Ngọc Nhi thành công chọc giận Tuấn Nguyên khiến anh một đêm mất ngủ, bản thân lại vô cùng an tâm mà đánh một giấc đến sáng, để rồi khi nhìn thấy khuôn mặt sầm sì của anh đang nhìn mình chằm chằm liền giật bắn người.
"Trần tổng, anh làm cái gì vậy?"
Sáng sớm dọa cô vui lắm chắc?
Tuấn Nguyên mặt vẫn không cảm xúc nhìn cô.
"Ngắm em."
"..."
Ngọc Nhi sau khi hiểu ra liền không thèm để ý tới anh nữa mà ngồi dậy đi vào phòng tắm, kết quả cô mới ngồi dậy đã bị anh đè trở lại giường, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú như đáy biển vảy mực, cô chỉ cần không cẩn thận liền lập tức sa chân vào đó.

Ngọc Nhi thấy vậy liền dời tầm mắt ra chỗ khác, đúng lúc này giọng nói trầm thấp của anh cũng vang lên bên tai cô.
"Em có thể lợi dụng anh, nhưng ông nội và em gái anh thì không thể."
Anh không muốn sau này cô phải hối hận khi đã làm tổn thương những người thật lòng yêu quý mình chỉ vì mâu thuẫn với anh.
Tuấn Nguyên nói xong một lúc vẫn không thấy cô trả lời liền sa sầm mặt xuống.
"Hiểu Anh, trả lời anh."
Ngọc Nhi nghe anh nói vậy liền giật mình nhìn anh buột miệng nói.
"Tôi là Ngọc Nhi."
Tuấn Nguyên đột nhiên cười lạnh.

"Đến bây giờ em vẫn không tin mình là Hiểu Anh, là vợ của anh sao?"
Ngọc Nhi hiện đang bị anh giam trên giường, hai tay còn bị anh giữ chặt không cho cô phản kháng, nếu cứng đối đối cứng với anh cô chịu thiệt là cái chắc, vì vậy cô chỉ có thể lúng túng giải thích.
"Tôi chỉ là chưa quen, dù sao tôi mới chỉ biết sự thật vào hôm qua thôi mà."

Hơn nữa cũng chỉ mình anh đơn phương cho rằng cô là vợ anh, còn cô vẫn chưa thừa nhận đâu.
"Vậy sau này anh sẽ thường xuyên gọi em là Hiểu Anh để em quen dần nhé, còn có..."
Tuấn Nguyên còn chưa nói xong, Ngọc Nhi đã cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng khác thường đang đè lên bụng mình.

Cô không nghĩ ngợi gì mà ngay lập tức co chân lên thúc mạnh vào bụng dưới của anh theo bản năng, may mà động tác của Tuấn Nguyên nhanh, nếu không e là anh sớm đã đoạn tử tuyệt tôn bởi chiêu ban nãy của cô rồi.

Tuấn Nguyên tránh xong liền đè hai chân cô lại, ngoài cười nhưng trong không cười.
"Bà Trần, em có biết động tác vừa rồi của em suýt chút nữa đã biến em thành quả phụ nửa đời sau không?"
Ngọc Nhi bị anh đè cả tay lẫn chân liền tức giận lẩm bẩm.
"Phế luôn càng tốt, ai bảo anh cứ nhìn thấy tôi là muốn đè tôi chứ."
Tuấn Nguyên nghe vậy liền cúi xuống hôn lên môi cô một cái rồi cười nói.
"Em cứ thử đang quen ăn mặn mà bị ép ăn chay ba năm liền rồi sẽ hiểu lý do vì sao anh lại như vậy thôi."
Thực ra Tuấn Nguyên đối với chuyện này cũng không có quá nhiều ham muốn, nhưng cứ nhìn thấy cô là anh lại giống như lên cơn nghiện, nếu không phải sức kiềm chế tốt, cô sớm đã bị anh xử đẹp từ ngày thứ hai gặp mặt chứ không phải tha cho cô hết lần này tới lần khác như bây giờ đâu.
Ngọc Nhi ghét bỏ nhìn anh.
"Có ai bắt anh làm phải ăn chay đâu, những cô gái muốn lên giường với anh xếp hàng dài ở ngoài kia kìa.

Nếu cảm thấy không nhịn được nữa thì gọi đại một cô đi.

À, anh đã ba năm không ăn mặn đúng không, vậy phải gọi ba trăm cô đến, cho mỗi cô ngủ cùng anh một tháng, đảm bảo anh có thể sung sướng đến sáu mươi tuổi cũng không vấn đề gì."
Tuấn Nguyên bị lời nói của cô chọc tức đến bật cười thành tiếng.
Ba năm không gặp, không chỉ đầu óc thông minh lên mà mồm miệng cũng nhanh nhảu hơn hẳn, hoàn toàn không chịu thua người khác lấy một câu.

