Còn chuyện xảy ra kế tiếp, bọn người Sở Chước rất rõ ràng.
Sở Chước nhịn không được nhìn về phía Long Tích, lúc trước nàng ấy lại lưu lạc từ Hồng Mông Cảnh đến Linh thế giới như thế nào, hơn nữa hoàn toàn không có ký ức, bị trở thành một người phàm thế tục giới đây? Làm một Long tộc da dày thịt béo, thế này thì cũng đặc biệt xui xẻo.
Nhìn đến thần sắc của Sở Chước, không cần nàng hỏi, Bích Tầm Châu liền nói: “Long Tích tuổi còn nhỏ, nhân lúc Long tộc không chú ý, trộm chạy ra Vô Quy Hải chơi, sau lại……”
Long Tích trải qua cũng rất là đơn giản, nàng là một tiểu Vũ Long vị thành niên, vốn dĩ chính là đứa tính tình ham chơi, tuy rằng Vô Quy Hải là địa bàn Long tộc, nhưng luôn có một ít tiểu long hoạt bát hướng tới thế giới bên ngoài Vô Quy Hải, luôn thừa dịp các trưởng bối không chú ý, muốn chạy đến ngoại giới chơi.
Thừa dịp một lần Long tộc trông coi cửa không gian Vô Quy Hải sơ sẩy, thật sự để cho tiểu cô nương Vũ Long lẫn đi ra ngoài.
Rời đi Long tộc Vô Quy Hải che chở, tiểu cô nương nhìn cái gì đều là mới mẻ.
Mà một Long tộc hoạt bát lại không cảnh giác như vậy, có thể nghĩ, thực mau khiến cho những người tu luyện bụng dạ khó lường theo dõi, tiện đà triển khai hành động săn rồng.

Long Tích tuổi còn nhỏ, tu vi cũng không cao, toàn dựa vào thân thể cường hãn của Long tộc mà chống đỡ với người tu luyện vây giết, lại đã là nỏ mạnh hết đà.
Cũng may mắn Long tộc đều rất coi trọng đối với mỗi một ấu tể, khi Long Tích vẫn là viên trứng rồng, thì đã mất cha mẹ, không có tinh nguyên của cha mẹ ấp nàng, làm cho nàng chậm chạp không thể phá vỏ mà ra, đợi cho đến khi thật vất vả phá vỏ rồi, lại là một tiểu Vũ Long trời sinh thể nhược.
Các trưởng bối tộc Vũ Long thương tiếc nàng, thỉnh cầu tộc trưởng ra mặt, tự mình thiết trí phong ấn bảo hộ Long tộc ở trên người nàng.
Khi Long Tích kề bên tử vong, phong ấn bảo hộ Long tộc mở ra, cũng vừa vặn đúng ngay lúc Hồng Mông Kính trăm năm một lần mới mở ra, Long Tích trong lúc chạy trốn, đoạt Hồng Mông lệnh của một người trong nhóm săn thú đó, cứ như vậy bị cuốn vào thông đạo không gian, rời đi Hồng Mông chi cảnh, tránh được một kiếp.
Khi Long Tích vượt qua thông đạo không gian, lại đã bị gió lốc không gian áp bách, nếu không phải có được thân thể cường hãn của Long tộc, chỉ sợ đã sớm ngã xuống ở trong gió lốc không gian.

Chờ đến khi nàng rốt cuộc đi ra khỏi thông đạo không gian, người cũng bị thương rất nặng, mất đi ý thức.
Bởi vì phong ấn bảo hộ Long tộc khởi động, cộng thêm nàng bị thương rất nặng, Long tộc tự mình bảo hộ, khiến nàng mất đi ký ức, thậm chí ngay cả một thân hơi thở thuộc về Long tộc cũng bị hoàn toàn phong ấn, giống như một người phàm thế tục giới.

