Trời bắt đầu hửng sáng, từng đàn hải âu bay lượn trên biển.
Kinh Hoằng Hiên đang đứng hóng gió trên hiên tàu, anh đang nói chuyện điện thoại với người thân.
"Ông ngoại, con đã xin giấy phép hoạt động bên Úc thành công, những tài liệu quan trọng sẽ được vận chuyển bằng đường biển tới nước Úc."
"Kinh Lôi Đình có gây khó dễ cho con không?"
"Từ sau chuyện lần trước, ông ấy cũng không dám xen vào chuyện riêng của con nữa rồi."
"Hoằng Hiên, ông ta là kẻ có dã tâm, thường xuyên làm những chuyện nguy hiểm, không ai có thể ngăn cản được ông ấy.

Sớm hay muộn, ông ta sẽ gây ra chuyện lớn." Ông ngoại thở dài nói: "Cũng may là con đã quyết định rời khỏi nơi đó, ông và bà ngoại con bây giờ, chỉ còn mỗi mình con thôi..."
"Con biết rồi ạ.

Chuyến tàu đó mang theo hy vọng của nhà họ Nguyễn, con nhất định sẽ không cho phép bất kỳ ai động vào."
"Bà ngoại đâu rồi ông?"
"Bà ngoại của con đang ngủ, đến sáng mai ông bảo bà ấy gọi điện thoại cho con sau." Ông ngoại nói: "Chuyện này nhất định không thể để cho bà ấy biết, nếu không bà ấy sẽ lo lắng."
"Vâng.

Ông ngoại nhớ phải giữ gìn sức khỏe."
Hai ông cháu trò chuyện với nhau thêm vài câu nữa, ông ngoại nói buồn ngủ nên đã cúp máy trước.

Kinh Hoằng Hiên nhìn đồng hồ, thấy bây giờ cũng không còn sớm nữa, liền đi vào trong phòng ngủ xem Mễ Mị đã dậy chưa.
Ở trong phòng ngủ, Mễ Mị thẫn thờ ngồi trên giường, thấy cánh cửa đột nhiên bị mở ra, đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, nhìn có vẻ cô đã dậy từ lâu rồi.

Kinh Hoằng Hiên đi đến gần hỏi cô: "Hôm qua em ngủ ngoan chứ?"
Mễ Mị khẽ gật đầu.
Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, anh đứng dậy kéo rèm cửa ra, ánh sáng ngay lập tức tràn vào trong căn phòng."Đã có bữa sáng rồi, em sửa soạn đi rồi đi ra ăn sáng." Kinh Hoằng Hiên dịu dàng nói, sau đó anh lập tức đi ra ngoài, để Mễ Mị có thời gian chuẩn bị.
Cánh cửa vừa đóng lại.

Mễ Mị ngay lập tức đưa tay lên che kín khuôn mặt.
Thực ra, cô đã dậy được một lúc rồi, nhưng...!cô cần thời gian để tiêu hóa...
Chuyện tối ngày hôm qua cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, nghĩ đến đây khuôn mặt của cô lại đỏ ửng lên.
Cô mở vòi nước lạnh ra, hắt thẳng nước lên mặt, rồi dùng khăn mặt để lau qua.

Mễ Mị mở mắt ra nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương.
Cô khẽ chu môi lên, rồi dùng tay véo má.

Rất mịn màng, nhưng cô vẫn không có cảm giác.

Sau đó cô cúi đầu xuống hôn mấy cái lên mu bàn tay, rồi dùng tay chà vào khuôn mặt.

Cô cảm thấy hơi ngứa...

Mễ Mị đột nhiên dừng động tác lại, cô hoảng sợ lắc đầu.
Cô bị điên rồi, nhất định là cô bị điên rồi!
Mễ Mị sửa soạn xong, cô đi ra ngoài tìm bữa sáng.

Thấy trên bàn đã để sẵn một miếng bánh mì sandwich cùng ly sinh tố.

Còn Kinh Hoằng Hiên đang ngồi bên cạnh, anh dùng thìa để quét bơ vào bánh mì
Nhìn động tác thành thạo của Kinh Hoằng Hiên khiến cho Mễ Mị có hơi bất ngờ, cô không ngờ anh lại trẻ con như vậy.
"Em cố ăn tạm nhé."
"Vâng!"
Bánh Sandwich mềm mại, vừa mới nướng xong nên ăn rất ngon.

Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn Kinh Hoằng Hiên, cô thấy anh vẫn giống như mọi khi.

