Hai tờ cung khai kia khiến cho mạch nước ngầm rắc rối phức tạp của Giang Nam đột nhiên rõ ràng.

Hoàng Đế phái Tề Vương đến, không chỉ là để lão nhân gia áp trận, còn dựa vào cấp bậc của hắn giúp bọn họ tùy cơ ứng biến.

Thôi Vân Cơ quyết định thật nhanh, hạ ngục hết quan chức có liên quan, Mộ Sanh nhìn con số lắc lắc đầu nói: "Không đúng, không đúng, tại sao đều chỉ có mấy tên tôm tép."

"Hẳn là bọn họ còn giữ lại, chẳng qua là, thẩm tra mấy tên tôm tép này lại có thêm chút vật mới." Tâm tình Thôi Vân Cơ không tệ, lấy ra một chồng giấy cung khai đưa tới trước mắt Mộ Sanh.

Ánh mắt Mộ Sanh sáng lên, vội hỏi: "Có thể có tội trạng của Lâm Đàm?"

"Có thì có, hắn đã chết rồi, còn ai rảnh che giấu vì hắn?" Tuy nói như vậy, nhưng Thôi Vân Cơ cũng không có trạng thái hào hứng, "Đáng tiếc hắn ra tay trước, làm chủ những lời đồn đãi khi trước, lúc này định tội hắn sợ là khó có thể khiến dân chúng phục."


Bách tính sẽ không tin tưởng, chỉ cho rằng quan phủ là muốn che giấu tội danh, người chết là chuyện lớn, huống chi có không ít người nhận ân huệ của Lâm Đàm. Cái chết của Lâm Đàm, sợ là sẽ trở thành vết bẩn tẩy không phai trên con đường làm quan của Thôi Vân Cơ, ngay cả lần hồi kinh này, chuyện ấy cũng sẽ bị đem ra để áp chế công lao cùng công kích nhược điểm của nàng.

Trên chốn quan trường chính là như vậy, ngàn vạn con mắt nhìn, người người đều muốn trèo lên trên, nhưng chức quan có hạn, người người đều muốn chưng minh mình chính trực, không thể vạch trần chính mình liền ghi lại kĩ càng lỗi của người khác, còn có một số người có gia thế tốt, là công là lỗi cũng phải giẫm lên một chân.

Kì thực, không chỉ quan trường như vậy, mà là nhân tính cũng thế.


Mộ Sanh lặng lẽ, một lúc sau mới từ từ nói: "Còn có gia tài trăm vạn kia của hắn, cũng không cánh mà bay, muốn dời đi tài sản số lượng lớn như vậy không phải sớm tối liền có thể hoàn thành, đến tột cùng đi nơi nào lại không hề có một chút manh mối, hắn làm như thế nào mới được."

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Lúc Mẫn Thế Kiệt đến, nhìn thấy Mộ Sanh cùng Thôi Vân Cơ vẻ mặt nghiêm nghị. 

Hắn dẫn Uyển Nương đi vào.

Mộ Sanh cùng Thôi Vân Cơ đứng dậy nghênh đón, nhìn thấy Uyển Nương phía sau hắn, Mộ Sanh thầm nghĩ, đến rồi.

Lâm Đàm đột nhiên chết, để lại lời di ngôn khác thường về báo đáp tri ân, có thể thấy được sẽ có hậu chiêu.

Hậu chiêu này, rốt cục đến rồi.

Ít ỏi mấy câu chào hỏi, ba người liền từng người ngồi xuống.

"Đây là Uyển Nương, nói chứ hai vị đều đã gặp." Mẫn Thế Kiệt liền nói ngay vào điểm chính, "Lão phu bị người nhờ vả, vì một nguyện vọng của bạn cũ mà tới."


"Là Lâm Đàm?" Thôi Vân Cơ hỏi.

Mẫn Thế Kiệt đưa mắt dịch đến người nàng ấy, vui mừng nở nụ cười nói: "Đúng rồi."

