Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Lưu Khải Truyện, Mễ Mị vội vàng giải thích: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là chúng ta quen nhau lâu như vậy, tôi cũng chưa có thông tin liên lạc của anh."
"Ngoài ra, tôi cần anh giúp một việc nhỏ."
Lưu Khải Truyện đẩy kính của mình.

Lấy điện thoại ra và thêm Mễ Mị làm bạn.

Ting một tiếng, tài khoản có avatar hình con mèo hiện lên trên màn hình.
Sau khi Lưu Khải Truyện lưu tên, anh cất điện thoại, ngẩng đầu hỏi cô: "Cô Mễ muốn nhờ tôi giúp việc gì? Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp."
"Tôi chưa thể nói trước được.

Chỉ là trong tương lai tôi có thể sẽ gặp phải chuyện phiền phức, lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết." Mễ Mị hơi ngượng ngùng vuốt tóc và chỉ vào mặt mình: "Anh cũng biết rằng sau khi đính hôn, chúng tôi ít gặp nhau hơn và tôi không thể thường xuyên ở cạnh anh ấy.

Vì vậy, tôi muốn biết thêm để hiểu anh ấy hơn."
Lưu Khải Truyện ngay lập tức hiểu ý của Mễ Mị.

Hóa ra là cô cố tình tìm anh làm nội gián.

Có vẻ như cô Mễ rất thích Kinh tổng.
"Cô Mễ, quan hệ nam nữ của Kinh tổng rất đơn giản.

Tôi có thể đảm bảo với cô điều này".

Lưu Khải Truyện cũng liệt kê những sự việc để đảm bảo tính xác thực của lời anh nói: "Chủ tịch rất bận.

Hôm nay anh ấy có đến 12 cuộc họp cả lớn cả nhỏ."
Mễ Mị ra vẻ ngạc nhiên và nói: "Nhiều như vậy sao! Chắc anh ấy vất vả và mệt mỏi lắm.

Về sau, anh cũng có thể nói những chuyện này cho tôi, nếu biết sớm thì hôm nay tôi sẽ mang theo một máy mát xa đến đây rồi."
Lưu Khải Truyện:...
Mễ Mị vui mừng cười với Lưu Khải Truyện, và xoay người tìm Kinh Hoằng Hiên, nhưng Lưu Khải Truyện gọi với theo cô để ngăn cô lại.
"Cô Mễ, Kinh tổng không thích bị theo dõi.

Cô cũng nhớ là mấy năm trước ở nước ngoài..."
Mễ Mị quay lại và nhìn thấy đôi đồng tử nhạt nhẽo của Lưu Khải Truyện rất rõ ràng.

Cô ngay lập tức nhận ra rằng đây là người mà cô không thể đụng vào.
Ai......
Mễ Mị nhớ rằng trong ký ức của nguyên chủ, cô đã từng hối lộ các bạn học xung quanh Kinh Hoằng Hiên để họ theo dõi và nói cho cô mọi chuyện của Kinh Hoằng Hiên, và khi bị anh phát hiện họ đã bị gãy chân.

Trong cuộc điện thoại xuyên đại dương đó, giọng nói lạnh như băng của Kinh Hoằng Hiên cùng với âm thanh là những tiếng hét thảm thiết đã trở thành cơn ác mộng của nguyên chủ trong thời gian dài.
Trong một thời gian dài sau đó, những cuộc gọi giữa họ ít đến đáng thương.
"Khi đó tôi còn trẻ, và kể từ đó bọn tôi đã phát triển hơn rất nhiều.

Tôi sẽ không còn giống như xưa."
"Tôi chỉ muốn quan tâm anh ấy nhiều hơn." Mễ Mị cười nhẹ với Lưu Khải Truyện, sắc mặt cũng có chút trầm xuống.
Sau khi Mễ Mị nói những lời này, cô đã rất xúc động.
Vẻ mặt thư ký Lưu không có gì thay đổi, nhưng một lúc sau anh mới gật đầu với nụ cười chân thành: "Xem ra cô Mễ quả nhiên đã trưởng thành rồi.

Chúc hai người hạnh phúc."
Này, này, lời này của anh là lời của người nói sao.
Mễ Mị cứng ngắc cùng thư ký Lưu nhìn nhau rồi mỉm cười quay người lên lầu, đi đến văn phòng của Kinh Hoằng Hiên.
Tiếng gót giày vang vọng trên hành lang.
Cô nhìn quanh một vòng và thấy một nhóm người đang họp trong phòng họp S-Mate ở phía tây nam.