Như thể, chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Mễ Mị cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đồng thời cô cố che giấu sự mất mát trong lòng mình.
Buổi sáng ngày hôm nay, không có hành động nào mờ ám, cũng không có lời ái muội nào cả.
Ăn xong bữa sáng, Kinh Hoằng Hiên nhìn cô nói: "Chúng ta đi ra đằng kia đón thuyền trưởng.

Sau đó sẽ quay trở lại biệt thự."
"Nếu em vẫn chưa muốn về, hoặc còn muốn đi chơi nữa thì để anh chở em đi chơi?"
"Chúng ta về biệt thự trước đi!"
Mễ Mị giống như bị đánh thức, cô vội vàng quay về tìm điện thoại của mình.

Cô nhớ lúc mới lên thuyền, cô nhận tin nhắn của Thu Viện Á nói mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cô có nhắn tin trả lời cô ấy, sau đó cô không thấy điện thoại đổ chuông.

Mà sáng này cô quên không kiểm tra điện thoại.
Điện thoại của cô đặt ở trên bàn phòng ngủ.

Quả nhiên điện thoại đã hết pin.

Cô thở dài, cô nghĩ mình nên đi sạc điện thoại trước.
Điện thoại đã hết pin, cô không thể gọi điện cho bất kỳ ai.

Cảm thấy quá chán, cô đi theo Kinh Hoằng Hiên đến phòng điều khiển để ngắm cảnh.

So với ban đêm, nhìn khung cảnh biển vào ban ngày sẽ đẹp hơn rất nhiều.


Bầu trời trong xanh, từng tia nắng chiếu xuống biển, thi thoảng lại có thuyền đánh cá lướt ngang qua.

Mễ Mị phấn khích nhìn những đàn cá đang bơi lộ.

Con thuyền đi lướt qua vô tình cắt ngang những ngọn sóng, những bọt nước liên tục bay lên, tạo thành một bức tranh xinh đẹp.
Con thuyền nhanh chóng đi đến đảo san hô gần đó.

Từ phía xa cô nhìn thấy một người đàn ông, khi con thuyền dần dừng lại.

Mễ Mị có thể nhìn vẻ mặt kích động và vui vẻ của vị thuyền trưởng đó.
"Ông chủ!"
Mễ Mị nhớ lại tối ngày hôm qua cả hai người nhẫn tâm để thuyền trưởng ở lại đây, cô lo lắng quan tâm hỏi: "Ngày hôm qua ở đây có lạnh không ạ?"
"Mễ tiểu thư, tôi không hề cảm thấy lạnh! Với lại tôi còn ngủ rất ngon! Tôi xin phép đi làm việc đây ạ!" Ông ấy cúi người xuống chào hỏi cô, sau đó vội vã chạy vào phòng điều khiển.
Mễ Mị:...
Thuyền đã cập bến, cô thấy có nhiều du khách đang vui chơi ở ngoài bãi biển.

Các cửa hàng cũng lần lượt mở cửa.
Trái lại khu biệt thự bọn họ đang ở có vẻ rất yên tĩnh, hẳn là do bây giờ mọi người vẫn còn đang ngủ say.

Mễ Mị không thèm để ý đến Kinh Hoằng Hiên đang đứng ở phía sau, cô vội vã chạy đi tìm Thu Viện Á.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, Thu Viện Á vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhưng khi nhìn thấy người ngoài cửa là Mễ Mị, cô ấy ngay lập tức ngồi dậy hét: "Mễ Mị! Cậu đi chơi vui đến mức quên đường về nhà! Cậu không thèm trả lời tin nhắn của tôi!"
Mễ Mị đóng cửa phòng lại: "Không phải đâu, điện thoại của tôi hết pin, lúc đó tôi không để ý nên quên không mang đi sạc."
"Đêm qua cậu ở chung với Kinh Hoằng Hiên có vui không~" Thu Viện Á có vẻ thích hóng chuyện bát quái của cô hơn.
"Để lát nữa chúng ta nói sau, cậu mau kể cho tôi nghe tối ngày hôm qua đã xảy chuyện gì!" Mễ Mị vội vàng ngồi xuống giường
Nói đến đây, vẻ mặt Thu Viện Á ngay lập tức thay đổi, nếu có kèm theo hiệu ứng, Mễ Mị nghĩ bây giờ đầu của cô ấy sẽ xuất hiện nhiều chùm pháo hoa rực rỡ.
"Fuck! Quá bùng nổ luôn! Ba người Kinh Hồng Phỉ, Tư Niên và Nghê Nhất Lâm đã cãi nhau một trận lôi đình, tiếc là cả ba người đó đã rời đi mất rồi!"
Mễ Mị:!!!
——
Tối hôm qua, mặc dù Tư Niên đã nhất quyết phản đối nhưng mọi người không hề để tâm đến điều này.