Bọn họ đang nói đến việc liên quan tới thân phận của nàng, trước sau Uyển Nương vẫn rũ mắt, dường như không nghe cũng không thấy. Thôi Vân Cơ nhìn nàng một chút, chỉ cảm thấy nàng hôm nay với lần trước tiều tụy nhiều lắm, nghĩ đến tên quản sự kia, Thôi Vân Cơ lại thoải mái, chủ cũ vô cùng sủng ái nàng từ trần, tinh thần nàng không tốt cũng là bình thường.

"Mẫn đại nhân cứ nói, đừng ngại." Mộ Sanh nói.

Mẫn Thế Kiệt cũng không nói quanh co, rõ ràng nói: "Uyển Nương là bạn cũ của lão phu nhờ vả, cũng vì tính cách dịu dàng, khiến người thương tiếc, vì vậy, bạn cũ tạ thế, lão phu liền thu nàng làm nghĩa nữ (con gái nuôi), để tránh việc nàng lại lần nữa rơi vào bùn."
Nhận nàng làm nghĩa nữ, nghĩa nữ này vẫn là lần đầu tiên nàng nghe nói, dù có biến cố như vậy, Uyển Nương lại không kích nổi nửa điểm nghi vấn, nàng chỉ biết thuận theo.

Bạc, Thôi hai người đang nghe, Mẫn Thế Kiệt dừng câu chuyện, chuyển sang Uyển Nương nói: "Ngươi đi ra ngoài."

Uyển Nương không hai lời, vâng lời đi ra.

Thôi Vân Cơ nhìn theo nàng biến mất sau cửa, mới hỏi: "Có lời gì không để nàng biết được?"

"Bạn cũ tạ thế, không bỏ xuống được, chỉ có một mình nàng, vốn có thể tùy tùng ta, nhưng có điều nội tử* không thích, không muốn tiếp nhận, vì vậy, chỉ đành ủy thác Thôi đại nhân, bạn cũ cũng là tín nhiệm cách làm người của Thôi đại nhân." Mẫn Thế Kiệt dứt lời, liền thành tâm đầy cõi lòng nhìn Thôi Vân Cơ.

*Nội tử (內子) hay nội nhân (內人): Là cách xưng hô với người khác khi nói về vợ của mình.
Thôi Vân Cơ chỉ cảm thấy việc này hoang đường vô cùng, nào có đạo lí đem một người chỉ bèo nước gặp nhau giao cho nàng? Huống hồ tuổi tác của nàng với Uyển Nương cách biệt không lớn, cũng chẳng thành hôn, thực sự không phải lựa chọn tốt để giao phó.

"Mẫn đại nhân, sợ là ngươi nhớ sai đi? Vị bạn cũ kia của ngươi..." Thôi Vân Cơ nói được một nửa, bổn Mộ Sanh đình chỉ, Mộ Sanh trực tiếp nhìn Mẫn Thế Kiệt nói: "Lâm Đàm còn có chuyện gì lớn hơn chỉ mang người đến cho Thôi đại nhân sao?"

Chỉ dựa vào ân tình ngày ấy của Uyển Nương, sợ là còn chưa đủ để Thôi Vân Cơ chăm sóc nàng một đời, Lâm Đàm cũng sẽ không để Mẫn Thế Kiệt dẫn người đến.

Quả nhiên, Mẫn Thế Kiệt lấy từ trong túi ra một phong thư, đưa cho Thôi Vân Cơ nói: "Đây là Lâm Đàm muốn lão phu chuyển giao cho Thôi đại nhân."
Phong thư dày cộm, có thể thấy được trong đó sẽ dài đằng đẵng đọc rất mệt, cứ như thế lấy ra. Mẫn Thế Kiệt vẫn mỉm cười, như lão hồ ly bên trong rừng sâu núi thẳm.

Lúc này lấy ra, nhất định là thứ cần thiết nhất với Thôi Vân Cơ, Mộ Sanh nhíu mày, nhất thời cũng không phản ứng xem đến tột cùng là cái gì.

Chờ Thôi Vân Cơ mở thư ra, nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, lập tức hoàn toàn biến sắc.

