Hòn đảo này nằm ở phía nam thành phố H, nhìn trên bản đồ hòn đảo này trông giống hình bầu dục.

Khung cảnh trên hòn đảo rất đẹp, với những bãi cát trắng trải dài vô tận.

Ở dưới biển có rất nhiều vịnh san hô, và ở đây nhiều loại sinh vật biển, hòn đảo này được bao quanh bởi khu rừng ngập mặn nguyên sinh.

Hòn đảo này được thiên nhiên ban tặng cho rất nhiều cảnh đẹp, hiện tại con người tạo thêm rất nhiều công trình hòn đảo này, và biến nó trở thành địa điểm du lịch nổi tiếng.
Gia đình nhà Thu Viện Á đã đấu thầu thành công, họ sở hữu rất nhiều khu nghỉ dưỡng trên hòn đảo này.

Vì bữa tiệc tối này, cô ấy cố dặn nhân viên để dành một phần khu nghỉ dưỡng đẹp nhất và rộng nhất, để mọi người có thể tận hưởng và vui chơi bên nhau.
"Chúng ta sẽ ở đây trong hai ngày này.

Mọi người vào phòng cất đồ đạc đi.

Buổi tối này sẽ có một bữa tiệc được tổ chức trong phòng khách." Thu Viện Á quay sang nói với mọi người: "Mọi người có thể tùy ý lựa chọn phòng nhé! Ở đây chúng ta có 12 người và mỗi người sẽ ở một phòng riêng nhé."
Ở trên du thuyền, sau khi mọi người trao đổi thẻ bài với nhau, mặc dù có tình huống bất ngờ xảy ra, nhưng mấy người vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Mọi chuyện đã đi đến nước này, được đi ra ngoài chơi ai cũng cảm thấy vui, và cũng không để mọi người phát hiện ra chuyện này.
Từ sau khi Kinh Hoằng Hiên trao đổi thẻ bài, Mễ Mị ngay lập tức thay đổi thái độ, cô buồn bã ngồi im một chỗ.

Bây giờ cô thực sự không có tâm trạng để vui chơi.
Kinh Hoằng Hiên đổi thẻ bài với ai không đổi, tại sao anh lại nhất quyết phải đổi với Tư Niên! Thẻ bài trong tay của Tư Niên, bốn người bọn cô đều biết trên đó ghi tên của Nghê Nhất Lâm, bây giờ nó đã vào rơi vào tay của Kinh Hoằng Hiên.

Điều này không phải rất phiền phức sao!
Nhưng không có một ai hiểu nỗi khó chịu trong lòng Mễ Mị.

Các cô nghĩ rằng có tình huống bất ngờ xảy ra mà thôi, còn đối với cô mà nói, đây chính là mối hiểm họa.
Trong khoảng thời gian này, cô ngày đêm cảnh giác, mặt dày mặt dạn ở lì trong văn phòng làm việc của Kinh Hoằng Hiên, nhất quyết không cho kẻ địch tiến lại gần.

Lúc cô tưởng rằng chiến thắng đã nằm trong tầm tay.

Nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được cốt truyện? Phải trải qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng họ cũng sẽ ở bên nhau?
Mễ Mị đang rất tức giận.

Trong lòng cô trào dâng lên cảm xúc chua xót và buồn bã.

Cô cố gắng kìm chế những giọt nước mắt.
Lúc du thuyền cập bến, cô không thèm để ý đến Kinh Hoằng Hiên, vẻ mặt lạnh lùng bước vào trong khu nghỉ dưỡng.

Kinh Hoằng Hiên đi theo phía sau cô, tay của anh còn cầm theo hành lý.
Mễ Mị đi thẳng lên lầu hai, tìm một căn phòng còn trống.

Thẻ phòng đã được để cài sẵn ở trước cửa.

Mễ Mị đùng đùng nổi giận giành lấy hành lý của mình, đóng sầm cánh cửa trước mặt Kinh Hoằng Hiên.
Ở bên ngoài, Kinh Hoàng Hiên nhìn cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, lại nhớ đến vẻ mặt tức giận của người kia.