Mấy người Thu Viện Á quay sang nhìn Kinh Hồng Phỉ.

Mặc dù cô ta che giấu rất tốt, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra cô ta đang rất bối rối.
"Nếu tất cả các cô gái ở đây đều đồng ý chơi, vậy thì tôi không khách khí!" Tần Vũ bật cười nhìn mọi người.

Anh ta là một thiếu gia ăn chơi, đương nhiên rất thích mấy trò chơi kích thích như này.
Anh ta tinh ý, nên dễ dàng nhận ra được sự kỳ lạ của mấy người trong bữa tiệc, ngồi quan sát suốt hai tiếng đồng hồ, nên anh ta đã đoán ra được một vài điều.

Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị chắc chắn cũng có liên quan đến chuyện này.

Nhất là lúc hai người bọn họ rời đi chỉ còn lại ba người kia, khiến cho mọi chuyện càng trở nên dễ đoán hơn.
Tần Vũ trong lòng càng cảm thấy phấn khích!
"Tôi sợ mấy người các cậu không dám chơi thôi~ "
"Ai thèm sợ! Có gì nói thẳng ra đi!" Đám người trở nên ồn ào, từ nhỏ đến lớn bọn họ chưa từng biết sợ là gì~
Tần Vũ khẽ liếm khóe môi: "Là thật hay giả."
Đầu tiên là tìm một căn phòng còn trống, sau đó tiến hành chia đội, một nam một nữ sẽ cùng nhau lên giường, dùng chăn che kín từ thắt lưng xuống dưới chân.

Trong thời gian mười lăm phút, hai người bọn họ sẽ mô phỏng động tác làm tình.

Còn những người khác sẽ đứng quan sát xem.

Rồi đoán họ đang làm thật hay đang đóng giả.
Mỗi lần cá cược sẽ mất mười vạn nhân dân tệ.
Vừa mới giải thích quy tắc của trò chơi xong, mọi người bắt đầu hét toáng loạn lên.

Phản ứng của mỗi người đều khác nhau.
Nghê Nhất Lâm trợn tròn mắt lên nhìn, cô ấy không ngờ mọi người lại chơi lớn như vậy.

Tư Niên hoảng sợ, anh ta quay sang nhìn Kinh Hồng Phỉ: "Mấy người bạn của em, định làm...?" Giọng nói lộ rõ sự hoài nghi.
Kinh Hồng Phỉ bật cười, nắm chặt lấy tay của Tư Niên, nói nhỏ vào tai anh ta: "Anh chỉ cần đứng ngoài xem là được rồi."
Còn phía bên này, Phương Kỳ ngay lập tức nhảy lên người Trâu Tự Lượng: "Bắt đầu đi! Tôi nhất định phải ép khô tên khốn này.

Tốt nhất anh đừng có làm tôi tức giận!"
Trâu Tự Lượng cũng không hề kém cạnh: "Con bà nó! Cô định bóp cổ tôi đến chết hả.

Ôi trời ơi! Tôi đã bị mất trinh tiết!"
Hầu hết mọi người đều đồng ý chơi và nhìn ai cũng rất phấn khích! Mọi người kéo nhau lên lầu hai tìm phòng trống.

Nghê Nhất Lâm hoảng sợ, cô ấy quay sang cầu xin Kinh Hồng Phỉ: "Phỉ Phỉ, cậu, mau cứu tôi với."
"Cậu cứ yên tâm đi, tất cả mọi người đều ở đây.

Chắc chắn Tần Vũ không dám làm gì đâu, cậu chỉ cần phối hợp theo cậu ta là được."
Cô ấy quay sang cầu xin sự giúp đỡ của Tư Niên, Tư Niên nắm chặt tay lại, Kinh Hồng Phỉ lạnh lùng dắt anh ta rời đi.
Cặp thi đấu đầu tiên chính là Phương Kỳ và Trâu Tự Lượng.

Phương Kỳ cưỡi trên người Trâu Tự Lương, cả hai người bọn họ liên tục lắc lư, mạnh đến mức khiến Trâu Tự Lượng suýt chút nữa nôn bữa tối ra.

Trâu Tự Lương vùng vẫy la hét rất thê thảm, cái giường liên tục kêu cót két, nhưng vì nhìn là biết đang đóng.

Mọi người còn hùa nhau nói cứ tưởng đây là lò mổ heo.
Mười lăm phút sau, hai người bọn họ xốc chăn lên, và đúng như mọi người đoán, hai người này chỉ đang đóng kịch.