Nàng vội vã ngừng xem, đưa cho Mộ Sanh, Mộ Sanh tiếp nhận, liếc mắt nhìn, cũng là rất khiếp sợ.

"Thôi, Bạc hai vị đại nhân cùng giám, Lâm Đàm bái trần: Từ Cảnh Thần năm ba mươi mốt đến Diên Bình năm thứ năm, trong năm năm lẻ chín tháng, giới vải thương đột nhiên hiển quý, thành nhà giàu số một Chiết Giang, là vì chư công muối chính hợp lực giúp đỡ..."

Đây là một phong thư nhận tội! Mộ Sanh vội vã đảo qua, nhìn đến cuối cùng có  chữ kí của Lâm Đàm. Bên trong viết ra rõ rõ ràng ràng năm nào tháng nào ngày nào, hối lộ người phương nào, tiền bạc bao nhiêu, gia trạch mấy tòa, thậm chí vài tên tôi tớ mĩ nhân cũng viết ra hết, to nhỏ cộng lại cũng hơn ba trăm tên, trong đó không thiếu quan lớn ở kinh thành, cũng không thiếu những tên nhỏ, so với lời nhận tội của Triệu Thành và Lưu Huệ Dân không biết thêm được bao nhiêu, cũng không biết rõ ràng hơn bao nhiêu. 
Đối với Thôi Vân Cơ mà nói, thư này tới như mưa đúng mùa, có thư nhận tội Lâm Đàm tự tay viết, hắn tất nhiên cũng trở thành tự sát vì sợ tội!

Mẫn Thế Kiệt nhìn sắc mặt khiếp sợ của các nàng, cười nhạt: "Lâm Đàm thành ý như vậy, mong Thôi đại nhân thành toàn nguyện vọng của kẻ đáng thương này. Dù sao nuôi một nữ tử yếu đuối cũng chỉ phí chút lương thực, đợi tương lai gả đi rồi lại đưa thêm một bộ đồ cưới không dày nhưng cũng không xấu là được, khoảng buôn bán này, cực kì có lời."

"Mẫn đại nhân cùng những thương gia này giao thiệp nhiều, há mồm ngậm miệng mua bán, cũng chẳng khác thương nhân mấy." Mộ Sanh bỗng nhiên nói.

Mẫn Thế Kiệt cười ha ha: "Nói vậy cũng không sai, có điều lão phu chưa bao giờ làm thâm hụt tiền buôn bán."

"Không biết, Mẫn đại nhân bôn ba vì Lâm Đàm như vậy, Lâm Đàm cho đại nhân được cái gì?" Thôi Vân Cơ sắc bén nói. 
Lời này nói ra không chút khách khí, bầu không khí đột nhiên lạnh đi, trên mặt Mẫn Thế Kiệt xẹt qua một tia giận dữ và xấu hổ, giống như bị làm nhục lắm, chẳng qua hắn rất nhanh liền lạnh nhạt nói: "Ta cùng Lâm Đàm quan hệ nhiều năm, không vì cái gì khác, chỉ cần phần ân tình này thôi cũng đủ để cho lão phu bôn ba vì nguyện vọng của hắn."

Nghe hắn giải thích đường hoàng như vậy, Thôi Vân Cơ cũng không ép hỏi tiếp, chỉ cười nói: "Hạ quan mạo muội."

Mẫn Thế Kiệt rất là khoan dung cười cười, giống như một cái trưởng bối nhân từ rộng lòng nhìn thấy một vãn bối vừa mới ra đời, không biết trời cao đất rộng mà vô ý mạo phạm hắn.

Nhìn tình cảnh này, Mộ Sanh đăm chiêu, ngày xưa Mẫn Thế Kiệt cũng giúp mọi người làm điều tốt, nhưng không có cực hạn khoan dung như bây giờ.
Uyển Nương tự nhiên là ở lại, như Mẫn Thế Kiệt nói, Thôi Vân Cơ cần tấm thư nhận tội kia, đêm đó Uyển Nương giúp đỡ, lại thêm lần này Lâm Đàm nhận tội như mưa đúng mùa, đủ để nàng ấy giữ lại Uyển Nương, chăm sóc quãng đời còn lại của nàng.

