*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



3rực giác mách bảo cho cô biết, có người đang tới gần, hơn nữa bầu không khí xung quanh cũng rất khác thường! Cô vẫn nằm im tại chỗ, có điều cả người dưới chắn đã trở nên cứng đờ.

Thời gian chậm chạp trôi qua, sự im ắng trong phòng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, dần dần, mí mắt cảm nhận được có một bóng đen bao phủ

Cô lập tức siết chặt nắm tay, vận sức chờ phát động, chỉ còn chờ đúng thời cơ để đánh ra một đòn!

Nhưng mà, đột nhiên lại có một âm thanh phá vỡ sự im lìm đáng sợ này.

“Phùng Anh Anh, cậu đứng ở đây làm gì hả?” Bóng đen bao phủ trên mí mắt cô lập tức biến mất

“Lý Kiêu? Tôi..

tôi đến..

tối đến xem cậu ấy có làm sao3không.” Phùng Anh Anh nhìn thấy Lý Kiêu đứng ở cửa thì sợ tới mức nói năng cũng trở nên lắp ba lắp bắp

Tiếng bước chân từ xa dần tới gần

“Chát...” Tiếng tát tai vang dội vang lên, làm cho mọi người ở đây đều giật mình căng thẳng

“Lý Kiêu, thôi bỏ đi, bác sĩ cũng nói là không sao rồi, cậu đừng đánh YY

Cậu ấy cũng không biết đứa nhát gan này lại vô dụng tới mức ấy, còn có thể bị dọa tới chết ngất nữa.” Trần Lạc thấy thế liền nói đỡ cho Phùng Anh Anh.

Lý Kiêu nhìn cô ta, lạnh giọng, “Phùng Anh Anh, cậu coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai đúng không? Có phải tôi đã nói là đừng có gây họa quá mức không hả?” Phùng Anh Anh ôm má, giọng1nói tràn đầy sự ấm ức, “Tôi chỉ dọa nó có một chút thôi, ai mà ngờ nó lại sợ quá, kết quả trượt chân rơi xuống nước chứ?” “Trượt chân rơi xuống nước ư? Cậu tưởng tôi là đồ ngu à! Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, chân của cậu ấy không hề có hiện tượng chuột rút gì cả, thế nên chẳng có chuyện trượt chân đuối nước gì đó đâu!” Lời của Lý Kiều làm cho Phùng Anh Anh không nhịn được phải nuốt nước bọt.

“Tôi...”

“Cho dù cậu có đùa thì cũng có mức độ thôi! Tôi cảnh cáo cậu, cậu muốn bị giáo quan đuổi đi, tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng đừng có làm ảnh hưởng tới tôi!”

“Ừ..

Xin lỗi...” Phùng Anh Anh gục đầu xuống.

“Không có lần sau, hiểu chưa!”

Nghe ý của Lý6Kiều là không so đo với mình nữa, trong lòng cô ta lập tức thở phào, liên tục gật đầu nói: “Hiểu rồi.” Ngay sau đó, có vài tiếng bước chân dần đi xa, trong phòng lại trở nên yên ắng

Bệnh nhân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, cô dựa vào kinh nghiệm làm sát thủ nhiều năm của mình mà có thể cam đoan rằng vừa rồi người tên Phùng Anh Anh kia muốn giết chết cô thật! Vậy thì rốt cuộc chuyện trượt chân đuối nước chỉ là tai nạn, hay vào một khắc đó, cô ta còn có ý định muốn giết mình? Những lý do của tất cả những chuyện này là gì?

Trong trí nhớ của Nhiếp Nhiên, hai người bọn họ đều nghe lời Lý Kiêu, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó

Nhưng4vừa rồi Lý Kiêu lại cảnh cáo Phùng Anh Anh như vậy, rõ ràng là không biết ý đồ thật của cô ta rồi

Rốt cuộc, người thật sự đứng sau lưng Phùng Anh Anh muốn giết chết mình là ai? Nhiếp Nhiên à, cô yếu ớt thế này rồi mà còn có người muốn giết cô, cô đúng là quá đen đủi mà

Cô nhìn thẳng ra cửa rồi cong khóe môi, đáy mắt sáng bừng lên, “Có điều, nể tình việc tôi được sống lại trên thân xác cô, tôi sẽ giúp cô.” Dù sao, chẳng phải Lý Kiêu vừa mới nói, dù có chơi thể nào thì cô ta cũng không có ý kiến hay sao?