Xem ra nếu anh không trừng phạt cô, cô thật sự cho rằng anh thật sự không dám làm gì mình, vì vậy Ngọc Nhi vì một phút giây hả hê nhất thời mà phải trả giá đắt.
Mặc dù không đến nỗi bị anh đè ra giường ăn sạch nhưng cũng khiến cô sợ cả đời.
Vì chuyện này mà lúc cả hai xuống ăn sáng, cô đều không dám nhìn anh lấy một lần, thậm chí vì tránh mặt anh mà sau khi ăn sáng xong liền chạy luôn đến vườn hoa nhỏ ở phía sau căn biệt thự.
"Cô Hứa, chúng ta có thể nói chuyện một lúc được không?"
Khi Ngọc Nhi đang ngồi loay hoay chụp mấy khóm hoa trước mặt, một giọng nói trong trẻo mang theo vài phần thăm dò chợt vang lên phía sau cô, cô nghe vậy liền quay lại nhìn cô gái kia với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Cô biết tôi à?"
Cô gái kia gật đầu rồi nói.
"Tôi tên Lưu Thiên Mỹ, chúng ta có gặp nhau một lần ở phòng khách vào ngày hôm qua rồi."
Ngọc Nhi nghe vậy mới bắt đầu có chút ấn tượng với cô gái này.
Đúng là hôm qua khi cô tới đây có nhìn thấy cô ấy ngồi ở phòng khách cùng ông cụ Trần thật, chỉ là hôm qua Tuấn Nguyên kéo cô đi quá nhanh nên cô chỉ kịp liếc cô ấy một cái, hoàn toàn không có cơ hội chào hỏi làm quen.

Bây giờ thấy cô ấy chủ động tới bắt chuyện với mình liền gật đầu đáp lời.
"Cô Lưu muốn hỏi tôi chuyện gì?"
Thiên Mỹ thấy cô thẳng thắn như vậy cũng không vòng vo nữa mà trực tiếp đi vào vấn đề chính.
"Cô và Tuấn Nguyên có quan hệ gì vậy? Anh ấy dường như rất quan tâm cô."
Ngọc Nhi nghe vậy liền biết đây lại là một người thương thầm trộm nhớ tên mặt người dạ thú Trần Tuấn Nguyên kia tiếp rồi.

Nhưng cô vốn không có ý định cùng cô ta tranh giành đàn ông, càng không thích chuyện riêng của mình bị người ta soi mói nên từ chối rất thẳng thừng.
"Xin lỗi, tôi và cô chưa thân đến mức tôi phải trả lời câu hỏi này của cô."
Lưu Thiên Mỹ thấy cô muốn bỏ đi liền tiến lên phía trước chặn cô lại, vẻ mặt viết rõ mấy chữ "nếu cô không nói cô ra sẽ không để cô đi", Ngọc Nhi bị cô làm phiền không dứt liền phát cáu.

"Cô có biết hai chữ lịch sự viết thế nào không hả? Phiền cô tránh đường cho tôi đi."
Cô nói xong thấy cô ta vẫn đứng im không nhúc nhích liền nghiêng người muốn đi qua.

Lưu Thiên Mỹ sao có thể để cô rời đi dễ thế được, vì thế cô ta giơ tay lên kéo tay cô lại, ánh mắt cũng nhìn cô chằm chằm.
"Cô Hứa, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà, hay cô đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó để ép anh ấy ở bên cô nên cô mới không dám nói cho tôi biết đúng không?"
Ngọc Nhi nghe xong liền lạnh mặt.
Cái cô tiểu thư này có vấn đề về nghe hiểu à, cô có thấy ai kể chuyện của mình cho một người lạ mới gặp mặt mà người đấy còn coi mình như tình địch không?
"Lưu Thiên Mỹ, tôi nể cô là khách của ông cụ Trần nên không chấp nhất với cô, nhưng nếu cô còn không buông tay tôi sẽ không khách khí với cô nữa đâu."
Nói xong liền giằng mạnh tay mình ra, kết quả vì Lưu Thiên Mỹ giữ tay cô quá chặt lại thêm cô ta đang đi giày cao gót nên khi bị Ngọc Nhi đẩy lùi ra sau đã kéo theo cả cô cùng ngã xuống đất, người làm gần đó nghe thấy tiếng kêu của hai cô liền chạy đến.
"Thiếu phu nhân, Lưu tiểu thư, hai người có sao không?"
"Tôi không sao."
Trong khi Ngọc Nhi đã sớm đứng dậy thì Lưu Thiên Mỹ vẫn cứ ngồi dưới đất, một tay cô ta sờ cổ chân mình, một tay dựa vào người làm gần đó để đứng lên, trong giọng nói có chút ấm ức.
"Hình như bị trật khớp chân rồi."
Ngọc Nhi nghe vậy chỉ cười nhạt, sau khi đứng dậy liền lập tức bỏ đi luôn.
Lưu Thiên Mỹ thấy vậy liền gọi cô lại.
"Cô Hứa, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi mà, cô có nhất thiết phải đẩy tôi như vậy không?"
Bởi vì động tĩnh hai người gây ra khá lớn nên mấy người Tuấn Nguyên cũng bị thu hút mà đi tới, và đương nhiên ai nấy cũng đều nghe thấy lời cô ta vừa nói.
Tuấn Nguyên vừa tới liền trực tiếp đi tới chỗ Ngọc Nhi, lúc thấy tay cô có vết xước do đá găm vào liền sa sầm mặt, nhưng anh chưa kịp nói gì ông cụ Lưu đã nói trước.
"Hứa Hiểu Anh, Thiên Mỹ đã làm gì cô lại ra tay độc ác như thế hả? Nếu hôm nay con bé có bất trắc gì cô có chịu trách nhiệm nổi hay không?"
"Là do cháu bất cẩn bị ngã thôi ạ, ông đừng trách cô ấy làm gì."
Ngoài miệng Lưu Thiên Mỹ nói không sao, nhưng ánh mắt tủi thân nhẫn nhịn lại rất rõ ràng, nhất là hiện tại cô ta còn phải dựa vào người giúp việc mới đứng được.
"Ông Lưu, người bị ngã đâu chỉ có mình cháu gái ông? Lẽ nào vì cô ấy bị thương còn cháu thì không nên ông liền đổ hết mọi lỗi lầm cho cháu sao?"
Ngọc Nhi thấy ông cụ Lưu chưa biết rõ tình huống đã đã đổ tội lên đầu cô liền không nhịn được mà nói.