Cũng may mắn là Long tộc, mới có thể được một đôi vợ chồng già thế tục giới nhặt về, sau đó tùy tiện nuôi dưỡng, liền khôi phục khỏe mạnh.
Long Tích không có ký ức, tự nhiên không biết quay về Hồng Mông Cảnh như thế nào, mà bộ tộc Vũ Long trong Hồng Mông Cảnh sau khi biết được nàng mất tích, thiếu chút nữa thì lo lắng bạc trắng cả đầu, phái ra Long tộc đi tìm nàng khắp nơi.
Thẳng cho đến khi Long Tích lại lần nữa vì cứu Bích Tầm Châu mà kề bên tử vong, phong ấn bảo hộ trong cơ thể nàng rốt cuộc bị đánh vỡ, đáng tiếc khi đó nàng đã là hơi thở thoi thóp, tuy được yêu đan của Bích Tầm Châu định hồn, tác dụng lại không lớn.
Cho đến lúc tộc trưởng tộc Vũ Long căn cứ theo huyết mạch mà truy đuổi tới, phát hiện nàng ở đại lục Linh thế giới, mới vội vàng tới đây tìm nàng, mang nàng về.
Lúc ấy tộc trưởng tộc Vũ Long cũng nhìn thấy bên người Long Tích còn có một con Bích Ngọc Băng Nhện mất đi nửa viên yêu đan, lại xem tình huống Long Tích, liền hiểu rõ yêu đan mất đi trên người Bích Ngọc Băng Nhện đã cho Long Tích.
Chỉ là yêu đan của yêu thú nếu tách ra, lại bị Long tộc hấp thu, Long tộc huyết mạch bá đạo, không cách nào trả lại cho hắn.
Tộc trưởng tộc Vũ Long cảm nhớ ân tình này đối với Long Tích, liền cho hắn một đoàn Hồng Mông chi khí từ Long tộc luyện hóa, bổ túc yêu đan không đủ của hắn, làm hắn có thể khôi phục linh thức, ngày nào đó tu luyện hóa hình một lần nữa.

Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Tiếp theo, bởi vì Long Tích tình huống nguy cấp, tộc trưởng tộc Vũ Long liền không hề ở lâu, đã trực tiếp mang Long Tích về Hồng Mông Cảnh.
Tộc trưởng tộc Vũ Long có thể tới kịp thời, ít nhiều cũng nhờ có trưởng lão Bán Thần Cảnh của Long tộc mở ra thông đạo từ Hồng Mông đi thông ngoại giới cho hắn, để hắn tự mình mang Long Tích về, lại mang nhiều thêm một người nữa thì không có biện pháp.
Sau khi trở lại Vô Quy Hải, Long tộc cũng tốn thời gian mấy chục năm, mới cứu được Long Tích sống sót, lúc sau vẫn luôn để nàng dưỡng thương ở Băng Thúy.
Đương nhiên, khi Long Tích khôi phục ký ức Long tộc, cũng nói cho tộc nhân chuyện mình gặp phải, đồng thời trong lòng vô cùng nhớ thương Bích Tầm Châu.
Tuy rằng từ khi phá vỏ nở ra, bởi vì trời sinh thể nhược, cực được các tộc nhân yêu quý, nhưng bọn họ hoàn toàn không so được với cha mẹ thân nhân yêu quý với hài tử.

Ở trong lòng tiểu cô nương, đoạn thời gian mất đi ký ức đó, Bích Tầm Châu tồn tại là không người nào có thể thay thế được.


