Ông Trần nhìn bộ dạng vội vã nhưng không hoảng loạn kia của Tuấn Nguyên liền âm thầm hỏi trợ lý bên cạnh.

"Nhốt kỹ chưa?"
"Chủ tịch yên tâm, trước khi buổi tiệc này kết thúc tôi đảm bảo không để thiếu gia tìm được cô Hứa.

"
"Vậy thì tốt.

"
Ông Trần lúc này mới thả lỏng, coi như không có gì mà nói chuyện với mọi người.

Nơi nhốt Hiểu Anh quả thật không dễ tìm, người của Tuấn Nguyên tìm suốt ba mươi phút vẫn không thấy cô đâu, anh bắt đầu không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, sau khi nghe Ngôn Cẩn báo lại tình hình liền lạnh mặt.

"Tìm kiếm lại tất cả các phòng ở tầng một khách sạn này cho tôi, không được bỏ lỡ dù chỉ là một ngóc ngách nhỏ nhất.

"
Sau khi anh nói xong cũng bắt đầu tự mình tìm kiếm.

Lúc anh ở bữa tiệc vẫn luôn chú ý quan sát tình hình xung quanh, mà khách sạn này chỉ có ba tầng, không có thang máy, chỉ có cầu thang ở hai bên sảnh lớn, nếu Hiểu Anh bị đưa lên đó anh nhất định sẽ phát hiện ra, lại nói khách khứa tập trung ở hai cửa ra vào quá nhiều, ông cũng không thể cứ thế trực tiếp đưa cô đi ngang qua bọn họ để ra ngoài được, cho nên cô chỉ có thể bị nhốt ở tầng một trong khách sạn này.

Tuấn Nguyên đi dọc theo hành lang tầng một, bước chân anh ổn định vững vàng, vẻ mặt lạnh lẽo không cảm xúc khiến người xung quanh đều không dám lại gần, trong lúc anh đang tìm kiếm, Ngôn Cẩn chạy tới nói với anh có người nhìn thấy cô bị người của ông Trần đưa đi, anh nghe vậy liền không suy nghĩ gì, lập tức quay lại đi theo hướng người kia chỉ, một đường chạy thẳng đến phòng chứa dụng cụ của tầng một khách sạn này.

Lúc anh mở cửa ra, một luồng hơi nóng từ bên trong phả ra, mùi vừa nồng vừa khó chịu, nương theo ánh sáng mờ ở bên ngoài chiếu vào, anh nhanh chóng tìm thấy cô đang ngồi dựa vào một góc tường, cả người cô lạnh băng, quần áo trên người bị nhiễm hơi ẩm đều đã ướt sũng, trên trán còn bị sưng một cục, vẻ mặt cô mê man, cũng không biết bị ngất bao lâu rồi, anh vội vã cởi áo khoác còn vương hơi ấm của mình ra choàng lên nửa người trên của cô rồi mới bế lên đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò Ngôn Cẩn vốn luôn đi theo sau mình.

"Gọi bác sỹ tới đây.

"
"Vâng, Trần tổng.


"
Ngôn Cẩn nói xong liền lập tức rời đi, mà Tuấn Nguyên cũng nhanh chóng bế Hiểu Anh vào một phòng gần đó, sau khi đặt cô lên giường anh liền đi vào xả nước ấm rồi mới bế cô vào lau người cho cô.

Dưới tác dụng của nước ấm, cả người Hiểu Anh cũng dần có nhiệt độ trở lại, chỉ là vẻ mặt cô vẫn có chút mờ mịt hoàn toàn chưa tỉnh hẳn, nhiều lần còn suýt trượt xuống bồn tắm nhưng bị một cánh tay giữ lại, trên trán cũng có một bàn tay khác thi thoảng đặt lên như muốn kiểm tra nhiệt độ, đến lúc này cô mới phát giác ra điểm không đúng liền vội vã mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn người đang tắm rửa cho mình.

Là Tuấn Nguyên.

Không phải anh không biết cô ở đây sao? Làm sao anh phát hiện ra cô bị nhốt được?
Có thể vì ban nãy bị đập đầu vào tường nên hiện tại cô có chút đau đầu còn có cảm giác đây là ảo giác của cô, chỉ đến khi cả người bị anh nhấc lên rồi lấy khăn tắm choàng quanh người cô mới giật mình vô thức ôm lấy cổ anh, cảm giác không trọng lực trên người khiến cô cảm thấy chới với, càng thêm giơ tay ôm chặt lấy cổ người trước mặt.