Chờ Mẫn Thế Kiệt đi rồi, Thôi Vân Cơ liền lệnh tôi tớ đem Uyển Nương thu xếp đến chỗ ở của nàng. Sau đó lưu lại cùng Mộ Sanh về phong thư nhận tội đột nhiên xuất hiện này.

"Vân Cơ," Mộ Sanh nói, "Ngươi có cảm thấy hay không, phong thư nhận tội này đến hơi lạ."

Thôi Vân Cơ sững sờ, vội hỏi: "Ngươi cảm thấy, đây là giả tạo?"

"Không không không, mặt sau có chữ kí, nếu là giả tạo thì sẽ khiến người ta nhìn ra dễ như ăn cháo, chuyện đấy không cần thiết, ta là nói nó đột nhiên xuất hiện, không chỉ giải quyết cảnh khó của ngươi, còn..." Mộ Sanh dừng một chút, nhìn Thôi Vân Cơ nói: "Ngươi có phát hiện không? Bất luận là Triệu Thành, Lưu Huệ Dân, hay là những quan viên bị bỏ từ kia, không có ai đề cập đến Mẫn Thế Kiệt. Thư nhận tội của Lâm Đàm cũng thế, hắn tựa hồ không chỉ là đến giải quyết cảnh khó của ngươi, mà còn để tác thành thanh liêm của Mẫn Thế Kiệt."
Lời vừa dứt, Thôi Vân Cơ cũng cảm thấy không đúng, cũng không phải nói Mẫn Thế Kiệt không thể không nhận hối lộ, chỉ là mấy lần như vậy, thanh liêm của hắn đúng là có vẻ quá mức không chân thật.

Mẫn Thế Kiệt người này, tuyệt đối không phải là chính nhân quân tử. Mộ Sanh nhớ tới ngày ấy quản sự của Lâm gia nói rằng Uyển Nương là được Lâm Đàm dùng mười vạn lượng bạc trắng mua về, mười vạn lượng bạc trắng quá lớn, mà nàng ở Mẫn phủ ba năm, không hiểu sao lại phải trụ trong Mẫn phủ? Hiển nhiên, đây là một loại hối lộ. Bên trong thư nhận tội của Lâm Đàm có ghi lại việc tặng mỹ nhân tôi tớ, vì sao việc tặng Uyển Nương cho Mẫn Thế Kiệt lại không có viết ra? Lẽ nào là hắn muốn xóa?

Lại còn có quản sự từng nói rằng Lâm Đàm rất yêu chiều Uyển Nương, cũng rất yêu thích nàng, đem người trân quý cho một lão già đủ làm cha hắn, Lâm Đàm thật sự trong lòng không oán hận? Hắn quả thực có thể không vướng mắc trong lòng mà giao phó Uyển Nương cho Mẫn Thế Kiệt, thay hắn giao phó nàng cho Thôi Vân Cơ?
Mộ Sanh trầm giọng nói: "Phong thư nhận tội này của Lâm Đàm sợ không chỉ dừng tại đây, hắn hẳn phải còn ám chỉ cái gì."

Nàng có thể nghĩ đến, Mẫn Thế Kiệt cáo già như vậy còn không nghĩ tới sao? Lâm Đàm dựa vào cái gì cho rằng Mẫn Thế Kiệt tất nhiên sẽ đem phong thư nhận tội này giao cho các nàng? Hắn hoàn toàn có thể tự mình xử trí.

Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, là có thể hiểu thông suốt toàn bộ.

Mộ Sanh chăm chú suy nghĩ, quên mất Thôi Vân Cơ một bên, Thôi Vân Cơ nghĩ một hồi, nói: "Thôi, trước tiên viết điều tra lên cấp trên một chút đi." Nàng ấy nói, lại thở dài nói: "Đã sắp tháng mười hai, sợ là phải ở lại Lâm An đến tết."

