Edit: Thanhhh
Từ Nghiễn Thanh cảm thấy môi Hạ Nhan rất mềm, nhẹ nhàng ấn một cái trên khóe môi anh, giống như một miếng bông gòn y tế.
Sau đó anh liền bị Hạ Nhan đẩy ra, trước mặt chỉ còn lại cánh cửa màu đỏ thẫm quen thuộc của phòng 1601.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Từ Nghiễn Thanh thậm chí còn tự hỏi liệu nụ hôn nhẹ đó có phải là ảo giác của mình hay không.
Nhưng Từ Nghiễn Thanh nhớ lại, cô thật sự hôn anh rồi, để hôn anh cô còn dùng hai tay ôm lấy mặt anh giống như tổng tài bá đạo trong phim thần tượng.
Từ Nghiễn Thanh ngất ngất ngây ngây trở về lầu dưới.
Hạ Nhan tắm rửa sạch sẽ, dựa vào cửa sổ nhô ra* xem tài liệu hơn một tiếng, mười một giờ rưỡi cô tắt đèn đi ngủ.
*Cửa sổ nhô ra, cửa sổ hóng mát (bay window)
Sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy thông báo nhắc nhở tin nhắn.
Hạ Nhan nhắm mắt sờ điện thoại trên tủ đầu giường, cau mày đọc, phát hiện là của Từ Nghiễn Thanh gửi.
Bác sĩ Từ: Đã ngủ chưa?
Hạ Nhan gửi tin nhắn thoại: "Bị anh đánh thức, có chuyện gì sao?"
Bác sĩ Từ: Không có việc gì không có việc gì, em ngủ đi, sáng mai gặp.
Hạ Nhan tắt điện thoại, nằm lại trên giường liền ngủ.
Từ Nghiễn Thanh ngủ không được, dù sao cũng đã tỉnh dậy, để tranh thủ thời gian, Từ Nghiễn Thanh đi viết luận văn.
Hạ Nhan ngủ một giấc đến sáu giờ rưỡi, rời giường dọn dẹp một chút, quen thuộc đi thang máy xuống lầu dưới.
Cửa phòng 1501 đang mở, bây giờ Hạ Nhan tới cũng không cần gõ cửa, lúc đổi dép lê, cô ló đầu vào trong nhìn, chỉ thấy Từ Nghiễn Thanh đang ngồi bên cạnh bàn ăn, trước mặt là một cái laptop, ngón tay thon dài trắng nõn lướt trên bàn phím, phát ra tiếng gõ lách tách, giống như một cao thủ chơi thể thao điện tử.
Anh nghiêm túc đánh máy đến nỗi không phát hiện Hạ Nhan tới.
Hạ Nhan lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó lặng lẽ đi đến bên cạnh bàn ăn, người gần như dán vào tường, khiến cho cơ thể mình xuất hiện trong tầm mắt của Từ Nghiễn Thanh ít nhất.
Chờ Hạ Nhan đi tới cửa kính phòng bếp bên này, Từ Nghiễn Thanh ở phía sau vẫn đang gõ bàn phím.
Hạ Nhan vừa định tiến tới vỗ vỗ vai anh bỗng thấy được bóng mình trên màn hình laptop.
Ngay trong nháy mắt này, ánh mắt hai người giao nhau trên màn hình.
Từ Nghiễn Thanh đã làm một hành động khiến Hạ Nhan dở khóc dở cười, anh chàng này đưa tay chạm vào màn hình, nghi ngờ mình bị ảo giác?
Hạ Nhan trong màn hình nở một nụ cười vô cùng xán lạn.
Từ Nghiễn Thanh đột nhiên quay đầu.
Hạ Nhan hất cằm về phía laptop: "Anh viết gì mà nghiêm túc vậy?"
Từ Nghiễn Thanh không biết nghĩ đến cái gì, lại xoay trở về, vừa gõ bàn phím vừa tỉnh táo trả lời: "Luận văn, sắp xong rồi, tôi muốn viết một mạch cho xong."
Hình ảnh phản chiếu trên màn hình hiện ra biểu cảm hết sưc chuyên chú của học bá, nhưng lỗ tai anh nổi lên một tầng màu đỏ quen thuộc, so sánh với màu da trắng của anh hiệu quả càng hài lòng.
Hạ Nhan không muốn làm phiền anh làm việc, cười nói: "Vậy anh tiếp tục, tôi đi lấy thức ăn."
Ngón tay Từ Nghiễn Thanh dừng một chút sau đó gật gật đầu.