Anh im lặng nhắm mặt lại, cầm theo hành lý dọn đến ở phòng bên cạnh.
Sau khi Kinh Hoằng Hiên bước vào trong phòng, lúc này Nghê Nhất Lâm từ trong cầu thang bước ra, cô nhìn chằm vào hai căn phòng trước mặt, sau đó nhìn sang căn phòng phía bên phải còn trống, cô ấy quyết định chọn căn phòng đó.
Cạch.

Cánh cửa đã bị khóa trái lại.
Kế hoạch bí mật trong chuyến đi du lịch:
[ Mễ Mị: Đột nhiên muốn đi đánh người.


jpg.

]
[ Thu Viện Á: TAT Kế hoạch hoàn hảo của tôi đã bị phá hủy...!]
[ Vương Quỳnh Nguyệt: Bật khóc nức nở.jpg ]
[ Phương Kỳ: Hầy...!Tiểu Thu, máy nghe lén vẫn hoạt động chứ? ]
[ Thu Viện Á: Đúng rồi! Tôi không bắt được tín hiệu của máy nghe lén.

Mọi người có nghĩ rằng Lão Kinh đã phát hiện ra máy nghe lén và đã tiêu hủy nó rồi không...!]
[ Mễ Mị: Tôi không thể nhịn được nữa! Mọi người đừng cản tôi, tôi nhất định phải đánh chết anh ta! ]
[ Phương Kỳ: Đừng nóng, đừng nóng, đây chỉ là trò chơi mà thôi.

Cậu hãy đặt niềm tin ở Lão Kinh.]
Mễ Mị lệ rơi tràn mi: Hai người bọn họ mới là kẻ dễ xảy ra chuyện nhất.

Cô nhất định không thể để hai người này làm angel của nhau!
[ Vương Quỳnh Nguyệt: Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? ]
[ Thu Viện Á: Xem ra, chúng ta phải sang kế hoạch B.

]
[ Mễ Mị: Mau nói kế hoạch B ra đi? ]
[ Thu Viện Á: Mọi người cùng nhau suy nghĩ đi...!]
[ Mễ Mị:...!]
[ Phương Kỳ:...!]
[ Vương Quỳnh Nguyệt:...!]
Mễ Mị buồn bã nhìn tấm thẻ đang đặt trên bàn, cái cảm giác khó hiểu xuất hiện, nó đã tạo thành khối và đang chuẩn bị bùng nổ!
Đúng rồi! Cô vẫn chưa xem thẻ bài của mình! Cô ngay lập tức gọi điện thoại cho Phương Kỳ.
[ Mễ Mị: Phương Kỳ, cậu lén lấy thẻ bài của Trâu Tự Lượng đưa cho tôi được không, tôi lén vào phòng Kinh Hoàng Hiên để trao đổi thẻ bài! ]
[ Phương Kỳ: Hả? Mị Mị, tôi không ngờ cậu lại là người có ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy ~ tôi cảm thấy Kinh Hoằng Hiên không phải loại người đó đâu O.O ]
[ Mễ Mị: Không được! Tôi nhất quyết không thể để Kinh Hoằng Hiên làm angel của cô ta! ]
[ Mễ Mị: Nhất! Định! Không thể! Để như vậy được! ]
Đây không phải vấn đề có liên quan đến ham muốn chiếm hữu! Chính anh đã tự phá hủy luật chơi trước.

Vậy thì anh đừng trách tôi phạm luật.
——
Mễ Mị lấy được tấm thẻ dự phòng từ chỗ của Thu Viện Á.

Lúc Thu Viện Á đưa chìa khóa cho cô, cô ấy còn trêu chọc cô: "Mị Mị, cậu đang lo lắng cho Kinh Hoằng Hiên sao?"
Ha ha.