Bên cạnh chiếc máy chiếu đang nhấp nháy, Nghê Nhất Lâm thỉnh thoảng cúi đầu xuống và đang hí hoáy viết.
Ăn mặc còn rất đẹp mắt.
Mễ Mị nhìn sang văn phòng của ai đó.
Khoảng cách không quá gần...

——
Cánh cửa bằng gỗ lim của văn phòng chủ tịch từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, Kinh Hoằng Hiên ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động.

Nhìn thấy Mễ Mị ăn mặc một thân nhẹ nhàng, thoải mái tiến vào văn phòng.
"Sao hôm nay em lại đến đây?"
"Không có gì đâu, chán quá nên em đến đây chơi."
Mễ Mị tự giác đi đến chiếc ghế sofa trong khu vực tiếp khách rồi ngồi xuống.

Cô phát hiện ra một chuyện là lần trước tấm thảm có màu trắng nhạt, nhưng lần này lại có màu xám nhạt.
Hôm nay cô mang theo một chiếc ba lô, cô đặt chiếc ba lô xuống và đi đến bàn của Kinh Hoằng Hiên.
Kinh Hoằng Hiên nhướng mày nghi ngờ: "?"
"Em ở với anh một lúc được không? Gần đây không có nơi nào để đi, thật nhàm chán." Mễ Mị nói xong, cô nhìn anh với vẻ mong chờ.
Kinh Hoằng Hiên gật đầu với cô.
Mễ Mị trong nháy mắt vui vẻ nở nụ cười: "Em sẽ không làm phiền anh.

Nếu như anh cảm thấy em ồn ào, cứ nói cho em biết."
Mễ Mị trở lại ghế sofa dưới sự đồng ý của Kinh Hoằng Hiên.

Cô mở ba lô của mình, lấy ra một cuốn sách vẽ sau đó và bắt đầu vẽ.
"Xoạt xoạt." âm thanh đều đặn được phát ra yếu ớt khi bút và giấy chạm vào nhau.

Kinh Hoằng Hiên ngẩng đầu lên và thấy Mễ Mị đang vẽ, lông mày cô cụp xuống cùng đôi mắt nghiêm túc, tập trung để hoàn thiện bức tranh.
Cô cảm nhận được ánh nhìn của anh.
Cô dừng lại, những tia nắng ngoài cửa sổ từ bên ngoài hắt vào làm cô trở nên đẹp hơn, ánh mắt đen láy, trong veo như nước.
Cô nhẹ giọng hỏi anh: "Em có làm phiền anh không?"
Kinh Hoằng Hiên lắc đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trên bàn, thỉnh thoảng lại lật giở trang giấy để xem số liệu.
Trong khoảng thời gian này, một sự hòa hợp lan tỏa giữa hai người, và thời gian dường như trôi chậm hơn.
Lần đầu tiên, Kinh Hoằng Hiên nhận ra rằng anh có thể chịu đựng được có người bên cạnh khi anh làm việc.
...
Những ngày tiếp theo, Mễ Mị lại đến văn phòng của Kinh Hoằng Hiên.

Không đút lót được thư ký Lưu, nên cô chỉ có thể xông pha trận mạc và phòng thủ nghiêm ngặt, kiên quyết giữ chặt góc tường, giữ lá cờ luôn tung bay không bị gỡ xuống.
Những công cụ để vẽ của cô đã được chuyển từ sách vở, bút viết sang máy tính bảng và bảng vẽ điện tử.

Kinh Hoằng Hiên không ngăn cản việc Mễ Mị thường xuyên đến văn phòng của anh.

Anh nhìn Mễ Mị mang theo ngày càng nhiều thiết bị, và căn phòng gần như biến thành một văn phòng chung của hai người họ.
Kinh Hoằng Hiên hỏi cô: "Em đang thiết kế à?" Vì chuyên ngành của Mễ Mị là thiết kế nên việc cô muốn phát triển sự nghiệp trong lĩnh vực này là điều dễ hiểu.
Mễ Mị chỉ gật đầu và đáp lại một cách thản nhiên: "Gần như vậy." Mọi sự chú ý của cô ấy đều đổ dồn vào chiếc điện thoại mà cô ấy đang cầm trên tay.
Nhìn thấy Mễ Mị ngơ ngác đi về phía trước, Kinh Hoằng Hiên kéo cánh tay cô để tránh chướng ngại vật và cau mày: "Không được nghịch điện thoại khi đang đi bộ."
Mễ Mị liếc xéo vẻ mặt không hài lòng của Kinh Hoằng Hiên, ngoan ngoãn gật đầu rồi im lặng cất điện thoại.
Lúc này cả hai đang trên đường đến nhà hàng, dọc đường họ nhận được rất nhiều ánh mắt và lời chào hỏi.
"Kinh tổng buổi trưa tốt lành, cô Mễ buổi trưa tốt lành."
Nhận được một nụ cười từ Mễ Mị.

