Bảy giờ kém mười phút tối.
Sau khi xem và chỉnh lý xong một số văn kiện mà Tuấn Nguyên bắt cô xem để học hỏi, Ngọc Nhi liền dành chút thời gian lên tra địa điểm mà Lưu Thiên Mỹ đã hẹn mình, chỉ khi thấy điều kiện an ninh nơi đó rất tốt cô mới yên tâm đi tới.
Kết quả cô vừa bước xuống xe đã bị một người lạ mặt bịt khăn lên mũi mình, Ngọc Nhi hoảng loạn vùng vẫy mấy lần đều vô dụng, ngược lại tầm nhìn của cô ngày càng tối đen...
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, Ngọc Nhi dựa vào cảm giác phát hiện tay chân mình đã bị trói chặt trên ghế, miệng cũng bị băng dính lại muốn kêu cũng không kêu được, mà đôi mắt không biết là do bị người ta dùng vải đen bịt lại hay do căn phòng này quá tối mà cô chớp mắt mấy lần vẫn không nhìn thấy cái gì ngoài một màu đen đáng sợ.
Ngay lúc cô còn ngơ ngác, ở cách cô không xa đột nhiên vang lên giọng nói của đàn ông dọa cho lông tơ cả người cô đều dựng đứng.
"Có phải ban nãy mày cho nhiều thuốc mê quá không? Vì sao bây giờ nó vẫn chưa tỉnh chứ?"
"Tao làm sao biết được, thuốc là do mày mua mà."
"Mau tìm cách làm cho nó tỉnh lại đi, chỉ cần lấy được thứ mình muốn thì thả người ngay lập tức."
Nói xong lại không nhịn được chửi thề thêm một câu.
"Mẹ, không biết đứa nào để lộ tin tức khiến cảnh sát đánh hơi được nữa, mau làm cho cô ta tỉnh đi, nếu không ba tỷ kia sẽ mất trắng đấy."
Ngọc Nhi nghe bọn họ nói một hồi cũng hiểu tình cảnh của mình, cô ngay lập tức cựa quậy người để bọn chúng chú ý tới mình, hai tên kia thấy vậy liền lập tức đi tới.
"Tỉnh đúng lúc lắm, Hứa tiểu thư, bây giờ cô chỉ cần trả lời cho tôi mấy câu hỏi, tôi nhất định sẽ thả cô ra ngay lập tức.

Nếu cô không phối hợp, sàn đấu giá sẽ là địa điểm dừng chân tiếp theo của cô."
Tên này nói xong liền chờ một lúc, thấy cô gật đầu rồi mới xé băng dính trên miệng cô ra, cũng có lẽ chúng sợ cô nhận dạng được người sẽ báo cảnh sát nên không tháo băng bịt mắt xuống cho cô, vì vậy xung quanh Ngọc Nhi hiện tại vẫn chỉ là một màu đen kịt.

"Mấy người muốn hỏi tôi chuyện gì?"
Hai người không ngờ cô lại phối hợp như vậy nên ngơ ra một lúc, mãi sau mới đi vào vấn đề.
"Cô và Hoàng Nam, người thừa kế của tập đoàn H.W có quan hệ gì?"
Hoàng Nam?
Vì sao lại liên quan đến anh ấy?
Tên bắt cóc thấy Ngọc Nhi không trả lời liền đá mạnh lên bắp chân cô.
"Trả lời nhanh lên."
Ngọc Nhi mặc dù không hiểu gì nhưng vì bị đá đau mà vẫn cắn răng trả lời bọn họ.
"Không có quan hệ gì cả."
"Xem ra không dùng chút thủ đoạn mày sẽ không biết sợ là gì?"
Một tên nói xong liền xé áo trên người cô, để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, cũng may áo trong của cô cũng là loại kín đáo nên chưa đến nỗi bị lột sạch.
Ngọc Nhi lúc này có hơi sợ, nhưng cô và Hoàng Nam đã rất lâu rồi không liên hệ với nhau, cho nên cô không hiểu đám người này hỏi vậy là có mục đích gì.

Tên bắt cóc không moi được đáp án mình mong muốn lại tức giận muốn đánh cô lần nữa, đúng lúc này điện thoại reo lên, hắn ta chỉ có thể nghe máy trước, sau khi nghe xong sắc mặt của hắn ta trở nên tái nhợt, vội vã nói với người bên cạnh.
"Địa điểm bị lộ rồi, mau đưa người rời đi ngay."