Ta đang sợ muốn chết đây nè.
Cô vẻ mặt tràn ngập oán khí đứng trước cửa phòng của Kinh Hoằng Hiên.
Mấy phút trước, cô đã gọi điện thoại cho Kinh Hoằng Hiên nói du thuyền đã xảy ra vấn đề, kêu anh mau đi ra xem thử.

Mễ Mị đứng ở cửa, cô ngay lập tức nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh truyền ra.

Thông qua camera giám sát, cô thấy anh đã thay một bộ trang phục khác đi ngang qua phòng cô của cô.

Lúc này cô mới dám mở cửa phòng ra.
Cạch.
Cánh cửa đã được mở ra.

Mễ Mị bước vào trong phòng.
Thiết kế của căn phòng này khá giống với căn phòng cô đang ở.


Kinh Hoằng Hiên vẫn để hành lý ở ngoài phòng khách.

Hình như anh vẫn chưa sắp xếp hành lý.
Cô biết bình thường Kinh Hoằng Hiên thường để mấy đồ nhỏ như chìa khóa vào trong ví thường.

Lúc ở trên thuyền, cô thấy anh để thẻ bài vào trong ví.
Mễ Mị nhìn lướt qua căn phòng một lượt, ánh mắt của cô tập trung nhìn vào bàn uống nước, cô thấy chiếc ví màu đen đặt ở trên bàn.

Cô vội vàng mở nó ra xem.
Cô đã tìm kiếm mọi ngóc ngách.
Nhưng...!vẫn không tìm thấy.
Mễ Mị nghĩ.

Lẽ nào Kinh Hoằng Hiên trước khi đi ra ngoài đã cầm theo thẻ bài??
Cô tức giận ném chiếc ví xuống bàn, cô chống tay xuống bàn, bắt đầu phân tích.
Trong đầu cô thoáng hiện lên bộ quần áo mà Kinh Hoằng Hiên mặc trước khi đi ra ngoài, chẳng lẽ nó vẫn ở bộ quần áo lúc nãy của anh.

Dù chỉ là tia hy vọng nhỏ, Mễ Mị cũng không từ bỏ.

Cô bước vào trong phòng tắm, thấy bộ vest màu đen đang được treo trên giá treo đồ.
Mễ Mị không hề do dự, cô lập tức lục trong túi quần âu của anh.

Cô tìm thấy vật thể lạ trong túi quần, có hình vuông, cô còn nghe thấy thanh âm ma sát gỗ.

Mễ Mị rất phấn khích!
Cô dùng tay lôi nói ra, và nó chính là tấm thẻ bài.!
Cuối cùng cô cũng tìm thấy!
Tìm được tấm thẻ bài khiến cho cô rất phấn khích.

Tảng đá đè nặng trong lòng cô đã được tháo xuống.

Nên cô đã quên không cảnh giác và đề phòng xung quanh.
Cô tháo sợi ruy băng màu đỏ ra.

Mễ Mị thở phào nhẹ nhõm, cô mở chiếc thẻ gỗ ra.
Trong nháy mắt, nét mặt cô ngay lập tức thay đổi.
"Em có ngạc nhiên không?" Một giọng nam trầm quen thuộc vang lên từ phía sau lưng cô, truyền thẳng vào tai, khiến cho cả người lạnh ngắt.
Mễ Mị hoảng sợ, cô hét toáng lên!
Quay người lại, cô thấy Kinh Hoằng Hiên đang đứng phía sau lưng mình.

Vẻ mặt đắc ý, giống như lúc người thợ săn nhìn thấy chú nai nhỏ đang nằm ngoan ngoãn trong cái bẫy của mình.
Kinh Hoằng Hiên giơ tay lên, chạm vào tấm thẻ mà Mễ Mị đang cầm, anh nhìn cái tên trên tấm thẻ.
"Khi biết mình chính là angel của anh, em cảm thấy có vui không?"
Mễ Mị nhìn xuống bàn tay của anh, anh giống như đang ôm cô vào lòng, đầu ngón tay của anh khẽ chạm vào miếng gỗ.
Cô nhìn rõ tên trên tấm thẻ.