Trong nhóm chat bí mật của nhân viên Tập đoàn Túng Thế lan truyền thông tin nhanh như mạng nhện.
"Bà chủ tương lai lại đến rồi! Còn cùng với chủ tịch đi ăn cơm!"
Không được gọi giao đồ ăn! Không được đi ra quán ăn! Hãy đến nhà ăn của công ty!
Nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc trong góc, các nhân viên của tập đoàn Túng Thế đều âm thầm thở dài.
Bạn đã thấy Kinh tổng giúp người khác mang bát đĩa chưa, bạn đã thấy Kinh tổng giúp người nào lau miệng chưa, và Kinh tổng đến nhà ăn của công ty thường xuyên như vậy từ khi nào?
Vẻ mặt cau có và bất lực của Kinh tổng rõ ràng đang nói: "Đồ yêu tinh nhỏ phiền phức."
Vẻ ngoài lém lỉnh và quyến rũ của cô Mễ rõ ràng đang nói lên rằng: "Đồ con sói lớn xấu xa."
Một số thứ không thể chống đỡ được với não tin vào chính họ.

Phiên bản hoàn hảo nhất trong trái tim tôi.
Kinh tổng của chúng ta, đoá hoa cao lãnh không nhiễm bụi trần cuối cùng đã được cô Mễ hái xuống.
Tất nhiên, cũng có không ít người nhìn bóng lưng thân mật của hai người này mà cắn răng ghen tị.

Hầu hết là những nhân viên nữ kiêu căng, hoặc những người thù ghét Mễ Mị, những người không thích cuộc hôn nhân được sắp đặt.

Trong số đó, có một người tên là Nghê Nhất Lâm.
Kể từ khi Mễ Mị đến Túng Thế thường xuyên hơn, cô không có cơ hội để lại gần Kinh Hoằng Hiên.

Cô đến văn phòng chủ tịch để đưa trà, giao nước và báo cáo công việc chính thức, Mễ Mị sẽ ngay lập tức bỏ những việc đang làm xuống, mỉm cười nhìn cô chằm chằm.

Cô chỉ có thể nói những lời liên quan đến công việc, không có cách nào đến gần Kinh Hoằng Hiên.

Cô cảm thấy rằng sự quan tâm của Kinh Hoằng Hiên dành cho cô đang dần biến mất, và Nghê Nhất Lâm rất lo lắng về điều đó.

Cô nhìn theo bóng lưng của hai người mà cảm thấy vừa buồn vừa uất ức.
"Nhất Lâm, cô làm việc trong ban giám đốc, cô có thấy Kinh tổng và vị hôn thê có nói chuyện với nhau không?" Một đồng nghiệp bên cạnh hỏi chuyện cô.
Nghê Nhất Lâm định thần lại, chớp chớp mắt cười nói: "Cô Mễ ở trong phòng làm việc, làm sao tôi có thể biết được họ nói chuyện hay không."
"Tôi nghe đồn rằng ngày trước cô Mễ tính khí rất xấu, cô ấy ở công ty có gây phiền toái cho ai không?"
"Tôi không rõ lắm về điều này.

Thời điểm tôi gặp cô ấy, tôi không thấy cô ấy tức giận."
Đồng nghiệp nhìn Nghê Nhất Lâm với ánh mắt đầy ẩn ý: "Ồ ~ xem ra hai người khá hòa hợp." Nghê Nhất Lâm đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong công ty, nhưng cô ấy luôn bị đồn thổi rằng mới là người mới mà đã trực tiếp được làm việc liên quan tới ban giám đốc.

Làm việc bên cạnh chủ tịch.

Mọi người đều không tin có điều tốt như vậy xảy ra.

Có những người biết chuyện nói rằng cô ấy là bạn tốt của em gái chủ tịch và cho rằng cô ấy nhờ bạn tốt của mình xin hộ.
"Chị Trần, chị đừng nói như vậy.