Ngay sau đó Ngọc Nhi liền bị bọn chúng dán băng dính lại rồi vác lên vai đi nhanh ra lối cửa sau.
Ngọc Nhi mới loáng thoáng nghe thấy tiếng động cơ nổ, cả người đã bị quăng lên hàng ghế sau của xe, sau đó cô nghe thấy bọn chúng nói cái gì mà kế hoạch thay đổi, không cần lấy thông tin từ cô nữa mà trực tiếp bán cô cho bọn buôn người.

Trong lúc Ngọc Nhi đang giãy giụa tìm cách thoát khỏi đây, tên bắt cóc ban nãy quay lại lột băng dính trên miệng cô ra.
"Hứa tiểu thư, đây là cơ hội cuối cùng của cô đấy, cô vẫn không muốn nói cho chúng tôi biết sự thật sao?"
Vô duyên vô cớ bị bắt cóc tới đây chịu khổ chịu tội, giờ lại chuẩn bị đem bán sang vùng Tam giác vàng, sự bình tĩnh của Ngọc Nhi gần như mất sạch, cô vừa run rẩy vừa nói.
"Tôi không hiểu mấy người đang nói cái gì? Rốt cuộc ai ở phía sau sai khiến các người làm như vậy?"
Đám người này thấy cô thật sự không hiểu liền gọi điện thoại cho ai đó, có vẻ là người thuê bọn họ bắt cô đến đây, Ngọc Nhi cố gắng lắng tai nghe ngóng, nhưng bên tai cô chỉ là tiếng động cơ xe ô tô, hoàn toàn không nghe được cái gì, mãi đến khi tên đó quay sang nói với cô.
"Bên đó lại cho chúng tôi thêm hai tỷ để xử lý cô, chậc, chậc, cô cũng có giá đấy nhỉ?"
Ngọc Nhi nghe vậy tâm trạng liền rơi xuống đáy vực.
...
Trong khi Ngọc Nhi đang bị chuyển đến quán bar ngầm lớn nhất trong thành phố, thì ở căn phòng cũ ban nãy cô bị nhốt, cửa phòng đột ngột bị người ta dùng lực mạnh đạp đổ, đèn phòng cũng được bật lên, nhưng bên trong lúc này đã trống rỗng không còn bóng người.
Một người vệ sỹ mặc vest đen kiểm tra khắp phòng xong liền quay lại báo cáo.
"Trần tổng, chúng ta đến muộn một bước rồi."
Sắc mặt Tuấn Nguyên sau câu nói này càng trở nên âm trầm, anh không nói không rằng ngay lập tức quay đi ra ngoài.

Sau khi lên xe, anh nhìn túi xách mà cô đánh rơi ở hầm để xe, thấy ngoại trừ điện thoại bị đập vỡ ra thì các giấy tờ lẫn thẻ tín dụng đều đầy đủ, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn.
Người thuê không ra gì nhưng người được thuê lại rất chuyên nghiệp.
Khá lắm, Lưu Thiên Mỹ.
Cô ta tưởng có nhà họ Lưu làm hậu thuẫn thì anh không thể làm gì được cô ta sao?
Có lẽ cả Ngọc Nhi lẫn Thiên Mỹ đều không ngờ đến anh đã cài một phần mềm theo dõi đặc biệt chỉ theo dõi những cuộc gọi hoặc số điện thoại lạ lên điện thoại của Ngọc Nhi, cho nên từ lúc phát hiện cô mất tích anh đã cho người tra lại tất cả các cuộc gọi trong chiều hôm nay, cuối cùng phát hiện ra trong các cuộc gọi đến có một số là của Lưu Thiên Mỹ.
Vì vậy anh đã cho người tra vị trí của cô ta qua thiết bị di động, cuối cùng tìm được đến nơi này.
Khi nhìn thấy chấm đỏ trên màn hình bắt đầu chuyển động, anh lập tức khởi động xe đuổi theo chấm đỏ đó.
Lưu Thiên Mỹ tự cho rằng bản thân hành động kín kẽ mà không biết mình sớm đã bị phát hiện, sau khi gọi cho đám người kia xong cô ta liền cho tài xế quay xe rời đi.
Đúng lúc này điện thoại trên tay cô ta lại rung lên lần nữa, Lưu Thiên Mỹ có chút giật mình mãi đến khi nhìn thấy số điện thoại của anh trai mình cô ta mới vội vã bắt máy.
"Em cảm thấy buồn chán nên đi ra ngoài đi dạo một chút mà thôi, anh không cần lo lắng."
"Em biết mà, em sẽ không tìm Tuấn Nguyên nữa đâu."
"Được rồi, vậy bây giờ em về ngay đây."
Lưu Thiên Mỹ vừa định cúp máy, tài xế đột nhiên phanh gấp lại khiến điện thoại trên tay cô ta rơi xuống đất.