Và đó chính là tên của cô—— Mễ Mị.
"Tại sao lại như vậy?" Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt của cô tràn ngập sự tò mò.
"Em nên giải thích với anh trước, tại sao em lại lẻn vào phòng anh, còn định trộm quần của anh?" Kinh Hoằng Hiên khẽ cong khoé môi lên.
Mễ Mị ngay lập tức ném quần của anh xuống đất: "Em không thèm ăn trộm quần của anh! Em mong anh đừng có đặt điều vu khống cho em được không!"
Kinh Hoằng Hiên khẽ nghiêng đầu, nhìn cô cười.

Mễ Mị không muốn phí thời gian đôi co với anh.

Cô cầm tấm thẻ lên, nghiêm túc hỏi anh.
"Tại sao anh lại cầm tấm thẻ bài của em? Tấm thẻ lúc trước đâu rồi!"
Kinh Hoằng Hiên hỏi ngược lại cô: "Tại sao em biết đây không phải là tấm thẻ của anh?"
Bởi vì tấm thẻ anh đang cầm là của Nghê Nhất Lâm! Mễ Mị nhắm mắt lại, cô rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, liền quay sang hung hăng đánh một cái lên cánh tay của anh!
Em nói cho anh biết, em đã nhịn anh lâu lắm rồi đó!
Kinh Hoằng Hiên để mặc cho cô đánh, anh quay sang nhìn Mễ Mị, đột nhiên anh tiến lại gần: "Bởi vì em biết, tên của người được ghi trên tấm thẻ mà anh đã trao đổi với Tư Niên, đúng không?"
"Anh đoán, người đó chính là Nghê Nhất Lâm đúng không?" Kinh Hoằng Hiên nhấn mạnh từng chữ một, anh đang từ từ tiết lộ bí mật được ẩn giấu đằng sau chiếc hộp Pandora.
Anh...!Đã biết tất cả mọi chuyện.
Mễ Mị nhìn người trước mặt, lông mi cô liên tục giật giật, hơi thở cô dần trở nên nặng nề, đầu óc của cô bây giờ trống rỗng.

Cô không biết bây giờ nên nói gì.
Kinh Hoằng Hiên đưa tay ra đỡ lấy cô, nhẹ nhàng bế Mễ Mị ra khỏi nhà tắm, còn chu đáo rót cho cô một cốc nước ấm, hai người ngồi trong phòng khách im lặng nhìn nhau.
Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh nói: "Anh biết bây giờ em có rất nhiều thứ muốn hỏi.

Anh hứa sẽ trả lời toàn bộ câu hỏi của em.

Nhưng bây giờ em phải xin lỗi anh trước."
"Em không hề làm điều gì sai trái cả?"
"Anh nhớ em từng nói rằng, hai người chúng ta sẽ làm đồng minh, cùng sát cánh bên nhau đúng không?"
Mễ Mị khẽ gật đầu.
"Nhưng em luôn giấu giếm anh tất cả mọi chuyện.

Lần này em bảo anh đi ra ngoài chơi với em, nhưng sự thật là em đang lén lút giấu anh làm điều gì đó." Kinh Hoằng Hiên nhìn cô: "Em đã biết lỗi sai của mình chưa?"
Không phải anh cũng giấu em rất nhiều chuyện sao? Mễ Mị ai oán nghĩ thầm, thay vì ngồi đây trách mắng em anh cũng nên tự nhìn nhận bản thân mình.

Cô bĩu môi: "Chuyện lần này không liên quan gì đến anh, nên anh không cần phải biết."
"Không, anh nhất định phải biết, bởi vì anh không thích đứng ở thế bị động.

Tốt nhất em nên chủ động nói cho anh, chẳng may anh lỡ phát hiện ra điều gì đó.