Bích Tầm Châu tựa như huynh trưởng, giống như phụ thân, bảo hộ nàng trưởng thành, thậm chí nguyện ý vì để cho nàng ăn nhiều một chút, nỗ lực học tập trù nghệ, giống như xem nàng trở thành nữ nhi mà giáo dưỡng che chở.
Cho dù Bích Tầm Châu chỉ là một con yêu thú cấp mười hai, không cách nào so sánh với thần thú, nhưng vẫn là tồn tại quan trọng nhất trong lòng nàng.
Bích Tầm Châu liền giống như người thân của nàng.
Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau hơn một trăm năm, Bích Tầm Châu càng thương nàng hơn tộc nhân, càng thân cận.
Long Tích vẫn luôn lo lắng cho Bích Tầm Châu, cũng muốn đi tìm Bích Tầm Châu, đáng tiếc lần này nàng trải qua đã dọa hỏng tộc nhân, làm sao còn cho phép nàng chạy loạn? Ở khi không lay chuyển được nàng yêu cầu, đành phải nhận lời, chờ tu vi của nàng mạnh đến có thể đánh thắng được Long tộc canh giữ cửa không gian Vô Quy Hải, thì cho phép nàng đi ra ngoài tìm Bích Tầm Châu.
Long Tích đã khóc qua, nháo qua, thấy tộc nhân quyết tâm không cho phép nàng rời đi Vô Quy Hải, đành phải ngoan ngoãn đi tu luyện, nỗ lực muốn làm cho mình mạnh mẽ hơn, để một ngày kia đi tìm Bích Tầm Châu.
Thẳng cho đến khi vài thập niên trước, Long Tích thấy lại có tộc nhân xuất ngoại rèn luyện, nàng dùng ra thủ đoạn cả người, quấn lấy một người tộc Vũ Long mang nàng đi ra ngoài.
Nhóm tiểu long luôn là hoạt bát hiếu động như vậy, cần có người dẫn bọn hắn đi ra ngoài, tránh cho sống quá dễ chịu khiến bọn họ nhân lúc rồng không chú ý thì tự mình chạy đi ra ngoài bị người tu luyện theo dõi, vì thế các trưởng bối Vũ Long tộc mở một con mắt, nhắm một con mắt, mặc cho nàng đi.
Nào biết chờ khi nàng trở lại, nàng thế nhưng mang về một yêu tu.
Tộc trưởng tộc Vũ Long liếc mắt một cái liền nhận ra yêu tu bị Long Tích mang về là Bích Ngọc Băng Nhện năm đó đã nhìn thấy ở đại lục Cú Mang, lúc này trong cơ thể còn có một sợi Hồng Mông chi khí hắn tặng cho.
Khi Bích Tầm Châu vừa đến Hồng Mông, cũng cực kỳ nguy hiểm giống như Sở Chước, hắn rơi xuống trong một đám Hoang thú, đám Hoang thú kia mỗi con đều có thực lực không thấp hơn Hóa Thần Cảnh, làm hắn trốn thoát vô cùng chật vật, thậm chí vì thế mà bị trọng thương.
Bích Tầm Châu lúc ấy cho rằng có khả năng mình không gắng gượng nổi nữa, phải chết ở Hồng Mông Cảnh, lại không nghĩ tới ở trước khi chết, nghe được một tiếng “Tầm Châu”.
Tiểu cô nương hắn tìm kiếm gần trăm năm, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tiếp theo, Bích Tầm Châu vốn vì trọng thương hôn mê, chờ hắn tỉnh lại, đã ở trong ổ rồng trong Vô Quy Hải.
Chung quanh khắp nơi đều là hơi thở Long tộc, đối với yêu thú mà nói, tuyệt đối là uy hiếp vô thượng, cũng may mắn tộc Vũ Long so Long tộc khác thì tính tình ôn hòa hơn chút, cộng thêm từ chỗ tộc trưởng và Long Tích mà biết hắn là ân nhân cứu mạng khi Long Tích mất tích, tộc Vũ Long đối với hắn cũng coi như là thân thiện, không có ý tứ xua đuổi hắn rời Long tộc.
Tiếp theo, Bích Tầm Châu càng là dựa vào một tay trù nghệ tuyệt luân có một không hai, mà chinh phục dạ dày đám Vũ Long, làm cho bọn họ đối với Bích Tầm Châu càng thân thiện, cũng không thèm để ý địa bàn Long tộc nhiều thêm một con yêu thú.

Bích Tầm Châu liền ở lại địa bàn Vũ Long Vô Quy Hải dưỡng thương.
Tựa như ở đại lục Cú Mang, hắn và Long Tích ở cùng với nhau, tuy rằng long uy trên người Long Tích vô cùng cường đại, nhưng hai người sống nương tựa lẫn nhau trăm năm, hoàn toàn đã quen thuộc hơi thở của đối phương, ngược lại cũng không có ảnh hưởng gì.
Bích Tầm Châu dưỡng gần ba mươi năm thì thương thế mới khôi phục.
Chờ hắn dưỡng thương xong, tự nhiên là muốn đi tìm Sở Chước bọn họ, chỉ vì nói cho chủ nhân, hắn hiện tại rất tốt, để cho bọn họ không cần lo lắng cho hắn.

Nào nghĩ tới còn chưa quyết định hành động, lại gặp được Hỏa Lân ở trong Vô Quy Hải.

Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Gặp được Hỏa Lân rồi, Bích Tầm Châu quyết định tạm thời gác lại ý tưởng này, không bằng chờ Sở Chước tới tìm bọn họ.
Hắn đối với Sở Chước cùng Phong Chiếu có một loại tín nhiệm tuyệt đối, cảm thấy bọn họ nhất định có thể bình an mà vượt qua gian nan lúc ban đầu vừa rớt xuống Hồng Mông, nếu như có tin tức của bọn hắn, chắc chắn tới đây tìm bọn hắn.