Thiên Mỹ ngẩng đầu lên định mắng tài xế một câu, kết quả lại chợt khựng lại.
Một chiếc Bugatti thể thao màu đen quen thuộc đột nhiên lao đến chắn ngang đường đi từ lúc nào, cửa sổ xe đen kịt, còn chưa nhìn thấy người bên trong xe mà cô ta đã cảm thấy rét lạnh toàn thân, lập tức cho tài xế quay xe về phía sau, nhưng sau lưng cũng có một chiếc xe ô tô đen chắn ở giữa đường, hoàn toàn chặt đứt con đường chạy trốn của cô ta.
"Thiên Mỹ, có chuyện gì vậy?"
Bởi vì điện thoại chưa tắt nên Lưu Quyết Minh nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường vội vã gọi cô qua điện thoại, Thiên Mỹ lúc này mới bừng tỉnh vội cầm điện thoại lên cầu cứu.

"Anh hai..."
Rầm.
Cô ta còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, cả thân xe đột nhiên rung lắc mạnh khiến điện thoại trên tay cô ta rơi xuống lần nữa, lần này điện thoại nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn.
Đến khi Lưu Thiên Mỹ hoàn hồn, xe của cô ta đã bị văng xa hai ba mét, trực tiếp đâm vào lan can bảo vệ, phần xe bị đâm phải cũng biến dạng nghiêm trọng.

Lúc này không chỉ cô ta mà cả tài xế cũng bị dọa sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu.
Phía dưới lan can bảo vệ là sườn dốc, nếu ban nãy chiếc xe Bugatti đâm mạnh thêm một chút nữa thôi, chiếc xe của họ đã trực tiếp lao thẳng xuống bên dưới rồi.
So với vẻ ngoài nhếch nhác của bọn họ, chiếc Bugatti ở phía đối diện lại không chút xây xát, cửa xe từ từ mở ra để lộ khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm của Tuấn Nguyên.
....
Trong quán bar hoạt động ngầm lớn nhất thành phố A.
Từ lúc đi vào cho đến khi lên sàn đấu giá Ngọc Nhi luôn trong trạng thái bị bịt mắt, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng hú hét của đám đàn ông bên dưới cô cũng biết bản thân hiện tại đang trong tình huống nào, nhất là ban nãy áo của cô còn bị một trong hay tên bắt cóc xé rách một nửa khiến đám người bên dưới càng hưng phấn không thôi, lời nói thô tục gì cũng có mà đa số đều bàn về nhan sắc, dáng người hay khi ngủ cùng cô sẽ có cảm giác gì,...
Âm thanh ồn ào bên dưới khiến đầu cô như muốn nứt ra, cuối cùng trong cơn mơ hồ, cô nghe thấy ai đó hét giá 1 tỷ 3, sau đó cô lại bị người ta kéo vào trong, đến lúc này người vẫn luôn đi theo cô mới tháo băng bịt mắt và dây trói cho cô, có lẽ bọn họ cảm thấy cô không thể nào chạy được nữa nên mới dám làm vậy.
Ngay khi được tự do Ngọc Nhi lập tức nép cả người vào góc tường, vẻ mặt hoảng sợ đến cực độ.
Người ở quán bar có vẻ đã quen với dáng vẻ này nên sau khi cởi trói cho cô xong liền rời đi.

Tuy bên ngoài không có người canh gác nhưng cửa lại bị khoá chặt để đảm bảo người bên trong không thể thoát ra ngoài.