Hạ Nhan vào bếp, bữa sáng là cháo hải sản với bánh khoai tím, hoa quả tráng miệng cũng chuẩn bị xong.
Hạ Nhan bưng phần của mình ra ngoài, phần của Từ Nghiễn Thanh vẫn để giữ ấm trong nồi.
Cô ngồi đối diện Từ Nghiễn Thanh, nghe tiếng lách tách của anh vừa ăn cơm.
Đối với những người đã quen với việc vừa ăn vừa xem tivi, việc ăn không như vậy quá nhàm chán, ánh mắt Hạ Nhan liền rơi trên mặt Từ Nghiễn Thanh. Nhìn kỹ Hạ Nhan kinh ngạc phát hiện dưới mắt Từ Nghiễng Thanh có hai quầng thâm rõ ràng, trong mắt cũng có chút đỏ, rõ ràng là hậu quả của việc thức đêm.
Hạ Nhan nuốt xuống kinh ngạc, chờ Từ Nghiễn Thanh hoàn thành luận văn khép laptop lại, Hạ Nhan mới nhìn anh hỏi: "Tối qua mấy giờ anh ngủ?"
Từ Nghiễn Thanh liếc cô một cái, cụp mắt nói: "Không ngủ được, suốt đêm viết luận văn."
Hạ Nhan nghe được một tia u oán, khó tin nói: "Đừng nói với tôi là anh vì tôi nên mới ngủ không được đó nhé?"
Từ Nghiễn Thanh cho cô một ánh mắt tự mình nhận thức, xoay người vào bếp lấy thức ăn.
Nhìn bóng lưng anh, Hạ Nhan chợt nhớ tới tin nhắn anh gửi lúc 0 giờ tối qua.
Từ Nghiễn Thanh bưng bữa sáng quay lại, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu cúi đầu ăn cơm, động tác không nhanh không chậm, vẻ mặt cũng giống như thường ngày, chỉ là toàn thân đều đang tỏa ra một loại áp suất thấp vô hình.
Rõ ràng anh không nói gì nhưng Hạ Nhan đã cảm thấy mình giống như có chút quá đáng, dù sao phần lớn thời gian anh cũng là người đàng hoàng ngây thơ.
"Cái kia, tối qua anh gửi tin nhắn làm gì vậy? Bình thường tôi mười một giờ rưỡi sẽ đi ngủ." Hạ Nhan chủ động hỏi.
Từ Nghiễn Thanh: "Xin lỗi, quấy rầy em nghỉ ngơi, lần sau tôi sẽ chú ý."
Từ Nghiễn Thanh bình tĩnh nói.
Hạ Nhan: ...
"Tâm tình của anh hình như không tốt lắm." Hạ Nhan nhìn đồ ăn đã bị mình ăn sạch, tổng kết nói, "Nếu như anh không muốn nói chuyện, vậy tôi đi làm trước."
Lông mi rủ xuống của Từ Nghiễn Thanh giật giật nhưng không nói gì.
Hạ Nhan lấy túi xách, vào nhà vệ sinh súc miệng, tiêu sái rời đi.
~Truyện chỉ được đăng tại watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
Từ Nghiễn Thanh ngồi cạnh bàn ăn, nghe tiếng cô đổi giày cao gót, lộc cộc vài tiếng, cô ra ngoài đóng cửa lại.
Đột nhiên không có khẩu vị nữa.
Từ Nghiễn Thanh ngã người vào ghế xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy nhiên anh cũng phải đi làm, không có nhiều thời gian để lãng phí suy nghĩ về những vấn đề tình cảm.
Buộc chính mình ăn sáng xong đặt vào máy rửa bát, Từ Nghiễn Thanh cũng súc miệng, mặc áo khoác rồi chuẩn bị rời đi.
Đi tới huyền quan, Từ Nghiễn Thanh ngây ngẩn cả người.
Hạ Nhan dựa vào tủ ở huyền quan chơi điện thoại, nhìn thoáng qua đôi chân dài của anh, Hạ Nhan bỏ điện thoại vào túi xách, nghiêng người về phía Từ Nghiễn Thanh nói: "Cho anh thêm một cơ hội, tối qua anh muốn hỏi tôi cái gì?"
Cô trang điểm nhẹ nhàng, môi đỏ mọng, mắt xếch, càng giống kiểu bá tổng trăng hoa, thích đùa giỡn những cô gái ngây thơ.