Thôi Vân Cơ dứt lời, thấy Mộ Sanh vẫn nhăn lông mày nhỏ ở cái suy đoán đào rỗng tâm tư kia, nàng ấy không khỏi nổi lên ý muốn trêu đùa, hướng sang bên kia như bạn tốt trong khuê phòng nói chuyện bí mật mà nói nhỏ bên tai nàng: "Ngươi không gửi cho bệ hạ phong thư mừng năm mới sao?"
Mộ Sanh ngẩn ra, tiếp đó đỡ trán: "Đến lúc đó bách quan thượng biểu, ngươi dựa vào gần như vậy làm gì, xích ra một chút."

Vẻ ghét bỏ lộ rõ trên mặt.

"Vậy đâu có giống? Ngươi lén lút viết cho bệ hạ phong thư, bệ hạ tất nhiên là vui lòng." Thôi Vân Cơ không nói chơi, hoàn toàn không biết tình huống lúc này của Mạnh Tu Y cùng Mộ Sanh.

Ngày xưa sao không nhìn ra nàng ấy nhiệt tình như vậy. Mộ Sanh đỏ mặt, tùy ý ừ à hai tiếng, như trốn tránh mà đứng lên, đi ra ngoài: "Ta đi xem bên trong ngục, Mẫn Thế Kiệt kia thực sự khả nghi."

Như vậy liền thẹn thùng? Thôi Vân Cơ nín cười, lắc lắc đầu, nàng cũng đi xem Uyển Nương thôi.

Đó là một cái khâu quét không tới. Mãi đến khi vụ án này kết thúc, cũng vẫn không có một vết chứng cứ khả nghi của Mẫn Thế Kiệt.

Như vậy, khiến Mộ Sanh càng thêm ủ rũ.
Phương pháp phơi muối của nàng cũng được truyền đi, trong lúc nhất thời cả triều hầu như phấn chấn, giá muối được hạ xuống, còn sợ quan doanh không thể thi hành? Thi hành quan doanh, còn sợ quốc khố thiếu hụt bù không nổi? Quốc khố thiếu hụt được bù đắp, quốc thái dân an, còn sợ bọn hắn không thể ghi danh sử sách?

Vì vậy , Hoàng Đế hạ chiếu, phong thái thú Lâm An Bạc Mộ Sanh thành Loan Thai Thượng Khanh phụng thánh mệnh, tuy có chút vi diệu, nhưng cuối cùng cũng không có bác bỏ chiếu thư tuyển năm Thừa Tướng.

Thừa Tướng có khả năng bảo vệ xã tắc, khả năng ấy tức là sửa lại, phụ trợ; Hoàng Đế gặp chuyện có bọn họ đến khuyên can, Hoàng Đế hạ chiếu thư không hợp lý, bọn họ có quyền bác bỏ, chiếu thư bên trong thư tỉnh phải có Thừa Tướng kí tên mới có thể thi hành. Lần này đã như thế, Thừa Tướng cùng nhau làm quan, e sợ nếu bản thân bác bỏ chiếu thư của bệ hạ, mà những người khác lại ban bố xuống, thì chính mình lại lưu ấn tượng xấu ở trong lòng bệ hạ.
Từ lúc có ngũ tướng tới nay, việc tốn miệng lưỡi giảm đi không ít, bởi vậy thuận lợi thi hành. Ngũ tướng ngăn được lẫn nhau, Hoàng Đế liền một người độc đại, quá khứ mà Thừa Tướng và đế vương hạn chế nhau một nửa, giảm đi rất nhiều.

Mấy ngày nay Mạnh Tu Y trải qua khá là hài lòng, trong triều đại thần làm trái lại nàng ấy giảm đi không ít, nhưng mà, nàng ấy vẫn không thoải mái.

Cũng không biết chiếu thư đã đưa tới chưa. Mạnh Tu Y có chút lo âu nghĩ, nàng ấy là thật lòng muốn cho Mộ Sanh một vài thứ, cho nàng cái nàng muốn, suy tư hồi lâu, chỉ nhớ rõ ngày ấy nàng nói câu "hối tiếc không kịp" kia, nếu nàng là hối tiếc không kịp vì năm đó chưa kịp tiếp nhận câu hứa cho nàng làm Loan Thai Thượng Khanh, hiện tại nàng ấy tiếp ý nàng như vậy, có thể khiến nàng cười vui vẻ chứ?
Mộ Sanh nhận được chiếu thư rất là cả kinh.