Trâu Tự Lượng đau khổ lôi điện thoại ra chuyển tiền cho mọi người: "Rốt cuộc tôi đã gây ra lỗi lầm gì...!Vừa làm ôsin lại kiêm luôn chức vụ ấm giường, đã không nhận được tiền công lại còn bị mất tiền oan.


Trời ơi! Sao tôi lại thảm thế này."
Phương Kỳ ngồi ở bên cạnh nghe thấy vậy liền không nhịn được, mười lăm phút vừa nãy, cô ấy cũng rất mệt.
Cặp thi đấu thứ hai chính là Nghê Nhất Lâm và Tần Vũ.

Nghê Nhất Lâm nở nụ cười miễn cưỡng, cô ấy quay sang nói với Tần Vũ: "Trong lúc trò chơi, mong anh giúp đỡ tôi."
Tần Vũ ghé sát vào tai cô ấy: "Em cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp với em thật tốt."
Chăn bông vừa được phủ lên, Nghê Nhất Lâm nhìn thấy Tần Vũ đang nằm đè lên người cô ấy, trong lòng cô ấy rất hoảng sợ, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.
"Bắt đầu tính thời gian."
Vừa dứt lời, Tần Vũ ngay lập tức hôn lên cổ của Nghê Nhất Lâm, anh ta còn dùng răng để cắn.
"Á!" Nghê nhất lâm hoảng sợ hét toáng lên, cô ấy trợn tròn mắt nhìn Tần Vũ.

Nhưng mọi người chỉ tập trung nhìn động tác lắc lư phía bên dưới của hai người.
"Trời ơi! Đã có chuyện xảy ra!"
"Thật mãnh liệt ha ha ha ha, hai người Phương Kỳ cần phải học hỏi hai người này."
Nhưng chỉ có mình Nghê Nhất Lâm biết, bọn họ không phải đang diễn kịch.

Cô ấy đang mặc trang phục của công chúa Jasmine trong bộ phim "Aladin và cây đèn thần".

Tay của Tần Vũ đặt trên đùi cô ấy, từ từ di chuyển khe hở ở giữa hai chân.

Và càng ngày có xu hướng di chuyển lên phía bên trên.
Anh ta đang định làm thật!
"Anh mau thả tôi ra!"
"Đừng có nói mấy lời luyên thuyên ở trên giường."
Ánh mắt của Tần Vũ rất tập trung, trước ánh mắt tò mò của mấy người đang đứng xem, bàn tay anh ta di chuyển lên phía bên trên, chạm vào vòng một căng đầy của cô ấy.
"Á đừng mà!"
Nghê Nhất Lâm hoảng sợ, cô ấy thu mình lại, dùng hết sức để trốn chạy, cô ấy liên tục vùng vẫy, khiến cho cái chăn bông bị xốc lên.
Tần Vũ nở nụ cười xấu xa, anh ta nói nhỏ vào tai của Nghê Nhất Lâm: "Ngày hôm nay, tôi vô tình nhìn thấy cô đi đến gõ cửa phòng của Kinh Hoằng Hiên, tôi không ngờ cô có lá gan lớn mật đến mức dám đi quyến rũ anh ta.

Hay là tại vì cô quá dâm đãng."
Trước khi cô ấy định chạy trốn, Tần Vũ đã kéo quần cô ta xuống, mọi người có thể nghe được tiếng nóc nức nở từ trong chăn vọng ra.
"Xin anh thả tôi ra! Mọi người xin hãy cứu tôi!" Nghê Nhất Lâm bật khóc nức nở
Rầm một tiếng!
"Con mẹ nó!" Tần Vũ ngã xuống đất, anh ta bị Tư Niên đấm thẳng vào cằm.

Tất cả mọi người xung quanh đều hét toáng lên.
Tư Niên không quan tâm tới ánh mắt của những người khác, anh ta dùng chăn phủ lên người Nghê Nghê Lâm.
"Mày không nghe thấy cô ấy nói không muốn rồi sao! Mày đang định cưỡng hiếp cô ấy!" Anh ta tức giận quay sang mắng chửi những người chỉ biết đứng: "Còn mấy người chỉ biết đứng nhìn! Chẳng lẽ mấy người không nhìn thấy cô ấy đang kêu cứu!"
Tần Vũ từ trên đất bò dậy.

"Con mẹ nó mày bị điên à!" Quần áo trên người anh ta vẫn chỉnh tề.

Ngoại trừ khóe miệng bị sưng vù do Tư Niên vừa đấm.
"Mày nhìn cho rõ đi! Tao chẳng làm gì cô ta cả?".