Từ Nghiễn Thanh đã bị vấn đề kia hành hạ một đêm, lòng tự trọng trỗi dậy kiêu ngạo một lần, bây giờ cô đồng ý cho anh cơ hội, Từ Nghiễn Thanh cũng không muốn tiếp tục tra tấn mình.
"Tối hôm qua tôi có tính là chuyển lên chính thức sớm rồi không?" Từ Nghiễn Thanh nhìn túi xách cô khoác trên khuỷu tay hỏi.
Hạ Nhan cười: "Không tính, đã nói xem mắt một tháng, một ngày cũng không thể thiếu."
Cô phủ định không chút nghĩ ngợi khiến Từ Nghiễn Thanh nâng mắt lên, nhìn thẳng vào mắt cô: "Vậy em..."
Anh muốn hỏi cô tại sao lại hôn anh, nhưng đối mặt với khuôn mặt tươi cười hững hờ của Hạ Nhan, Từ Nghiễn Thanh đột nhiên không hỏi ra miệng được nữa.
Có một lời bài hát hiện lên trong đầu anh, cô thích nghe bài hát đó, anh cũng nói qua anh nguyện ý bị cô chơi đùa.
Từ Nghiễn Thanh thật sự bằng lòng, chỉ là mọi việc xảy ra anh mới phát hiện "bị xem như trò đùa" không đơn giản như anh nghĩ.
"Tại sao lại hôn anh?" Hạ Nhan thay anh hỏi
Từ Nghiễn Thanh nghiêng đầu, lúc này vành tai không còn đỏ nữa, ngược lại lộ ra một chút tổn thương vì sự chân thành bị đùa giỡn.
Hạ Nhan thở dài.
Coi như cô thua anh rồi.
Đặt túi sách lên tủ, Hạ Nhan cởi giày cao gót, đi về phía trước mấy bước, dẫm lên sofa nhỏ màu matcha dùng để đổi giày bên cạnh, như vậy cô cuối cùng cũng cao hơn Từ Nghiễn Thanh nữa cái đầu.
Từ Nghiễn Thanh kinh ngạc nhìn cô.
Hạ Nhan ngoắc tay với anh.
Từ Nghiễn Thanh cứng đờ đi tới.
Bề mặt ghế sofa co dãn khiến Hạ Nhan không thể đứng vững, khi Từ Nghiễn Thanh lại gần cô liền lấy hai tay đỡ vai anh.
Từ Nghiễn Thanh theo bản năng đỡ eo cô.
Sự đụng chạm xa lạ khiến cơ thể Hạ Nhan hơi cứng đờ, cô cúi đầu nhìn anh, Từ Nghiễn Thanh lập tức buông tay, giống như một con cáo lớn ngoan ngoãn đã được huấn luyện, bởi vì phạm sai lầm bị chủ nhân phát hiện, lỗ tai anh lại lặng lẽ đỏ lên.
Hạ Nhan rất hài lòng, dựa lưng vào tường, một tay đặt lên vai Từ Nghiễn Thanh, một tay nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của anh.
Hô hấp của Từ Nghiễn Thanh dồn dập, đôi mắt đầy tia máu bởi vì thức đêm nặng nề mà nhìn chằm chằm cô, báo trước một loại nguy hiểm nào đó.
Nhưng Hạ Nhan biết, anh sẽ không mang đến nguy hiểm.
Cô cười với anh, ánh mắt vô tội: "Tôi chưa từng xem mắt, không biết trong lúc xem mắt có thể tiếp xúc thân mật hơn hay không, nếu như không cho phép vậy thì tôi xin lỗi vì tối qua đã vượt quá giới hạn."
Ánh sáng ban mai tràn ngập phòng khách, huyền quan bên này là khu vực tối nhất.
Trong mắt Từ Nghiễn Thanh, cô cười giống như hồ ly tinh chuyên môn mê hoặc thư sinh trong tiểu thuyết, thường ra tay trong bóng tối.
Anh không dám nhìn thẳng, ánh mắt rủ xuống, rơi trên áo khoác cô.
Áo khoác màu đen, áo sơ mi trắng, bao lấy cơ thể một con hồ ly tinh vạn năm.
Từ Nghiễn Thanh lại lần nữa đứng trước tình trạng não chập mạch, anh cũng không biết chính mình nói cái gì: "Không cần xin lỗi, tôi, tôi có thể chấp nhận."
"Thật sự có thể chấp nhận?" Hạ Nhan xác nhận.
Từ Nghiễn Thanh gật đầu.