Với xuất thân của cô Mễ, em muốn thân thiết cũng không được."
Nghê Nhất Lâm tươi cười với đồng nghiệp.

Cô ấy hiểu hoàn cảnh của mình trong công ty, nịnh bợ cùng châm chọc đều có.

Nói trắng ra, mọi người hầu hết đều ghen tị với sự thăng tiến nhanh chóng của cô.

Điều này cũng đúng, mặc dù thỉnh thoảng có những lời nói mỉa mai, nhưng vẫn có những người đối xử với cô nhiệt tình và thận trọng.
Cô lại liếc nhìn hai người đang nói chuyện cùng nhau ở đằng kia, trong lòng cô mơ hồ có một quyết định.
——
Về phía Kinh Hoằng Hiên, anh nhìn Mễ Mị đang háo hức ăn cơm.

Trong khoảng thời gian này, anh đã ăn vài bữa với cô ở nhà ăn của công ty.

Lý do là Mễ Mị rất bận.
Có vài lần anh đã chọn một nhà hàng bên ngoài, nhưng Mễ Mị quá lo lắng nên cô nói rằng cô không có thời gian, vì vậy cô vội vàng quay trở lại văn phòng của anh sau khi ăn một vài món trong nhà hàng.
Kinh Hoằng Hiên bắt đầu tự hỏi, đây là văn phòng của ai, tại sao Mễ Mị lại có vẻ bận rộn hơn anh.
Hôm nay cũng vậy, Mễ Mị chỉ đơn giản là ăn một vài miếng thức ăn rồi vội vã trở về văn phòng.

Kinh Hoằng Hiên ép cô vận động tại phòng tập thể dục trong phòng làm việc của anh.
"Em đang vội!"
"Đi bộ mười phút.

Ăn xong phải vận động cho tiêu cơm đi."
Mễ Mị đi bộ trên máy chạy bộ trong tuyệt vọng.

Kinh Hoằng Hiên này có rất nhiều quy tắc và quy định!!!
Mười phút sau, Kinh Hoằng Hiên cuối cùng cũng để Mễ Mị đi.
Ngay sau khi được tha, Mễ Mị liền chạy đến sô pha, cầm máy tính không biết cô đang vội làm gì.

Lại lấy điện thoại ra một lần nữa.

Kinh Hoằng Hiên chưa bao giờ can thiệp vào công việc của cô trong suốt thời gian cô ở công ty anh.

Anh hỏi cô đang làm gì thì cô chỉ trả lời đang bận rộn với công việc.

Lúc này, anh thực sự muốn làm trái nguyên tắc và bí mật đến xem cô đang làm gì.

Tuy nhiên, ngay khi anh đến gần, Mễ Mị trừng mắt nhìn anh như một tên trộm.
"Quy tắc hòa thuận: Không can thiệp vào công việc của nhau!"
"Đây là văn phòng của anh..."
"Anh đã đồng ý cho em ở lại đây." Mễ Mị nói với vẻ bực bội: "Ở đây rất tốt, ở nhà em không có hứng thú làm việc và em cũng không có nơi nào để đi, hơn nữa em ở cùng anh không tốt sao."
Kinh Hoằng Hiên cuối cùng cũng nhận ra việc lấy đá đập vào chân mình là có ý gì, khóe miệng giật giật.
Mễ Mị nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên quay lại bàn làm việc và mở điện thoại.

Giao diện di động của cô là tài khoản Weibo.

Cô đang lướt bình luận dưới tài khoản.
[Mau ra nhanh đi! Không thể chờ đợi! Không thể đợi thêm được nữa! ]
[Tổng tài thật đẹp trai!]
[Chúa ơi, tôi thích câu chuyện Cô bé lọ lem này nhất.


[Tôi phải làm sao đây, tôi cảm thấy tổng tài rất dễ thương]
[Dễ thương, muốn...]
Mễ Mị không nhịn được cười khi lướt qua các bình luận.
Tên của Weibo này là: My Daily Life with President.
Nội dung là một truyện tranh ngắn.

Cập nhật mỗi ngày.
Nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính của câu chuyện là tổng tài và một cô bé lọ lem, và nguyên mẫu của tổng tài là Kinh Hoằng Hiên.

Còn cô bé lọ lem là tưởng tượng của riêng cô.