Anh sẽ...!phá tan trò chơi đó chẳng hạn." Kinh Hoằng Hiên nở nụ cười xấu xa nhìn cô.
Mễ Mị rất tức giận!
Trước khi Mễ Mị chuẩn bị bùng nổ cơn tức giận, Kinh Hoằng Hiên đã chủ động giải thích: "Em có muốn biết lý do vì sao anh lại đổi thẻ bài với Tư Niên không? Để anh giải thích cho em."
Mễ Mị cầm cốc nước lên uống một hơi, cô khẽ gật đầu.
Kinh Hoằng Hiên di chuyển đến trước mặt cô, anh giơ tay ra, để lộ ra chiếc đồng hồ bạch kim sáng lấp lánh.

Kinh Hoằng Hiên ấn vào mấy cái nút ở bên cạnh.
Chỉ một vài thao tác đơn giản, mặt đồng hồ đột nhiên bật lên, để lộ ra màn hình vi tính ở phía bên dưới.

Màn hình đang hiện màu đen, và ở trên đó có rất nhiều mạch sóng điện tử màu xanh, đặc biệt ở góc trái màn hình còn có thể xác định tọa độ và nơi đối tượng đang đứng.

Có một dấu đỏ đang nhấp nháy, hình như nó đang di chuyển.
Mễ Mị giữ chặt lấy tay Kinh Hoằng Hiên, cô trợn tròn mắt lên nhìn.
Công nghệ cao?
"Đồng hồ của anh được cài thêm tính năng phát hiện máy nghe lén.

Buổi tối hôm nay, lúc hai người chúng ta bước lên thuyền, đồng hồ đã phát ra tín hiệu cảnh bảo.

Sau đó, anh đã đi dạo một vòng quanh thuyền để kiểm tra."
"Khi nhìn thấy ba người xuất hiện, anh chắc chắn rằng trong du thuyền này đã cài máy nghe lén.

Và anh biết nó nằm trong chiếc hộp mà bọn em đang cầm." Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh giải thích cô nghe.
Mễ Mị ngơ ngác, cô ngạc nhiên hỏi: "Tại sao em không nghe thấy đồng hồ của anh phát tín hiệu? Với lại làm sao anh biết tấm thẻ của Tư Niên có vấn đề?"
Kinh Hoằng Hiên làm theo ý của cô, anh mở điện thoại ra.

Ấn vào một phần mềm.

Cô nhìn thấy rõ các biểu tượng màn hình, ở phía bên trái còn ghi lại lịch trình di chuyển đối tượng.

So với đồng hồ, thì màn hình điện thoại nhìn rõ hơn rất nhiều.
Mễ Mị = =!!!

"Bây giờ đến lượt em giải thích với anh, tại sao em phải lao tâm khổ tứ nhất quyết phải tổ chức bằng được chuyến đi du lịch lần này?" Kinh Hoằng Hiên đoán Mễ Mị đã hiểu, nên anh khoanh tay lại chờ câu trả lời của cô.
Mễ Mị do dự, cô giải thích: "Cũng không đến mức lao tâm khổ tứ...!Bọn em làm như vậy vì muốn giúp đỡ Kinh Hồng Phỉ..."
"Nghê Nhất Lâm có mối quan hệ dây dưa không rõ ràng với bạn trai của cô ấy! Bọn em đã giải thích nhưng cô ấy không tin, chúng em không thể đứng yên một chỗ nhìn cô ấy bị người ta lợi dụng.

Nên đã...."
Vẻ mặt của Kinh Hoằng Hiên hiện rõ sự ngạc nhiên."Không phải bình thường mối quan hệ của bọn em rất tệ sao?"
"Đúng là bọn em không hề ưu nhau.

Nhưng khi đối diện với tra nam tiện nữ, chúng ta phải gạt mấy chuyện đó sang một bên, cùng nhau chiến đấu bảo vệ công lý! Hơn nữa, cô ấy dù gì cũng là em gái của anh." Mễ Mị nửa thật nửa đùa giải thích với Kinh Hoằng Hiên.
Lột trần bộ mặt của tra nam tiện nữ là thật, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi, còn muốn chặn con đường sống của Nghê Nhất Lâm.