Đúng thật sự là anh rồi, Hiểu Anh vốn định nói gì đó, nhưng nhớ tới lý do mình được đưa tới đây cô liền lạnh mặt xuống, anh vừa thả cô xuống giường cô liền muốn thoát khỏi tay anh mà lăn sang một bên, ý đồ vừa nhen nhóm đã bị cánh tay đang đặt sau gáy lại giữ lại, giọng nói lạnh nhạt của anh cũng vang lên ngay sau đó.

"Em đang bị thương, đừng có cử động nữa.

"
Hiểu Anh nào nghe thấy lời anh nói, cứ nhớ đến cảnh tượng thân mật ban nãy của anh và Quỳnh Chi là cô lại thấy khó chịu, bây giờ chỉ muốn cách anh càng xa càng tốt, Tuấn Nguyên thấy cô phản kháng dữ dội như vậy liền biết cô đã nhìn thấy tất cả những chuyện vừa rồi, anh hơi thở dài quay mặt cô lại để cô đối diện với mình.

"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, anh để thư ký Phạm theo mình đến đây là có mục đích riêng của mình.

"
"Em không nghĩ gì cả.

"
Hiểu Anh nói xong liền cảm thấy hai chân mình mát mẻ, cô lúc này mới nhận ra khăn tắm trên người sau khi bị cô dày vò một hồi đã bắt đầu lỏng lẻo, cô không muốn anh chiếm tiện nghi từ mình nên hơi lăn người ra sau, cũng tiện tay kéo chăn quấn kín người mình lại, Tuấn Nguyên nhìn một loạt hành động ngu ngốc của cô, giọng nói chợt lạnh đi.

"Nếu em không nghĩ gì vậy cách xa anh như thế làm gì? Đến đây đi.

"
Anh đột nhiên thay đổi thái độ như thế làm cô giật mình, cả người cũng bất giác run lên nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu lại gần anh mà cố thủ ở một góc tường, lúc này bên ngoài cửa phòng cũng vang lên tiếng gõ cửa, là nhân viên giao đồ đến đây, Tuấn Nguyên thấy vậy liền ra ngoài mở cửa lấy đồ vào cho cô trước.


"Em mặc đồ vào trước đi rồi chúng ta nói chuyện sau.

"
Hiểu Anh cảm thấy bản thân cứ quấn mãi cái chăn nói chuyện với anh cũng không tốt, vì thế liền thò tay ra lấy túi đồ trong tay anh rồi mới đi vào phòng tắm, lúc nhìn thấy áo vest của anh rơi trên sàn liền thẳng thừng dẫm lên nó một cái, thấy chưa hả giận lại dẫm thêm cái nữa, sau khi dẫm một hồi cô mới phát hiện ra cửa phòng tắm của nơi này làm bằng kính thủy tinh trong suốt, trong lòng thầm giật mình quay lại nhìn anh một cái, thấy anh vẫn luôn nhìn sang bên này liền đứng thẳng lưng, còn tiện tay lấy cái khăn tắm bản to còn lại trong phòng tắm treo lên ngăn lại tầm mắt của anh.

Anh giấu cô đưa người phụ nữ khác đến đây dự tiệc, cô dẫm áo của anh một cái thì có làm sao? Ánh mắt bất mãn kia của anh là gì? Người bất mãn bây giờ phải là cô đây này.

Lúc mở túi đồ anh mua cho mình xong cô càng bất mãn.

Vì sao lại là váy dạ tiệc chứ? Lại còn là màu hồng nữa, anh coi cô là trẻ con à?
Mặc dù bất mãn nhưng có còn hơn không, cho nên cô rất không tình nguyện mặc vào, sau vì không muốn gặp anh mà cô cố thủ ở trong phòng tắm rất lâu, đến khi anh lên tiếng gõ cửa cô mới rề rà đi ra, phát hiện anh cũng vừa thay một bộ đồ mới.

Cũng đúng, bộ đồ trên người anh ban nãy đều bị nhàu hết rồi, tay áo sơ mi mặc dù được xắn lên nhưng vẫn vì tắm cho cô mà cũng dính nước, hoàn toàn không thể dùng để tham gia bữa tiệc được nữa.

Anh thấy cô đi ra liền chỉ vào mấy hộp thức ăn đã mở sẵn trên bàn, tất cả đều là món mà cô thích.

"Chắc cả tối nay em chưa ăn gì đâu đúng không? Lại đây ăn một chút đi.

"
"Sao anh biết?"
Hiểu Anh đúng là chưa ăn gì, ban nãy cô cũng vì đau bụng quá lại thêm trong phòng rất kín dẫn tới thiếu dưỡng khí nên mới ngất đi, lúc này thấy đồ ăn trên bàn cũng không khách khí, bắt đầu cầm đũa lên ăn.