Truyện mô típ cũ tổng tài bá đạo và cô bé lọ lem, sủng ngọt
Thông tin cập nhật vừa được đăng tải chiều nay là tổng tài đã đi cùng cô bé lọ lem đến trường cũ của cô ấy để đi dạo.
Quả nhiên ngay khi vừa đăng chương mới, ở phía dưới đã đầy những bình luận kêu gào hành động này của tổng tài khiến bao trái tim cô gái tan chảy.
Đây là những gì Mễ Mị đã tạo ra cho chính mình - một họa sĩ truyện tranh.
Chuyên ngành cũ của cô là hội họa, và nguyên chủ là một nhà thiết kế.

Trên thực tế, bản chất vẫn giống nhau.

Sau khi quyết định ở gần Kinh Hoằng Hiên, cô đã nghĩ đến việc tìm kiếm công việc gì đó để làm.

Cô lấy ngay nghề hồi trước mình đã làm chính là tác giả truyện tranh.

Nhưng tự mình vẽ và tự thưởng thức thì hơi phí.

Vì vậy cô đã đăng ký một tài khoản Weibo để đăng những câu chuyện nhỏ lên.
Bộ truyện này nổi tiếng một cách bất ngờ và lượng fan của cô đã tăng vọt chỉ trong một thời gian ngắn, hàng nghìn bình luận mỗi ngày, mọi thứ trở nên vui vẻ và nhộn nhịp hơn.
Bởi vì phong cách vẽ hợp gu nhiều người và câu chuyện thú vị, lượng truy cập đã tăng vọt trong tháng qua, và cô đã trở thành một người nổi tiếng thực sự trên Internet.

Trong khoảng thời gian này, cô cũng nhận được ba quảng cáo.
Mễ Mị cảm thấy rằng cô ấy đã tìm thấy đỉnh cao của cuộc đời mình một cách tình cờ! Có nhiều người yêu mến, được làm công việc mình yêu thích, không cần suốt ngày nhìn chằm chằm hai nhân vật chính, xung quanh còn có sẵn tư liệu sống, còn có thể ngăn cản từ trường của nam nữ chính.

Không thể hạnh phúc hơn được nữa!
Vấn đề là, hiện tại cô đã có một nhóm fan nhỏ.

Kinh Hoằng Hiên gần như không còn để ý đến việc cô đang làm gì nữa.
Mễ Mị đặt điện thoại xuống, lấy bảng vẽ ra và chuẩn bị vẽ theo thói quen hàng ngày.

Mục đích chính của ngày hôm nay là để phàn nàn về sự phiền toái của Kinh Hoằng Hiên, anh bắt cô nhất định phải vận động sau bữa ăn.
Cô đang vẽ trong một tâm trạng hỗn loạn.

Điện thoại bên bàn rung lên.
Mễ Mị đặt bảng vẽ của mình xuống và thấy Thu Viện Á gửi tin nhắn cho mình.
[ Thu Viện Á: Mị bảo bối!!! Tớ sẽ tổ chức một bữa tiệc trên đảo vào cuối tuần này! ]
[ Thu Viện Á: Kinh Hồng Phỉ và bạn trai nhỏ của cô ta cũng đi.

]

[ Mễ Mị: Thật đáng kinh ngạc.

]
[ Thu Viện Á: Còn có thứ ngạc nhiên hơn, cậu biết tớ mời ai nữa không? ]
[ Thu Viện Á: Bạn thân nhất của cô ta, Nghê Nhất Lâm.

]
Phốc! Mễ Mị gần như vứt bỏ điện thoại của mình khi nhìn thấy tin nhắn này.

Thu Viện Á có sức mạnh phép thuật nào mà có thể liên lạc được với Nghê Nhất Lâm???
[Mễ Mị: 666666666! Điều gì đã xảy ra vậy jpg.]
*Ảnh minh họa
[ Thu Viện Á: Kinh Hồng Phỉ và Tân Giai Hủy có mối quan hệ tốt, cho nên Tân Giai Hủy và Nghê Nhất Lâm có mối quan hệ tốt cũng không sai.

Tớ nói với họ rằng tớ sẽ tổ chức một bữa tiệc trên đảo, gần đây tớ có một người bạn đang muốn yêu đương nên muốn tớ dẫn theo một vài chị em độc thân và tất cả sẽ đi cùng nhau vào cuối tuần.

Nếu không làm được người yêu còn có thể làm bạn nha.

