nói: “Hình như hôm nay anh ấy nghỉ làm, buổi sáng anh không nhìn thấy anh ấy.”

Hạ Nhan: “Vậy chờ anh ta đi làm, anh nói với em một tiếng, em lại đến tìm anh.”

Trong mắt Từ Nghiễn Thanh đều là ý cười: “Em muốn tới thì tới, nhưng không cần đến vì anh ấy, hắn không đáng.”

Hạ Nhan: “Em còn không phải sợ anh bị anh ta chọc tức ra bệnh sao?”

Từ Nghiễn Thanh ho khan một cái, cụp mắt chọn đồ ăn: “Tối hôm qua đã chữa khỏi rồi.”

Giọng anh quá nhỏ, Hạ Nhan không nghe rõ: “Anh vừa nói gì?”

Từ Nghiễn Thanh gắp gà xé phay cho cô: “Anh nói, đồ ăn ở đây cũng không tệ, em ăn nhiều một chút.”

Hạ Nhan:...

Cô luôn cảm thấy chuyện không phải như vậy.

“Đúng rồi, ăn cơm xong em muốn đến nhà bà ngoại một chuyến, đã lâu không về thăm bà cụ rồi, tối em sẽ ở bên đó, anh không cần chờ em.”

“Bà ngoại biết chuyện của chúng ta không?”

“Chắc là chưa biết, em đăng vòng bạn bè cũng chặn bà ấy.”

“Em như vậy là không lễ phép, em cũng chuẩn bị dẫn anh đi gặp mẹ, cũng nên chọn thời gian dẫn anh đi thăm hỏi bà ngoại đi.”

Hạ Nhan ngưng đũa, nhắc nhở bạn trai mình: “Bà ngoại em khó tính lắm đó, đối với ai cũng có thể lấy ra một đống khuyết điểm, mỗi lần em đến đều bị bà ấy cằn nhằn một đống, anh xác định muốn đi khiêu chiến với bà ấy?”

Từ Nghiễn Thanh cân nhắc mấy giây, nói: “Xác định, coi như diễn thử trước khi gặp mẹ em.”

Hạ Nhan khâm phục dũng khí của anh, cười nói: “Anh đã kiên trì như vậy em liền đợi anh tan làm, gần tối chúng ta cùng qua đó.”