Nếu Kinh Hồng Phỉ biết được chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ chán ghét cô ta.

Và sẽ không còn làm cầu nối để cô ta tiếp cận Kinh Hoằng Hiên nữa.

Đây mới lý do chính.
Dạo gần đây, cô cũng biết được cách làm của mình rất hiệu nghiệm.

Ninh Tuấn Thần cũng sắp trở về nước.

Đổng Hàng nhanh chóng điều tra được manh mối.

Cô sẽ đem toàn bộ sự thật nói cho Kinh Hoằng Hiên biết, trừ khi đầu óc của Kinh Hoằng Hiên có vấn đề.

Nhưng, nếu anh vẫn muốn ở bên Nghê Nhất Lâm.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Mễ Mị lóe lên.

Nếu cô vẫn không thể thay đổi được cốt truyện, thì cô sẽ đi mua khẩu súng.

Đầu tiên là giết Kinh Hoằng Hiên! Sau đó cô sẽ giết Nghê Nhất Lâm! Hừ = =.
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên cảm thấy âm khí bao quanh người Mễ Mị, anh nhịn không được liền đưa tay lên xoa mũi.
Có phải anh đã lỡ đi quá xa? Hình như anh đã thực sự chọc giận cô, biểu cảm của cô có gì đó không ổn...
Bầu không khí trở nên trầm xuống, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên lên tiếng: "Thực ra, cho dù bọn em có cài máy nghe lén lên người Tư Niên thì anh thấy cách làm này cũng không hiệu quả."
"Dù bọn em có tạo cơ hội cho bọn họ ở cạnh nhau.

Ngay cả khi giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì, thì họ cũng đổ lỗi tại trò chơi.

Hơn nữa, rất khó có thể đảm bảo rằng cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ có điểm gì bất thường."
"Cho dù Nghê Nhất Lâm là angel của Tư Niên, anh ta càng lấy lý do để bảo vệ Nghê Nhất Lâm.

Và mọi người không thể nghi ngờ anh ta được.

Chúng ta chỉ có 2 ngày, anh ta có thể dễ dàng kiểm soát được bản thân."
Mễ Mị rất ngạc nhiên.
Kinh Hoằng Hiên dạy cho Mễ Mị biết khoá học tâm lý của đàn ông: "Đàn ông chỉ lộ ra cảm xúc thật khi anh ta đang bị mất kiểm soát."
"Đàn ông sẽ rất giận khi nhìn thấy người con gái anh ta yêu bị bắt nạt hoặc có người đàn ông khác để ý đến người con gái anh ta yêu." Có sợi tóc rơi trên má của cô, anh dịu dàng giơ tay lên, cầm sợi tóc đó lên để ra sau tai của cô,"Em cứ thử dùng cái đầu nhỏ của mình suy nghĩ thử xem."
"Trong số những người có mặt ở đây, dựa theo những gì anh biết Tần Vũ là vị công tử thiếu gia ăn chơi."
Mễ Mị định lên tiếng trả lời, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Hai người quay sang nhìn nhau, Kinh Hoằng Hiên nhún vai ý bảo anh cũng không biết đó là ai.

Mễ Mị đứng dậy, cô kiễng chân lên nhìn qua khe cửa, cô nhìn thấy có một cô gái đang đứng chờ ở bên ngoài.

Nghê Nhất Lâm!
Không ngờ cô ta lại tìm đến đây nhanh như vậy!
Cô quay lại thì nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên đã đứng ở phía sau.

Cô chỉ tay vào ngực anh, hung dữ nói:
"Tí nữa em xử lý anh sau."
Sau đó cô đi thẳng đến cái tủ quần áo cách đó không xa, cô mở cửa ra và bước vào trong tủ.
Mễ Mị chỉ dám mở hé hé cánh cửa tủ ra, cô nhìn về phía Kinh Hoằng Hiên, thấy anh cũng đang nhìn cô, cô liền dùng tay để ra tín hiệu.
Cô thực sự rất muốn xem con nhỏ này định giở trò gì?.