]
[ Mễ Mị: Thu Thu, cậu thật tuyệt vời! Mà Kinh Hồng Phỉ thực sự đồng ý? ]
[ Thu Viện Á: Cô ta rất tin tưởng vào Nghê Nhất Lâm và bạn trai của cô ta.

Và tớ đã không nói với họ rằng cậu cũng sẽ đi.

Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cậu thuyết phục được Kinh Hoằng Hiên, rồi lặng lẽ đưa anh ấy đi cùng.

Đến lúc đó sẽ làm cho mọi người chấn động.

]
[ Thu Viện Á: Cậu và Kinh tổng là khách mời đặc biệt! Hahahahahaha tuyệt vời! ]
Thu Viện Á mời bạn tham gia nhóm trò chuyện "Island Feast Conspiracy Group":
[ Thu Viện Á: Mễ Mị! ~ Mang theo Kinh tổng của bạn đến nha ~]
[ Phương Kỳ: Mễ Mị! ~ Mang theo Kinh Tổng của bạn đến nha ~]
[ Bạn 1: Mễ Mị! ~ Mang theo Kinh tổng của bạn đến nha ~]
Mễ Mị nhấn vào xem những người trong nhóm trò chuyện và thấy rằng có 5 người.
[ Không sai biệt lắm: Tình huống gì đây?? ]
"Không sai biệt lắm" đã được mời ra khỏi nhóm trò chuyện.
[ Phương Kỳ: Khụ, xin lỗi, tôi không cẩn thận kéo anh ấy vào.

]
[ Thu Viện Á: Bây giờ chúng ta làm gì? ]
[ Phương Kỳ: Làm việc! 】
[ Bạn 1: Làm việc! 】
[ Mễ Mị: Làm việc! 】
Mễ Mị OS: Nhóm người này không sợ thế giới chưa đủ loạn hay sao...!Quá tuyệt vời!
Kinh Hoằng Hiên, người đang ngồi trên ghế chủ tịch, cảm thấy ớn lạnh, và nhìn về phía cửa sổ.
Có gió?
——
——
Sau bữa trưa, Nghê Nhất Lâm không cùng đồng nghiệp nữ nghỉ trưa, mà một mình tìm đến một góc công ty, ngồi trên ghế sô pha êm ái nhìn xe cộ qua lại dưới cửa sổ, chìm trong suy nghĩ.
"Nghê Nhất Lâm, buổi trưa tốt lành, cô muốn uống sữa chua không?" Một nam đồng nghiệp cầm một hộp sữa chua đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô.
"A, anh thật khách sáo, cảm ơn ý tốt của anh, tôi thấy xấu hổ quá." Nghê Nhất Lâm đứng dậy, nhẹ nhàng né tránh nam đồng nghiệp trước mặt, nở nụ cười tươi, giống như có chút ngượng ngùng như một cô sinh viên mới ra trường.
"Không sao đâu! Vừa rồi tôi mua nhiều quá không uống hết, không cần quá khách sáo đâu! Sau này nếu có cần gì có thể nhờ tôi giúp, mọi người đều là đồng nghiệp mà! Haha, thôi không quấy rầy cô nữa, tôi đi đây." Sữa chua đặt ở trên bàn thủy tinh, anh ta nói chuyện xong gãi đầu, hưng phấn mà ngượng ngùng chạy đi.
Nghê Nhất Lâm nhìn nam đồng nghiệp rời đi, nụ cười của cô dần dần tắt đi cho đến khi trở lại bình thường.

Cô lại ngồi xuống ghế sô pha êm ái, nhìn hộp sữa chua trên bàn, một lúc sau mới cầm điện thoại lên.
"Xin chào? Tân Giai Hủy, tôi là Nghê Nhất Lâm."
"Bữa tiệc mà anh đề cập, tôi không có việc gì vào cuối tuần nên có thể tham dự.

Cảm ơn anh đã nghĩ đến tôi."
Nghê Nhất Lâm cúp điện thoại, nhìn xe cộ đông như kiến ​​ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi.

Mặc dù đã khuyên được Kinh Hồng Phỉ bình tĩnh lại nhưng cô ta đối với cô vẫn còn rất cảnh giác.

Cô hy vọng chuyến đi đến hòn đảo này có thể xua tan nỗi bất bình của cô ta.
Xét cho cùng, cô ta là em gái của Kinh Hoằng Hiên, và cô vẫn cần sự giúp đỡ của cô ta trong một số vấn đề.
Nghĩ vậy, cô lại mở điện thoại lên, lần này là số của Tư Niên..