Tuấn Nguyên vẫn luôn để tay sau lưng cô vỗ nhẹ như sợ cô bị nghẹn, nghe cô hỏi vậy liền lạnh nhạt nói.

"Cái này khó đoán lắm sao?"
Theo lời bác Kim nói vừa mới sẩm tối cô đã bị đưa đi rồi, sau đó còn bị nhốt lại đến giờ mới được thả ra, làm gì có thời gian ăn cơm được.


Hiểu Anh vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu nên anh nói xong cũng không đáp lại, còn cố ý né tránh sự đụng chạm của anh, Tuấn Nguyên chỉ có thể thu tay lại, đợi cô ăn xong mới nói tiếp.

Trong quá trình đó bên ngoài phòng luôn vang lên tiếng gõ cửa, lúc là của người đưa đồ, lúc là của Phạm Quỳnh Chi, lúc lại là của Ngôn Cẩn, Hiểu Anh nghe anh gọi bác sỹ liền xua tay.

"Em rất khỏe, không cần gọi bác sỹ gì cả.

"
"Được rồi, không kiểm tra cũng được em ăn cơm đi.

"
Ban nãy anh đã kiểm tra qua rồi, ngoại trừ trán hơi sưng ra thì không có vấn đề gì nữa cho nên thấy cô phản kháng dữ dội như vậy liền không ép cô, cô thấy vậy lại nói.

"Anh cũng đi ra ngoài đi, không phải ở bên ngoài còn có buổi tiệc sao? Chắc mọi người đang đợi anh đó.

"
Giờ cô không muốn nhìn thấy bất cứ ai cả, nhất là anh, cứ nhìn thấy anh là trong đầu lại hiện lên hình ảnh anh và cô Phạm trong suốt bữa tiệc kia, tức đến mức cơm trong miệng cũng không ngon nữa, trực tiếp đặt đũa xuống.

"Em ăn no rồi.

"
Tuấn Nguyên thấy nét mặt cô thay đổi, đoán chừng cô lại tức giận nên nhẹ giọng nói.

"Em mới ăn có một chút sao no ngay được, ăn tiếp đi.

"
Hiểu Anh vẫn rất cứng đầu.

"Em không ăn, anh mau đi ra đi, em muốn đi ngủ.

"
"Hiểu Anh!"
Hiểu Anh thấy anh đột nhiên đứng dậy liền vội vã đứng dậy theo, cũng nhanh chóng lùi ra sau mấy bước, vẻ mặt tràn ngập sự đề phòng.


"Anh làm gì đấy, em đã nói là em mệt muốn đi ngủ rồi mà, anh không được ép em ăn nữa.

"
"Em mà còn lùi nữa sẽ đụng phải chiếc ghế đằng sau đấy.

"
Cô nghe vậy liền giật mình quay ra sau nhìn, thấy phía sau có một cái ghế thật liền tránh nó ra mà lùi về sau tiếp, tận đến khi giọng nói lạnh lùng của anh vang lên ở bên cạnh mới dừng lại.

"Em thử lùi về sau một bước nữa đi.

"
"! "
Hiểu Anh nhìn khoảng cách giữa anh và mình, cuối cùng vẫn lùi thêm bước nữa, đến tận khi lưng chạm vào tường rồi cô mới dừng lại, kiên quyết cố thủ ở đó đến cùng, anh nhìn cô cực kỳ bất đắc dĩ nói.

"Còn nhớ trước đó anh nói sẽ đưa Phạm Quỳnh Chi về Mỹ không, hôm nay anh đưa cô ta đến đấy chính là vì chuyện đó, giữa anh và cô ta hoàn toàn không có chuyện gì cả, anh không nói với em là vì sợ em hiểu lầm.

"
Hiểu Anh thấy anh lên tiếng giải thích liền thoáng giật mình, cũng phát hiện ra bản thân đã hiểu lầm anh, trong lòng vừa áy náy vừa cảm thấy có lỗi, nhưng cô vẫn không nói gì, ngoan cố đứng cách xa anh hết mức có thể.

Lúc này cửa phòng lại vang lên lần nữa, là giọng nói của Quỳnh Chi.

"Trần tổng, sắp tới bài phát biểu của anh rồi, hay anh xuống dưới trước được không?"
Hiểu Anh nghe vậy liền nói theo.

"Anh cứ xuống dưới với cô ấy trước đi, em không sao.

"
Tuấn Nguyên nhìn cô thâm trầm nói.

"Không phải anh mà là chúng ta.

"