Lưu Ly đỡ cánh tay Lâm Quân đi từ từ từng bước một, lúc cô ta nhìn thấy Lê Nhật Linh sắc mặt lập tức thay đổi: “Lê Nhật Linh, sao lại là cô!”

“Tại sao không phải là tôi, nói gì thì nói chứ tôi vẫn còn là vợ của anh ấy đấy.” Lê Nhật Linh bị sỉ nhục liên tục, dù tính tình của cô có tốt tới đâu thì cũng không nhịn được nữa.

Hơn nữa cô đã đứng đây chịu lạnh cả đêm rồi, cô biết rõ rằng mình không nên cãi nhau với người phụ nữ mà anh yêu thương trước mặt anh nhưng cô không giữ miệng mình lại được nữa: “Còn cô thì sao đây, thư ký chỉ cần giúp đỡ trong công việc là được rồi, còn cái loại chăm sóc cả cuộc sống riêng tư thì người ta gọi là người tình đó, cô là loại người này à?”

“Cô!” Nói về danh phận thì Lưu Ly đành chịu thua, cô ta bị chọc tức đến mức giậm chân nhưng không thể cãi lại được câu nào.

Cô ta chỉ có thể kéo Lâm Quân, lắc lắc cánh tay anh nhõng nhẽo: “Anh nghe cô ta nói kìa, anh Quân ơi, cô ta, cô ta đúng là khinh người quá rồi! Chúng ta ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, sao cô ta có thể sỉ nhục em bằng từ đó chứ.”


Lê Nhật Linh bỗng căng thẳng, quan hệ của Lưu Ly và Lâm Quân cũng không tổi, câu nói vừa nãy của cô đã mắng luôn cả hai người này rồi.

Chắc anh không bảo vệ Lưu Ly rồi mắng mình đâu nhỉ?

Cô lén liếc nhìn anh, trong lòng cảm thấy cực kỳ lo lắng.

Vừa ngước mắt, cô đã bắt gặp tầm mắt của Lâm Quân, ánh nhìn của hai người chạm nhau.

Lâm Quân hờ hững nhìn Lê Nhật Linh, anh không có phản ứng gì cả, hệt như đang nhìn không khí vậy, anh không thay đổi chút nào.

Anh rút tay ra khỏi lồng ngực của Lưu Ly rồi đi qua người Lê Nhật Linh, nhấn mật mã mở cửa lớn.

Vậy mà Lê Nhật Linh lại nhạy cảm phát hiện hình như tâm trạng của anh đã tốt hơn một chút, ít nhất là không còn tức giận nữa.

So với thái độ gay gắt lúc chiều thì bây giờ anh thật sự đã hiền lành hơn rồi.

Thấy Lâm Quân vào nhà, Lưu Ly không cãi với Lê Nhật Linh nữa mà vội vàng vào theo.


Lê Nhật Linh thở dài, cô vốn đợi anh ở cửa để tâm sự với anh, không ngờ anh lại ở bên Lưu Ly.

Sớm biết như vậy thì buổi chiều ở công ty cô đã mặt dày nói với anh luôn rồi.

Cùng lắm thì mất mặt thôi, dù sao da mặt cô cũng dày lắm.

Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần bị sỉ nhục xong rồi vào nhà của Lâm Quân.

Đó là một căn nhà bình thường nhưng rộng rãi, căn phòng được trang trí với màu chủ đạo là màu đen và màu xám, trong sự đơn giản lại có chút xa xỉ, rất xứng với người như anh.

Lê Nhật Linh đang suy nghĩ nên mở miệng với anh như thế nào còn Lâm Quân thì chẳng quan tâm đến chuyện đưa hai người bọn cô về. Anh mặc kệ các cô đứng ở phòng khách rồi vào phòng mình khóa trái cửa, bắt đầu tắm rửa.

Lâm Quân vừa đi, Lưu Ly đã xông tới trước mặt cô: “Lê Nhật Linh, cô đúng là đồ dai như đỉa, anh Quân không thích cô, sao cô không biết điều mà tránh xa anh ấy ra một chút đi!”

Lưu Ly tức đến mức ê răng, Lê Nhật Linh đã làm hỏng chuyện vui của cô ta rồi.

Chuyện úc trưa cũng là bị Lê Nhật Linh phá đám, bây giờ buổi tối cũng là Lê Nhật Linh cản trởi Lưu Ly quen Lâm Quân nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên anh không từ chối cô ta về nhà với anh, biết đâu hai người còn xảy ra chuyện ai cũng biết là chuyện gì đó thì sao.


Nhưng Lê Nhật Linh lại xuất hiện, bởi vì sự xuất hiện của cô mà kế hoạch của cô ta đã bị xáo trộn.

Lê Nhật Linh cũng ghét Lưu Ly, cô ta hại cô không biết bao nhiêu lần, cô chẳng cần khách sáo với cô ta làm gì.

Nếu có thể tát cho cô ta một cái, đuổi cô ta đi chừa lại không gian riêng cho cô và Lâm Quân thì tốt biết bao.

Cô biết cách có thể chọc giận Lưu Ly vậy nên cô cố ý cười lạnh một tiếng, không nhường nhịn nói: “Nhưng cô cũng chẳng phải vợ Lâm Quân, tôi có giấy chứng nhận kết hôn đấy, sao tôi lại phải tránh né một kẻ thứ ba như cô?”

Vợ, kẻ thứ ba.

Bốn chữ này như một quả bom khiến Lưu Ly lập tức phẫn nộ, vung tay lên định tát Lê Nhật Linh một cái.