Hơn nữa bọn họ chỉ nhìn thấy Lưu Thiên Mỹ bị thương mà lại không nhìn thấy tay cô cũng bị xây xát à?
Không ngờ tới cô vừa nói xong liền bị ông cụ Lưu chỉ thẳng mặt mà mắng.
"Cô làm người khác bị thương nhưng không nhận đã đành, bây giờ lại còn trả treo với cả người lớn, ba mẹ cô không dạy cô cách đối nhân xử thế hả?"
"Ông Lưu, cháu gái ông gây sự với vợ cháu, còn làm cô ấy bị thương nhưng không chịu xin lỗi, vậy hoá ra là do nhà họ Lưu không biết dạy dỗ à?"
Chưa đợi Ngọc Nhi tức giận, Tuấn Nguyên đã thay cô xả hận giúp mình, hơn nữa anh không vì quan hệ thân thiết của ông Lưu với ông nội mình mà nể tình, ông cụ Trần lần này cũng thấy bạn mình quá đáng, cho nên thấy ông Lưu định mắng cháu trai mình liền tiến lên hoà giải.
"Lão Lưu, chỉ hiểu lầm thôi mà, ông nhìn xem, không phải tay con bé cũng bị ngã đến sưng đỏ à?"
Ông cụ Lưu thấy ông cụ Trần cũng có ý bảo vệ Ngọc Nhi liền thêm tức giận.
"Ai biết có phải cô ta tự mình làm bị thương hay không chứ? Đâu phải ai cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như cháu gái tôi đâu."
Nói xong ông mới nhớ ra ông bạn già của mình cũng có một cô cháu gái, chỉ là lâu ngày không gặp nên ông nhất thời quên mất.

Lúc này thấy sắc mặt ông cụ Trần không tốt cho lắm liền kiếm cớ đưa Thiên Mỹ đi xử lý vết thương trên chân mà rời đi.
Bọn họ vừa đi được mấy bước, Ngọc Nhi đột nhiên nói.
"Cô Lưu, không phải cô nói chân bị trật khớp rồi sao? Cô đi giày cao gót lại còn không cho người khác đỡ mình như vậy không sợ chân gãy luôn à?"
Vốn dĩ cô cũng không muốn bới móc cô ta làm gì, nhưng ai bảo ông cụ Lưu dám mắng bố mẹ cô chứ? Vậy cô cũng chỉ có thể xuống tay với cháu gái cưng của ông thôi.
Lưu Thiên Mỹ nghe cô nói vậy liền dừng lại không biết nên đi tiếp hay không, sau cùng chỉ có thể cười gượng giải thích.
"Để cô Hứa lo lắng rồi, ban nãy lúc ngã tôi thật sự cảm thấy rất đau nên mới nghĩ mình bị trật khớp chân, nhưng giờ xem ra chỉ bị xây xát nhẹ mà thôi."
"Ra là vậy."
Ngọc Nhi ra vẻ mình đã hiểu rồi quay sang nhìn ông cụ Trần cười nói, hoàn toàn không hề ngó ngàng đến Tuấn Nguyên lấy một lần.
"Ở bên ngoài gió to, để cháu dìu ông vào nhà nhé."
Kết quả ông cụ lại trực tiếp đẩy cô về lại chỗ cháu trai mình.
"Cháu về xử lý vết thương trước đi, nếu để lại sẹo thì xấu lắm."
Ngọc Nhi còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị Tuấn Nguyên kéo về phòng rồi, cô thấy vậy chỉ có thể bấm bụng đi theo anh.