Hơn nữa nửa viên yêu đan của hắn xác thật đã không thể thu hồi, tu vi vẫn luôn nửa vời, như thế đi ra ngoài, cũng không đủ cho Hoang thú bên ngoài giết trong một giây, Bích Tầm Châu liền gạt bỏ tâm tư kia.
Cuối cùng, Bích Tầm Châu chứng minh tín nhiệm của mình là đúng.
Sở Chước quả nhiên tới tìm bọn họ.
Hơn nữa là phương thức trực tiếp đánh vào Long Đảo, rất có phong cách gây sự của lão đại.
Đã biết Bích Tầm Châu trải qua, Sở Chước bọn họ cũng yên tâm rất nhiều.
Lại nhìn tiểu cô nương Vũ Long, tay nhỏ vẫn gắt gao mà nắm lấy tay áo của Bích Tầm Châu, dáng vẻ vô cùng ỷ lại hắn, Sở Chước cảm thấy, chẳng trách Tầm Châu ca lúc trước sẽ không oán không hối hận mà đưa một nửa yêu đan cho nàng.
Có vài thứ cảm tình, là tồn tại vượt qua cả tánh mạng, mất đi sinh mệnh cũng muốn bảo hộ đối phương.
“Lão nhị, vậy mi còn về Đại Hoang giới cùng chúng ta không?” Hỏa Lân tùy tiện hỏi.

Nghe được lời này, tiểu cô nương Vũ Long trừng đôi mắt đến thật to, tay tăng sức túm của ống tay áo Bích Tầm Châu, tơ lụa băng sa đều sắp bị nàng kéo rách, vừa gấp lại phòng bị.
Bích Tầm Châu liếc nhìn nàng một cái, an ủi mà cười với nàng một cái, nói với Sở Chước: “Chủ nhân, ta muốn cùng cô quay về Đại Hoang giới.”
“Tầm Châu!” Long Tích kêu một tiếng, vô cùng thương tâm.
Bích Tầm Châu bình tĩnh mà nhìn nàng, đổi lại lôi kéo tay nàng, thanh âm thanh lãnh trở nên vô cùng nhu hòa: “Long Tích, lúc trước người tàn sát hàng loạt dân trong thành là hậu duệ Thần tộc, ta phải báo thù cho người phàm trong thành, cũng muốn báo thù cho chúng ta, thù này không thể không báo.”
Huống chi, đại lục Cú Mang biến thành đại lục chết, cũng là việc làm của những hậu duệ Thần tộc đó, hắn phải báo thù cho đại lục của mình.
Đây là tín niệm hắn những năm gần đây vẫn luôn giữ vững.
“Muội cũng đi cùng với huynh.”
Bích Tầm Châu thoáng nhíu mày, theo bản năng liền muốn cự tuyệt.
“Muội mặc kệ, lúc ấy bọn chúng đánh muội rất là đau, nếu không phải nhờ huynh, thì muội cũng phải đã chết rồi.” Tiểu cô nương nhăn chặt khuôn mặt nhỏ, khổ sở mà nói: “Bọn chúng cũng là kẻ thù của muội, muội sẽ không bỏ qua bọn chúng.”
Bích Tầm Châu: “…………”
Bích Tầm Châu thực sự là không muốn kéo Long Tích vào trong lốc xoáy ân oán của Bách tộc cùng Thần tộc, chỉ có Hồng Mông, mới rời xa những ân oán này, bộ tộc thần thú cũng không cần bị cuốn vào trong đó.

Huống chi từ khi hắn bắt đầu quyết định khế ước cùng Sở Chước, sau lại biết Sở Chước trở thành tộc trưởng Bách tộc, việc Bách tộc cùng Thần tộc, cũng biến thành chuyện của hắn.
Long Tích dậm chân: “Nhưng yêu đan của huynh không được đầy đủ, hiện tại tu vi của huynh quá thấp, một mình huynh, muội không yên tâm.”
Bích Tầm Châu đang muốn mở miệng, một bên Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói xen vào: “Cái kia, ta, ta hiện tại đã có thể luyện thử Thần Hoàng Đan rồi, tuy rằng xác xuất thành công không cao, nhưng chỉ cần cho ta chút thời gian, nói không chừng ta có thể luyện ra Yêu Nguyên Đan, giúp Tầm Châu ca bổ túc yêu đan của huynh ấy thì sao?”
“Thật sự?” Tiểu cô nương Vũ Long hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn hắn.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị nàng nhìn đến áp lực như núi, vẫn đội lấy áp lực mà gật đầu.
Hắn đi vào Hồng Mông rồi, tuy rằng ngay từ đầu trải qua mấy phen hiểm cảnh, sau lại gặp được Sở Nguyên Thương, ở dưới sự che chở của y, liền nỗ lực mà tu luyện ở trong Nhật Thực Hỏa Nhai, hơn nữa rèn luyện mười năm ở Thời Chi Hạp, thuật luyện đan càng thêm rất có tiến bộ..