Hạ Nhan nhấn mạnh: "Anh có thể chấp nhận nhưng tôi không thể chấp nhận, cho nên trong lúc xem mắt, tôi có thể làm những cử chỉ thân mật trong phạm vi tiếp nhận của anh nhưng anh không thể làm ngược lại với tôi, trừ khi anh được tôi đồng ý."
Từ Nghiễn Thanh vẫn gật đầu, trong lòng nghĩ anh không có phạm vi tiếp nhận, cô mặc sức làm gì cũng sẽ không vi phạm.
Cả khuôn mặt anh đều đỏ lên nhưng vì quá tối nên không rõ ràng thôi.
"Nếu có thể chấp nhận vậy sau này còn mất ngủ thức đêm hay không?" Hạ Nhan xoay nút áo khoác của anh, nhìn quầng thâm mắt anh hỏi.
Từ Nghiễn Thanh lắc đầu.
Trước lạ sau quen, anh tin tưởng tố chất tâm lý của mình.
Hạ Nhan hiếm khi nhìn không ra anh đang nghĩ gì, ánh mắt rơi xuống đôi môi sạch sẽ của anh, Hạ Nhan đột nhiên muốn bồi thường vì làm anh mất ngủ.
Cô vịn vai anh, chậm rãi tới gần.
Môi chạm nhau, Hạ Nhan còn muốn trải nghiệm cẩn thận, Từ Nghiễn Thanh đột nhiên bóp lấy eo cô nâng cô xuống đất, chống tay cạnh tủ hôn sâu, như thể cảm xúc kìm nén suốt đêm cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết.
Hạ Nhan bị nhiệt tình của anh làm cho kinh ngạc, nâng tay muốn đè tiết tấu xuống.
Từ Nghiễn Thanh siết chặt một cổ tay của cô, không cho cô từ chối, đồng thời dùng phương thức này để ép bản thân không vượt qua ranh giới.
Học bá chính là học bá, trong khuôn khổ "hôn" do cô đặt ra, Từ Nghiễn Thanh tận dụng cơ hội tiếp xúc thân mật này để phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, son môi Hạ Nhan vừa tỉ mỉ thoa trong nhà vệ sinh bị anh ăn sạch sẽ, kiểu tóc hoàn mỹ của cô đã bị phá hủy hoàn toàn, mái tóc dài xõa tung, dây buộc tóc rơi trên sàn.
Một nụ hôn dài dằng dặc kết thúc, Hạ Nhan nằm trong ngực anh, cả người yếu ớt.
Từ Nghiễn Thanh liền lúng túng, vừa muốn đỡ cô, vừa không muốn làm cô phát hiện.
Ánh mắt nhìn loạn, nhìn về phía đồng hồ treo tường trong phòng khách, bảy giờ năm mươi!
Thời gian làm việc buổi sáng của Từ Nghiễn Thanh là tám giờ, bình thường anh đều đến bệnh viện trước nữa tiếng, hôm nay lẽ nào phải tới trễ?
"Em, em mấy giờ đi làm?"
Hạ Nhan cuối cùng cũng tỉnh táo lại, quay đầu lại nhìn, hai mắt trợn tròn!
Đẩy Từ Nghiễn Thanh ra, Hạ Nhan nhặt dây cột tóc trên đất, tay vịn tủ mang giày cao gót, kéo cửa bước ra ngoài, vừa chạy đến thang máy vừa vuốt tóc, quyết định lái xe đến bãi đỗ xe công ty rồi trang điểm lại.
Từ Nghiễn Thanh cũng muốn đuổi theo, nhưng. . .
Anh cúi đầu nhìn một chút, vào nhà vệ sinh.
Nước lạnh vỗ vào mặt, nhiệt độ cơ thể chậm rãi hạ xuống, khóe miệng của anh không hạ xuống được.
Mười phút sau, bệnh viện.
"Tiểu Từ trúng số sao, cười vui vẻ như vậy."
"Quầng thâm, mắt đỏ ngầu, thức khuya rồi?"
"Bình thường người thức đêm tinh thần đều uể oải, tiểu Từ phấn khởi như thế, chẳng lẽ thoát ế rồi?"
"Vậy thì không phải đơn giản là thoát ế rồi, ha ha ha. . ."
Từ Nghiễn Thanh thản nhiên đón nhận trêu chọc của đồng nghiệp, mặc áo blouse, đi đường mang theo gió tới phòng khám bệnh của anh.
~Truyện chỉ được đăng tại watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.