Trước mắt đã là ngày xuân của Diên Bình năm thứ sáu, Thôi Vân Cơ bọn họ đều đã khởi hành hồi kinh, Mộ Sanh thì lại một lần nữa bình tĩnh trở về quận Lâm An làm thái thú.

Xuân lâm đại địa, vạn vật thức tỉnh. Mấy ngày nay lại thanh nhàn, Mộ Sanh lại bắt đầu biên soạn sách thuốc của nàng, vì chuyện này của Thôi Vân Cơ nên nàng rất là cân nhắc một phen xem có nên cẩn thận nghiên cứu các loại xuân dược hay không, cuối cùng cũng xét thấy vật ấy ít khi chú ý đến quá mà từ bỏ.

Ngày xưa, nàng đảm nhiệm chức vụ trong Thái Y Thự, tất nhiên có ngàn vạn loại dược liệu để nàng lấy dùng, hiện tại nàng không thể không tự mình đi xem tiệm thuốc, có lúc, ở ven đường vô tình phát hiện một loại dược thảo mới, nàng liền bắt đầu mỗi khi có thời gian rảnh liền vào trong rừng sâu núi thẳm tìm kiếm từng thảo dược thiên nhiên, đưa dược tính, hình dạng, đặc điểm của chúng nó đều hội tụ vào sách.
Khi chiếu thư đến, nàng còn có chút lo lắng bệ hạ sẽ triệu nàng hồi kinh, nàng ở Lâm An chỉ một năm, bất mãn một đời, lúc này mà đi thì nàng còn có rất nhiều chính sách chưa thi hành, không thể không bỏ dở nửa chừng, nhưng nghe nói bên trong chiếu thư phong nàng làm nhất phẩm hàm, kiêm nhiệm thái thú vẫn giữ lại, nàng lại có chút mất mát, bệ hạ đoán chừng vẫn không muốn gặp nàng.

Mất mát thì mất mát, như Mạnh Tu Y nói, Mộ Sanh là người cực kì ẩn nhẫn, nàng ấy không cho nàng hồi kinh, nàng liền an ổn sống yên ở đất Lâm An, tiếp tục tự mua vui.

Khởi điểm, nàng cũng làm tốt chức thái thú của nàng, biên soạn sách thuốc của nàng, tìm bách thảo của nàng, mãi đến tận một ngày nào đó nàng ở nông thôn gặp phải một bà lão ngất ven đường. Bà lão sắc mặt tái xanh, hô hấp dồn dập, tình huống vạn phần nguy cấp, nàng vội vã lệnh tôi tớ mang nước đến, tự mình đến bắt mạch, cứu trị một phen liền cứu được một mạng bà lão đã bên bờ sinh tử.
Từ đấy, danh tiếng Bạc phủ quân tùy ý cứu mạng liền truyền đi.

Vừa bắt đầu, bách tính có chút chần chừ sợ hãi, đợi đến khi nhìn thấy Phủ Quân bình dị gần gũi, liền dần dần lớn mật, có nghi nan tạp chứng cũng thỉnh Phủ Quân cứu trị, Mộ Sanh thật ra không mệt mỏi, nàng có một thân bản lĩnh kia, nếu mai một thì ngược lại rất đáng tiếc, đối với bách tính tìm đến cửa cũng sẽ thêm hiền lành tiếp đón.

Cứ như vậy qua hai năm, danh tiếng ôn hòa nhã nhặn của Mộ Sanh liền truyền đi khắp nơi, toàn bộ Đại Tấn sợ là tìm không được một viên quan nào so với nàng càng trong sạch hơn nữa.

Diên Bình năm thứ tám, lại là một năm ngày xuân cỏ mọc én bay, năm đó là năm năm một lần các thái thú báo cáo công tác, Bạc phủ quân rốt cục cũng bước lên đường hồi kinh xá.